Thừa Phong khoanh tay đứng bên ngoài nhìn thân thể ai đó đang tẩy rửa trong lòng cảm thấy hứng thú.
Ánh mắt của anh có khi nhìn theo dòng nước chảy từ đầu xuống cơ thể , có khi nhìn theo bàn tay thoa sữa tắm khắp cơ thể.
Đèn trong phòng tắm soi rõ từng góc độ, nhìn thấy từng lỗ chân lông, thấy cúc huyệt bên dưới sưng đỏ của hắn.
Làn da bánh mật khỏe khoắn cùng cơ bắp săn chắc, tuy đã 30 nhưng Dật Hy không có cái bụng phệ như những người khác mà có cơ bụng xem chừng cũng là thường xuyên luyện tập. Động tác tẩy rửa của hắn thật chậm rãi ,tay hắn di chuyển nơi nào là nơi ấy Thừa Phong muốn chạm vào, muốn vuốt ve.
Không ngờ nhìn người khác tắm cũng khiến anh ‘ngẩng đầu’ . Tên thủ phạm thì cứ thong thả thản nhiên đến đáng bị trừng phạt.
Dật Hy không để ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm phía sau, cũng chẳng thèm để ý đến bầu không khí đang nóng dần lên trong phòng tắm. Chỉ là hắn đang bận tâm làm sao tống cho hết cái đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể mình ra ngoài, nếu không tẩy rửa kĩ hắn sẽ phải làm bạn với tào tháo cả buổi.
– Anh cứ tự nhiên – Thừa Phong mỉm cười, anh biết Dật Hy đang bận tâm điều gì.
– Vậy cút ra ngoài đi.
– Ngại cái gì chứ, anh còn là xử nam sao? Có chỗ nào mà tôi chưa thấy qua.
– Mẹ nó, cậu không biếи ŧɦái đến độ nhìn đàn ông tắm đấy chứ? Muốn nhìn thì tự mình cởi đồ mà nhìn.
– Được đó , ý hay đấy – anh vừa nói xong liền đem áo choàng trên người xuống.
– Mẹ nó – hắn định đi ra ngoài.
– Tôi giúp anh tắm – anh đẩy hắn trở lại.
– Giúp… giúp… cái quái gì, tránh ra mau.
Thừa Phong xoay người Dật Hy đối mặt với tường rồi nắm lấy mông hắn tách ra hai bên, để lộ rõ cái nơi sưng đỏ bên dưới, chỗ đó còn chảy ra ít chất màu trắng trong vô cùng dâʍ đãиɠ.
– Cậu…..cậu…..
Ý thức được sự việc hắn bối rối đưa một tay ra sau nắm cổ tay Thừa Phong .
– Tiểu dâʍ đãиɠ là lỗi của anh – Thừa Phong cười tà mị.
Mẹ nó, ông đây làm cái gì ? Chỉ tắm mà thôi, chẳng lẻ tắm cũng có tội sao? Đạo lí chó má gì đây chứ.
Thừa Phong không chần chừ liền đem du͙© vọиɠ của mình tiến thẳng vào bên trong, do bên trong còn sót ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên anh tiến vào rất dễ dàng.
– Lại ngậm chặt thế, đúng là miệng bên dưới thành thật hơn miệng phía trên.
– Câm… câm miệng, cậu không thể tìm kẻ nào khác nữa sao? Đây là quán bar gay mà…
– Chẳng lẽ mình tôi không đủ thoả mãn anh sao?– anh vỗ vào mông hắn.
– …ưmh….tôi thật sự……ah…ưmh….chậm….chậm…ah
– Còn chê chậm? – anh di chuyển nhanh hơn, đâm sâu vào trong hắn
– ah…ưmh…ah ah…tên…khốn…ông đây đáng tuổi…ưmh….chú….cậu….mày – hơi thở nặng nề cố kìm nén tiếng rêи ɾỉ.
– Hahaha, phải rồi anh lớn tuổi hơn, nhưng thân thể này dẻo dai thế, …..bên trong thật ấm….nó đang siết lấy tôi, chắc anh cũng thoải mái lắm nhỉ?
– …..mẹ…nó…ông đây sẽ gϊếŧ mày.
Kẻ tung người hứng hai người cứ thế đối thoại trong cơn kɧoáı ©ảʍ, không ai khất phục ai.
Hai người quấn lấy nhau từ nhà tắm ra đến bên ngoài, đến khi cả hai rơi xuống gường cũng không hết quấn lấy nhau, chợt lúc đó điện thoại Thừa Phong rung lên.
– Cái gì? – anh không mấy hài lòng thẳng người nghe điện thoại, nhưng cũng không rời khỏi Dật Hy.
– ‘’ con mẹ nó, anh đang ở đâu còn không mau tới đây đi ’’ – Thừa Hoành ở một nhà hàng hét lên trong điện thoại.
– Cậu tự tiếp cô ta đi, anh bận.
– ‘’Bận cái gì, cô ta bảo tìm được kẻ thử hàng rồi’’
Trong lúc anh đang nghe điện thoại Dật Hy tìm vật ném anh, xung quanh chỉ có gối, hắn ném gối , ném tất cả những gì có thể.
Thừa Phong cố né nhưng cũng bị trúng ngay đầu, và vật đó là cái mặt khóa bằng sắt trên dây nịt, lúc này anh tức giận ném phăng điện thoại sang bên.
– Con mẹ nó, nổi cơn điên hả ? – anh cúi xuống giằng co với Dật Hy nắm lấy sợi dây nịt trói tay hắn vào đầu gường.
– Bỏ ông ra, thằng khốn – Dật Hy hét lên.
Lời đối thoại đó vang vào điện thoại, Thừa Hoành nghe loáng thoáng, cậu alo một lúc nhưng chẳng ma nào trả lời, cậu hiểu là anh cậu đang ‘bận’. Cậu chửi mấy câu rồi cúp máy, cúp xong nhưng nhìn vào điện thoại nhớ lại giọng nói cuối cùng cậu vừa được nghe.
Chưa quá một phút cậu bị một người phụ nữ gọi vào trong.