Mùa đông Nhân giới chẳng mấy chốc đã qua đi, tuyết trắng phủ kín núi đồi cũng dần tan trong sương sớm. Nhân ảnh trong Vách Thạch thức tỉnh, hắn trở mình bước ra cửa hang.
Ánh nắng ấm áp phủ vàng gương mặt, đuôi mắt hắn nheo lại mấy hồi, cổ họng khô rát thúc giục hắn.
- "Phải rời núi thôi".
Hắn vậy mà đã ngủ trong Vách Thạch này nhiều năm liền, Nhân gian đổi khác rất nhiều so với trí nhớ của hắn.
Cuống họng bỏng rát cùng cực, đã quá lâu rồi hắn không được uống máu tươi.
Hắn khát.... Hắn thèm.....
Bóng dáng tím sắc bay tới bay lui trong rừng sâu, tới khi hắn ngửi được hương máu tươi thoang thoảng ở rất gần. Hắn tìm được một tiều phu đang đốn củi, chẳng mấy chốc gùi lớn nặng trĩu củi khô đã bị vứt chỏng chơ trên đám cỏ dại giữa rừng.
Cứ như vậy, một thời gian thôn làng ven rừng lại có người mất tích. Người ta đồn rằng, ở chốn rừng sâu có thú dữ bắt người ăn thịt, nhưng chưa một ai nhìn thấy thú dữ ấy thuộc loài nào? họ nào?
——————————
Đông Cực Tụ Linh Quy!
Đông Cực là một dải đất quanh năm được phủ vàng ánh sáng của mặt trời. Nơi này cách biệt Lục giới rất xa xôi, hầu như không có người lui tới.
Tiêu Chiến đưa nhóm người của mình đến nơi này, muốn ẩn mình một thời gian ổn định lại nơi ăn chốn ở. Bởi Lục giới rộng lớn này đến cùng vẫn là chẳng dư ra một chỗ dành cho hắn. Dẫu sao nhóm người Âu Dương Lạc An cũng vậy, đều là tội nhân, chẳng tiện xuất đầu lộ diện.
Đông Cực tuy nghe xa xôi, nhưng cũng là một vùng đất màu mỡ, không khắc nghiệt như Hoang Mạc. Những người dưới chướng Âu Dương Lạc An cũng chẳng có tu vi cao giống như bốn người bọn họ. Vậy nên, vẫn phải tìm ra phương pháp duy trì sự sống giống như con người.
Thời điểm nhóm người Tiêu Chiến đến đây, tìm được một Trường Thành bỏ hoang có lẽ đã cả mấy trăm năm rồi.
- "Nơi này từng có người sinh sống sao?"
- "Nơi đâu cũng có thể mà. Có lẽ tộc nhân ở đây trước nay ít ỏi, sống tách biệt Lục giới nên không được biết tới".
Tiêu Chiến nhìn đám hoa văn được chạm trổ trên tường thành, có chút giống với tộc nhân Đông Hải nơi hắn từng qua trước đây. Đất đá đổ nát hoang tàn, rêu phong phủ mờ khắp lối.
- "Thượng Thần! Sau này chúng ta sẽ ở đây sao?"
Tiêu Chiến nghe hỏi, nhìn lại nhóm người "Uhm" một tiếng rồi bước về phía trước. Phất tay tạm dọn dẹp một khu vực để mọi người nghỉ ngơi. Linh lực tập trung toàn lực đánh vào kết giới thời gian dài, rồi lại di chuyển một quãng đường xa xôi như vậy. Ai cũng mỏi mệt đến cạn kiệt.
Tiêu Chiến để nhóm người ở lại, tự mình đi quan sát Trường Thành một lượt, nơi này tuy tồi tàn, nhưng dọn dẹp và trùng tu lại có lẽ cũng không quá tệ.
Thời gian ở Hoang Mạc vận chuyển khác quy luật thông thường, đến giờ trở về Lục giới thấm thoát như vậy đã trôi qua một trăm năm, nhìn lại Trường Thành vững trãi đã có hơi ấm của con người sinh sống. Có chút bình an, từ ngày đến đây Tiêu Chiến cũng chưa từng vận vào Linh Quy Sương Giáng.
Vương Nhất Bác ở Thiên Cung, trái tim an ổn thân thể sớm đã phục hồi, linh lực hội tụ tương đối đủ đầy, Kết Pháp nắm giữ trong tay cảm nhận rõ sự yên ổn của Linh Quy Sương Giáng, thân thể thường xuyên rời Thiên Cung, nhưng cũng không ai biết Người đã đi đâu. Chỉ có một tiểu muội muội mỗi ngày đều đến hỏi người.
- "Có tìm được hay không?"
Lục giới rộng lớn như vậy, hương thơm thân thể, hơi ấm của người cứ mãi như hư không chẳng thể cảm nhận rõ, Vương Nhất Bác nhận về cảm giác bất lực đến cùng cực, đau đớn đến phế liệt tâm can. Bởi càng tìm kiếm người càng cảm nhận rõ, Tiêu Chiến đã thực sự chối bỏ người tới mức nào, để một chút khí tức quen thuộc cũng nhất quyết không để người có cơ hội tìm thấy.
- "Tiêu Chiến! Người rốt cuộc đã đi đến đâu?"
Đông hải tây sơn, thiên hà vạn trượng, nơi nào người chưa từng đặt chân, khí tức quen thuộc thương yêu 9000 năm đâu phải khó tìm, nhưng như vậy thì sao, đến một trăm năm cũng chẳng thấy bóng người, càng tìm kiếm càng đau đến thắt lòng thắt dạ.
- "Tiêu Chiến!"
Một người ra sức kiếm tìm, một người cố tình che giấu, trong cuộc rượt đuổi này, đến cùng ai là người thắng thế?
Hết 100 năm, Đông Cực Tụ Linh Quy dưới sự gây dựng của Tiêu Chiến phát triển hưng thịnh, đất đai màu mỡ phì nhiêu, linh khí sinh tồn dồi dào.
Giống như năm đó, ngày đầu tiên đến đây, Tiêu Chiến cũng đứng trên đỉnh núi này, nơi gần vầng dương nhất, ánh nắng phủ vàng sườn mặt.
- "Tiêu Chiến!"
Quy Tinh Đồ cất tiếng gọi tên hắn, ở nơi này mọi người đều gọi là Đông Chủ, chỉ mình Quy Tinh Đồ vẫn giữ cách gọi này, Tiêu Chiến cũng không phản đối, xem như một chút ân tình nhỏ nhoi để đáp lại người. Bởi dẫu sao, cái tình Quy Tinh Đồ dành cho hắn ai cũng có thể nhìn ra, đều là thật tâm thật dạ.
Đã từ lâu, dải tóc bên vai trả về sắc tím, Tiêu Chiến cúi nhìn lại nó một lần, mới ngoảnh mặt nhìn Quy Tinh Đồ.
- "Sao ngươi lại đến đây?"
- "Hạ nhân nói tâm trạng ngươi không tốt".
Tiêu Chiến nghe vậy liền nhoẻn miệng cười, hạ nhân nào lại nhiều chuyện như vậy, rõ ràng chỉ có Mạc Yến Chi.
- "Ngươi nhìn ta có thấy không tốt không?"
Quy Tinh Đồ không cất tiếng trả lời, nhưng trong lòng hiểu rõ.
- "Mấy trăm năm qua đã có khi nào tốt?"
Nghĩ là như vậy, nhưng qua một lát mới lại cất tiếng hỏi.
- "Có tâm tình gì sao?"
- "Không có".
Tiêu Chiến nói rồi, quay người cất bước rời khỏi đỉnh núi.
- "Muốn trở về Lục giới sao?"
- "Uhm! Rất nhớ Tỷ tỷ rồi".
Làm sao có chuyện không nhớ, làm sao có chuyện không muốn trở về, chỉ là bản thân sợ hãi, sợ hãi một lần đánh cược vào dải tóc tím sắc bên vai. 100 năm đâu phải ngắn, chỉ Tiêu Chiến mới hiểu rõ bản thân mình đã gắng gượng đến mức nào, không còn nhớ không còn yêu, cũng còn đó những thương tổn chẳng thể xóa nhoà hay bù đắp.
- "Vậy ta cùng ngươi trở về được không?"
- "Không cần".
- "Đi một mình sẽ rất nguy hiểm".
Nghe Quy Tinh Đồ nói vậy, Tiêu Chiến lần nữa ngoảnh mặt mỉm cười mới trả lời.
- "Còn có loại nguy hiểm nào ta chưa từng trải qua sao?"
Đứng nhìn bóng dáng ấy rời đi, Tiêu Chiến lúc nào cũng đặt một ngưỡng cửa không cho hắn bước qua, bản thân Quy Tinh Đồ hiểu rõ, mãi mãi hắn chẳng thể thay thế hình bóng của người kia.
- "Huynh bị ngốc hả?"
Câu nói làm Quy Tinh Đồ đang chìm mình trong suy ngẫm ấy giật bắn cả mình, Mạc Yến Chi vẫn mang bộ dáng lả lướt như vậy bước đến huých vào khuỷu tay hắn.
- "Muội mới ngốc".
- "Í......Huynh còn dám nói. Muội vì cái gì mà đến bây giờ phải nhường người muội thích cho huynh?"
- "Ai cần muội nhường?"
- "Hưʍ..... Còn biết nói như vậy.... 100 năm rồi cũng chẳng dành được người về. Sớm biết như thế này, muội nhất định giữ Đông Chủ là của mình....Hừm! Thật thiếu bản lĩnh".
- "Không muốn nói chuyện với muội".
Quy Tinh Đồ nói rồi, toan cất bước rời đi liền bị Mạc Yến Chi đưa tay giữ lại.
- "Đồ ngốc này! Đông Chủ nói không cần, huynh liền không đi sao?"
Nhìn vẻ mặt của Quy Tinh Đồ, Mạc Yến Chi trong lòng có chút bất lực, liền kéo người kề sát tai nói nhỏ, không rõ mưu tính chuyện gì?
Qua thêm một tháng, Tiêu Chiến mới quyết định rời Đông Cực Tụ Linh Quy trở về Lục giới, tất nhiên điểm đến là Thanh Khâu, nhưng đến rồi Tỷ tỷ lại không thể gặp mặt, cũng không rõ Tiêu Linh đã đi đâu.
Tiêu Chiến phất tay gửi lại một bức thư đặt vào túi tỏa linh để trên đầu giường rồi mới rời khỏi.
Lần trở lại này, mục đích không chỉ muốn gặp Tỷ Tỷ, Tiêu Chiến còn muốn trở về Nhân giới điều tra lại chuyện bản thân bị phán quyết trước Thạch Linh.
- "Gϊếŧ người Nhân tộc".
300 năm ẩn mình ở Nhân giới, hắn chưa từng đυ.ng đến một người Nhân tộc, vì sao lại phán quyết như vậy, chuyện này chắc chắn có ẩn tỉnh.
Rời khỏi Thanh Khâu, Tiêu Chiến một đường trở lại Nhân giới. Kết giới Nhân tộc vẫn được phong ấn gia cố như xưa, Tiêu Chiến không khó khăn để bước vào, chỉ là bản thân không nhận ra, khi vận vào Linh Quy Sương Giáng, điều muốn lảng tránh nhất lại phải đối mặt.
Hắc bào phủ kín gót chân, Tiêu Chiến thu liễm y phục, Nhân tộc rộng lớn, nhân số cũng rất đông, nơi quy tụ và dễ nghe ngóng nhất có lẽ vẫn là Kinh Thành.
Nghĩ rồi, điểm chọn đầu tiên khi đặt chân vào Nhân giới không còn lựa chọn nào khác.
Vương Nhất Bác ngay khi cảm nhận được sự vận động của Linh Quy Sương Giáng, đã lập tức đến Nhân giới. Nhưng Tiêu Chiến vẫn như vậy, thu liễm khí tức, bởi có người trong lòng không muốn gặp.
Kinh Thành rộng lớn, Nhân gian về đêm vẫn luôn náo nhiệt, lung linh như hàng nghìn năm trước đó, Tiêu Chiến thân choàng hắc bào, bóng dáng cao gầy bước đi giữa phố vẫn vô cùng nổi bật.
Đã qua gần 200 năm, con người Nhân tộc tuổi thọ ngắn ngủi, chuyện năm xưa chẳng còn ai nhắc tới, người biết đến Quỷ hút máu Tiêu Chiến cũng đã chết rất lâu rồi.
- "Công tử! Mau mua quạt giấy đi".
Hình ảnh xưa cũ sượt qua trong đầu, Tiêu Chiến sững lại chút bước chân nghe ông chủ sập hàng chào khách, ngập ngừng một lúc rồi trả lời.
- "Ta không dùng quạt giấy.... Nhưng ông chủ...có thể cho ta hỏi Kinh Thành này, quán trọ nào là đông khách nhất hay không?"
- "Công tử là người mới tới Kinh Thành này sao?"
- "Đúng vậy...Vừa mới tới".
- "Quán trọ đông khách thường sẽ rất ồn ào, tại sao Công tử không tìm một quán trọ yên tĩnh để tiện nghỉ ngơi".
- "Ta đến đây để tìm bạn, muốn nghe ngóng chút tin tức...."
- "Vậy người tới Kỳ Ngôn đi, nơi đó có Thập Giả Y Phương biết rất nhiều chuyện".
- "Thập Giả Y Phương?"
- "Đúng vậy..... Người này nghe nói không có chuyện gì trên cõi đời này là không biết tới".
- "Được.... Vậy đa tạ ông chủ".
Trên con đường ngập sắc đèn hoa, tấp nập người qua lại, bóng dáng người thương in vào trong đáy mắt, giọng nói trầm ấm trong trẻo khắc sâu vào tận tim, nhung nhớ người vô cùng.
- "Tiêu Chiến!"
Vương Nhất Bác cất tiếng gọi, nhưng chẳng biết một tiếng gọi tên này, lần nữa mang đến cho cả hai người.
Ngàn vạn thương đau!
=======================