Cảnh Sát Và Con Lang Mafia

Chương 8

Dật Hy đánh tay cậu ta ra đứng dậy xiên xiên vẹo vẹo lại gần.

– …nhóc con, lấy thêm rượu đi – hắn vổ vổ vào mặt người đó.

Người đó nhìn hắn ngơ rồi mỉm cười.

– Tên anh là gì?

– Tên em gái ngươi, mau mau đem rượu ra đây kêu mấy cô gái ra nữa – hắn loạn choạng quơ quền lung tung.

– Hừm, được được nhưng trước tiên nói tên của anh nào.

– Dật…ức Hy…- hắn mất trớn ngã vào lòng người đó.

Người đó phản xa đưa tay ra đỡ hắn vô tình sờ thấy vật cộm sau lưng Dật Hy.

– Chậc chậc…..không ngoan rồi – người đó một tay giữ hắn một tay vén áo hắn lên lấy ra cây súng.

– Anh vào quán bar cần mang súng sao? – tuy nói thế nhưng cậu ta không có ý làm gì hắn.

– Ức…phòng thân không cho sao? Vớ vẩn – hắn ngọ ngoạy.

– Anh sợ cái gì hả? – cậu ta ôm kẻ không chịu đứng yên

Dật Hy chợt ngước khuôn mặt ửng đỏ đưa đôi mắt lim dim nhìn thẳng cậu ta, ngón tay trỏ say xỉn giơ lên chỉ cậu ta.

– Sợ những kẻ như cậu…..ức… – hắn nói xong mỉm cười quay đi ngồi vào salon.

Không ý thức được mình ở đâu hay đang sắp gặp phải nguy hiểm gì hắn cứ thế ngã người dựa salon nhắm mắt đầu ngước lên trên thành sofa.

Hắn cảm thấy nóng trong người cứ khó chịu, hắn bật dậy quay đầu nhìn trái nhìn phải rồi dưa tay cởϊ áσ cởi xong lại cở luôn cả quần dài chỉ chừa lại mỗi qυầи ɭóŧ loại tập sym màu trắng có sọc đen tạo thành nhiều ô vuông nhỏ.

Cởi hết thấy thoải mái hắn thẳng cẳng nằm sắp trên sofa không quan tâm kẻ đứng ngoài nhìn chằm chằm vào hành động của hắn.

Thừa Hoành chưa từng thấy ai tự nhiên như đại thúc trước mặt này, phải nói là con người ngu xuẩn hay đơn giản.

Hắn vào quán bar của cậu mang cả súng bên người nếu muốn lấy thông tin hay tiếp cận gì đó thì ích ra cũng phải biết hòa hợp là như thế nào ai đời lại mặt nhăn mày nhíu né né tránh tránh mọi người đang vui chơi, thử hỏi sao không khiến cậu không để ý.

Cậu đã bảo mấy cô gái của quán mình tiếp cận hắn, hắn cũng ngu ngơ không biết xử lí rồi thành bộ dạng này nằm thoải mái trên sofa mới thay của cậu.

Dù biết hắn có mục đích gì đó nhưng cậu không muốn dùng hình thức tra khảo nào với Dật Hy. Còn vì sao cậu làm thế chính cậu cũng không biết.

Nhìn cặp mông tròn vểnh thoải mái trơ ra kia thật muốn sờ sờ nắn nắn vài cái. Một lão trung niên lớn hơn cậu mấy tuổi này lại có làng da bánh mật săn chắc cả đôi chân dài không lấy một cọng lông cùng với thân thể cân đối khi cởi không còn mảnh vải trên người thật muốn khiến người ta chà đạp.

Khuôn mặt không cho là xấu kia suy cho cùng cũng là vừa mắt ,cũng miễn cưỡng cho là thanh tú đi. Nhưng với tuổi này mà có cơ thể thế này cũng khiến cho người khác thèm khác nhìn cỡ nào cũng không có chỗ dư thừa.

Thừa Hoành lại ngồi xuống mặt bàn, vươn tay bóp lấy cánh mông Dật Hy.

Điều đột ngột này làm Dật Hy hơi giật mình như không có dấu hiệu tỉnh dậy. Thừa Hoành nhết mép cười, xem đại thúc nhạy cảm chưa kìa, và dĩ nhiên cậu không ngừng lại lần này cậu muốn thấy nhìêu hơn nữa. Dù gì món ngon tự dâng lên tận cửa không lí gì lại không ăn.

Cậu nắm cánh tay kéo hắn dậy để dựa vào ghế ,Dật Hy thấy cơ thể bị tác động nhưng không có dấu hiệu tỉnh táo hay kháng cự. Cậu không khách khí cởi cái quần còn sót lại trên người Dật Hy.

Căn phòng không mở toàn bộ đèn, mà một phần đèn từ bên ngoài sàn nhảy chiếu vào cửa kính quan sát của căn phòng. Ánh đèn nhiều màu lập lờ soi sáng gương mặt ửng đỏ của Dật Hy cùng cơ thể không mảnh vải càng tăng thêm vẻ quyết rũ cho hắn. Khiến Thừa Hoành khô miệng nhìn đến đôi môi kia thật muốn cắn vài cái.

Dật Hy do uống nhiều rượu cổ họng cần nước lọc, hắn bất giác liếʍ môi nghiên đầu qua co một chân về. Thừa Hoành nhanh chóng bóp cằm hắn cúi người mυ'ŧ lấy đôi môi khép hờ kia, một tay khác đè một bên mép đùi trong của hắn làm hạ thể lộ ra dưới thân cậu.

Cậu ra sức dùng lưỡi khoáy đảo khoang miệng toàn mùi rượu của Dật Hy điều này làm cậu say mê không muốn rời khỏi khiến cậu có chút mị mụi bởi khoang miệng ấm áp.

Dật Hy khát nước lại có gì đó ướt chảy vào miệng hắn, hắn muốn nhiều hơn nên cũng ra sức đáp lại mυ'ŧ lấy lưỡi cậu. Thừa Hoành vừa lòng với sự phối hợp của hắn cậu càng nhiệt tình. Bây giờ đến lượt cậu trút bỏ lớp áo vét trên người ra, lưu luyến rời khỏi môi Dật Hy.

Cậu hôn từ cổ hắn xuống ngực hướng đến điểm đỏ nhô lên mà mυ'ŧ, cậu vừa mυ'ŧ vừa cắn khiến cơ thể Dật Hy khoát cảm hơi ưởng người. Cậu lại lướt lên nhìn đôi mắt lờ mờ mở ra rồi cúi xuống cắn lấy vành tai hắn.

Thừa Hoành từ trước tới nay khi làʍ t̠ìиɦ cũng rất thiếu kiên nhân nhưng hôm nay cậu lại chậm rãi thưởng thức tư vị của một kẻ lớn tuổi. Cậu không phải chưa từng ôm nam nhân mà phải nói là vô số mĩ nam, đây là lần đầu ôm tới nam nhân lớn tuổi nhưng thú vị không kém.

Dật Hy vì không còn miếng vải nào gió thoảng qua đơn nhiên là lạnh nên không khách khí hắn vươn tay ôm cổ Thừa Phong, hai chân siết eo cậu xem cậu như gối ôm mà ôm.

Hành động của hắn khiến Thừa Hoành thêm nóng trong người, không ngờ tên lão nhân này muốn làm đến như thế, vậy cậu không cần chần chừ làm gì. Cậu nắm lấy vật nam tính bán căng của Dật Hy bắt đầu khai thác du͙© vọиɠ của hắn.

Bị bất ngờ vì cảm thấy cự vật bị nắm lấy và kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại khiến hắn run nhẹ miệng phát ra tiếng rên nhỏ.

Tiếng rên tuy nhỏ nhưng lại vang vảng áp bên tai Thừa Phong, cậu tăng đạo lực ở cánh tay làm Dật Hy thoải mái đến ưỡn người bắn trong tay Thừa Hoàng.