Cảnh Sát Và Con Lang Mafia

Chương 9

Sau khi bắn xong cả người thoải mái hơn Dật Hy buông Thừa Hoành dựa vào salon thở dốc, chưa điều tiết hơi thở tấm lưng bị ai đó kéo lại hậu đình bất ngờ tiếp nhận một vật quá lớn làm thần trí Dật Hy chấn tỉnh.

Cảm giác đau đớn đánh vào thần kinh hắn khiến hắn từ thiên đường kéo xuống địa ngục , hắn hít ngụm khí siết chặn hậu đình.

Hành động này chỉ khiến Thừa Hoành thêm thoải mái, không ngờ bên trong một lão già lại ấm áp chặt chẽ đến vậy. Cậu nâng hai chân hắn lên để bản thân dễ tiến thêm vào sâu trong người Dật Hy.

Dật Hy chống đỡ không nổi vật thô to tiến tới trong cơ thể, một tay hắn hơi đẩy ngực Thừa Hoành một tay vươn ra sau nắm lấy thành salon

Thừa Hoành bắt đầu di chuyển ra vào nội bích ấm nóng, động tác vô cùng cuồng dã. Dật Hy nghẹn ngào rên lên tiếng đứt quãng nhỏ nhưng cậu không bỏ sót. Cậu muốn nghe hơn thế, đối với Thừa Hoành khi làʍ t̠ìиɦ nghe được tiếng rên của người bên dưới chẳng phải khích thích hơn hay sao. Cậu cũng muốn lão già này kêu lên van xin cậu.

Động tác của Thừa Hoành vô cùng mạnh mẽ như muốn chiếm đoạt mọi thứ, tìm được điểm mẫn cảm bên trong thân thể Dật Hy cậu cứ nhằm vào mục tiêu ấy ra vào không ngừng.

Kɧoáı ©ảʍ tột cùng làm mờ tâm trí Dật Hy hắn không còn ý thức đầu óc trống rỗng chỉ tập trung vào nơi mang lại cảm giác kì thú, hắn rên cũng lớn tiếng hơn, đôi chân siết eo Thừa Hoành.

Cả hai triền miên mãnh liệt đến khi cả hai đều bắn ra thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi.

Thừa Hoành rời khỏi người Dật Hy, nhìn cơ thể xụi lơ dựa vào ghế sofa đôi chân chưa khép vào cùng hậu đình vẫn chảy ra thứ dịch trắng. Nhìn chỗ dịch không phân biệt được của ai cùng tư thế đó khiến người nhìn thấy dâʍ đãиɠ không thể nào dâʍ đãиɠ hơn. Cậu xoay người tìm cái khăn

Chợt Dật Hy nắm lấy tay cậu, nhìn cậu mở miệng.

– Vẫn chưa đủ….

– Hừ, còn chưa đủ sao? – cậu cúi người quệt chỗ dịch trên bụng Dật Hy.

– Vẫn chưa đủ….- hắn vươn người ôm cổ Thừa Hoành.

– Đúng là tiện nhân – cậu vuốt mặt Dật Hy.

Thật ra Thừa Hoành muốn tiếp tục chỉ là không ngờ Dật Hy chủ động như thế, không lí nào cậu từ chối chỉ là vị trí có chút thay đổi.

Cậu ngồi xuống sofa hai tay gian ngang gác lên thành sofa, ý muốn Dật Hy tự mình đem cự vật của hắn đâm vào người. Dật Hy mê muội không biết thế nào đành theo bản năng quay lưng về phía Thừa Hoành đầu gối quỳ hai bên chân cậu thẳng người từ từ hạ xuống.

Tốc độ ngu ngơ đem cự vật của cậu bỏ vào người làm Thừa Hoành có điểm buồn cười, lão nam nhân này còn chưa từng làm cái loại chuyện này bao giờ sao.

Độ kiên nhẫn của cậu đến giới hạn cậu nắm lấy hai cánh tay hắn kéo mạnh xuống đem toàn bộ cự vật đâm thẳng vào người Dật Hy.

Do lượng dịch hồi nãy nên việc tiến vào cũng không mấy đau đớn như lúc đầu. Thừa Hoành ngồi thẳng áp khuôn ngực vào lưng Dật Hy, một tay nắm cự vật một tay xoa nắn điểm nổi trên ngực hắn, môi cậu vừa hôn vừa mυ'ŧ sườn của hắn.

Nhờ tư thế ngồi đó khiến cự vật của Thừa Hoành mỗi lẫn rút ra và khi đâm tới càng sâu hơn nữa. Hai thân thể dán vào nhau dây dưa khoái lạc một đêm dài.

Sáng hôm sau.

Toàn thân đau nhức mệt mỏi lại đau đầu hắn từ từ ngồi dậy xoa xoa đầu.

Cảm thấy phần dưới dinh dính hắn mới giở tấm chăn thấy nơi nhạy cảm vẫn còn chảy ra một số thứ trắng trắng. Hắn mới giật mình nhìn xung quanh, nhìn thấy căn phòng xa lạ trên sàn áo vứt vương vãi. Quay qua nhìn kế bên thấy một thanh niên đẹp trai vẫn đang ngủ.

Hắn ôm đầu cố nhớ đã xảy ra chuyện gì, điều hắn nhớ là mấy cô gái mờ rượu hắn sau đó, sau đó như thế nào hắn căn bản không nhớ gì. Thế mới nói rượu chính là thứ độc hại, mẹ nó

Chửi xong hắn cũng nhớ ra chính bản thân mình lại níu kéo muốn người khác đâm thứ kia vào người, hắn nhăn mày tự đập vào đầu thật mạnh.

Chuyện đã lỡ rồi cứ như chó cắn mà bỏ qua vậy, không suy nghĩ nữa hắn rón rén xuống gường mặc kệ người dơ bẩn vẫn mặc áo vào nhanh chóng biến khỏi nơi xấu hổ này và hắn không quên lấy lại cây súng.