Bị ném mạnh lên gường chưa kịp hoàn hồn, hai chân đã bị Thừa Phong nắm lấy tách ra hai bên.
Thừa Phong đem cự vật cương nghạnh của mình tiến thẳng vào, mà không để ý đến ai.
Tuy vừa nãy được mấy ngón tay Thừa Phong mở đường, nhưng lúc này Thừa Phong đột ngột tiến vào khiến hắn đau đến chảy nước mắt.
Hai tay nắm chặt ga giường, nhăn mày cố gắng điều chỉnh hơi thở.
Thừa Phong gấp rút tiến vào cảm thấy vô cùng thoải mái , sự căng thẳng của Dật Hy vô tình siết chặt nơi đó khiến anh gia tăng du͙© vọиɠ.
Bên trong vừa mềm vừa ấm áp thật không muốn rút ra.
Dật Hy thật muốn thoát khỏi tình cảnh này, hắn xoay eo có ý định bò lên phía trước, nhưng hành động đó chỉ càng khiến cho cự vật bên trong hắn càng cương cứng lên.
Dật Hy xoay thắt lưng lại, hai tay nắm lấy tấm ga cố bò lên, nội bích của hắn đã rời khỏi cự vật, chỉ cần thêm một tí là thoát khỏi cự vật to lớn kia.
Ý định của Dật Hy chỉ càng khiến cho thú tính của Thừa Phong tăng lên, anh xoay người hắn lại, nâng thắt lưng hắn lên, khiến Dật Hy tư thế quỳ trên gường, rồi đột ngột đâm thẳng vào.
– Ah..ah…ha…ha….umh…. – Dật Hy không kiềm chế được tiếng rêи ɾỉ, hắn liền bắn ra.
Lúc này từ phần vai trở lên hắn vùi trong chăn mền che đi gương mặt ửng đỏ vì xấu hổ, phần sau của hắn nhô lên do tư thế quỳ Thừa Phong bày ra.
– Đã bắn rồi cơ à , hừ…lần thứ 3 rồi đó, tiểu dâʍ đãиɠ – Thừa Phong cười , bắt đầu luận động ra vào.
Dật Hy mệt mỏi đến mức không còn sức phản kháng, mà hắn có phản kháng cũng vô dụng, chỉ khiến mọi việc vượt tầm kiểm soát mà thôi. Ngay lúc này hắn chỉ là công cụ tiết dục cho kẻ phía sau.
Thừa Phong càm thấy rất thoải mái, anh chưa từng nghĩ rằng anh sẽ phóng túng như thế này, chưa từng nghĩ sẽ lên gường với ai quá một lần.
Hôm nay nhìn đến một tên cảnh sát 30 tuổi mặc váy, lại khơi lên du͙© vọиɠ của anh khiến anh muốn hung hăng xỏ xuyên qua cơ thể săn chắc đó, anh muốn thấy vẻ khuất phục của Dật Hy.
Cả hai chìm trong du͙© vọиɠ, không ai nhận ra có gì đó đang len lỏi vào giữa hai người, một thứ cảm giác, không thể tả được đang từ từ thấm vào tâm trí họ.
Sau vài giờ mây mưa, Dật Hy tỉnh dậy, không biết là mấy giờ, chỉ thấy bầu trời đêm mịt mù giống tâm trạng hắn bây giờ.
Nhìn xung quanh không có ai, hắn cười mỉa mai nghĩ chắc là đối phương chơi xong rồi phủi đít rời đi, tâm tình hắn càng tệ hơn . Cố gắng bước xuống gường tiến vào phòng tắm tẩy rửa.
Bên trong đầy hơi nước nóng, hắn không suy nghĩ nhiều liền mở vòi sen.
Hắn đứng đối diện với bức tường, mắt nhắm lại tịnh dưỡng để mặc dòng nước ấm áp trút xuống chảy từ đầu xuống chân.
Dật Hy không để ý phía sau.
– Dật Hy – Thừa Phong lên tiếng gọi.
Anh quấn chiếc khăn tắm bên dưới hạ thân, đứng sau lưng Dật Hy, chống hai tay hai bên, môi ghé sát tai hắn ôn nhu nói.
Dật Hy giật mình quay đầu lại vô tình môi phớt qua môi Thừa Phong, hắn bối rối lui ra sau một chút . Bị giam giữa hai tay Thừa Phong.
Thừa Phong mỉm cười vươn người ép sát hắn
Dật Hy lên đến giới hạn của sự chịu đựng, dù gì hắn cũng là cảnh sát.
Hắn nắm chặt tay cho Thừa Phong một đấm vào bụng, vì trải qua một trận kịch liệt, hắn không đủ sức nên chỉ làm Thừa Phong hơi cúi người lui ra sau tránh được
– Xong rồi thì cút ra ngoài cho người khác sử dụng – hắn lạnh lùng nói.
– Cứ tự nhiên – anh khoanh tay đứng nhìn.
Dật Hy cũng chẳng thèm để ý nữa, quay lại tiếp tục công việc tẩy rửa của mình.