Đám Hỏa Xà bị đánh đến nát bấy nhưng vẫn nghe văng vẳng đâu đó tiếng gọi tên chính mình.
- "Tiêu Chiến! Tiêu Chiến!......."
Nọc độc hút vào lòng bàn tay cuộn tròn càng không ngừng chuyển mình vận động, trong lòng tức giận càng lúc càng tăng, bởi đám Hỏa Xà này hóa ra còn ranh mãnh như vậy. Tu linh chưa đủ tưởng như vô hại, vậy mà còn biết bắt chước nói tiếng gạt người.
Nơi này quả nhiên là Xà Động mà, một vòng Hỏa Xà vừa bị đánh nát lại thêm tầng tầng lớp lớp rắn đỏ nhao nhao lao tới, nhìn đám rắn nhỏ này quá nhiều như vậy, Tiêu Chiến thực sự có chút không vừa mắt.
Lại cộng thêm Bạch Xà, thủ lĩnh của nơi này, dựng mình thẳng đứng nhưng nãy giờ cũng mới chỉ phun độc chứ chưa làm gì khác.
- "Trầm ổn như vậy. Muốn thăm dò sao?"
Đến tận lúc này, Tiêu Chiến mới cất giọng nói một câu, làm cả đám Hỏa Xà ngưng bặt vận động. Bạch Xà từ khi ngửi ra huyết mạch của đồng loại vẫn còn đang giận dữ, nhưng vừa nghe đến giọng nói này, hỏa khí trong lòng như đâu lại có phần vơi bớt, mới thu lại chân thân, trả về nhân dáng, phất tay ra hiệu cho lũ xà yêu nhỏ rời khỏi.
Cả hang động được thắp sáng bởi ánh lửa đỏ le lói, lúc này chỉ còn lại hai người. Bạch Xà chân thân như vậy nhưng nhân dáng lại là một tiểu cô nương vô cùng yêu kiều, diễm lệ. Một thân y phục trắng thuần, mái tóc đen nhánh cực kỳ óng mượt dài tới ngang đầu gối.
- "Ngươi là ai?"
- "Ai cho phép ngươi đến đây?"
Bạch Xà cất tiếng hỏi hai câu, âm giọng khản đặc rất khó nghe, như thể mấy nghìn năm chưa từng mở lời cùng ai vậy. Tiêu Chiến nghe hỏi chỉ mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Bạch Xà, tay chỉ xuống đám Hoả Xà dưới chân, thắc mắc.
- "Chúng biết bắt chước giọng nói?"
Bạch Xà nghe vậy liền gật đầu, cúi mặt rũ hàng mi dày cong vυ't vô cùng khả ái. Nhưng Tiêu Chiến lại nhận ra đôi đồng tử sáng rỡ như ngọc lưu ly của nàng từ lúc xuất hiện chưa từng chuyển động.
- "Ngươi..... ánh mắt không thể thấy sao?"
Tiêu Chiến vừa hỏi trong lòng vừa hiển hiện một chút tiếc nuối, nghĩ rằng tiểu cô nương này xinh đẹp như thế, ánh mắt sáng trong, vậy mà lại không thể nhìn rõ vạn vật.
- "Ta chỉ không nhìn rõ, chứ không phải là không thể thấy".
Tiêu Chiến đưa mắt lần nữa nhìn từ đầu đến chân Bạch Xà một lượt, không hề cảm nhận một chút nguy hiểm nào phát ra quanh thân thể nàng, mới bước đến gần thêm mấy bước.
- "Có thể thấy ta không?"
- "Thân cao, dáng gầy, mặc y phục màu tím, còn rất anh tuấn".
Bạch Xà vừa nói, vừa hít vào hương thơm thân thể Tiêu Chiến đang phảng phất quẩn quanh trong không khí, dịu mát dễ chịu vô cùng.
- "Ngươi vì sao đến được đây?"
- "Chỉ là tình cờ thôi".
- "Đến được nơi này không có chuyện tình cờ".
- "Tin hay không tùy ngươi".
- "Nếu không phải do ngươi tự sắp đặt, thì là có người khác sắp đặt".
Tiêu Chiến nghe nói, lần nữa mỉm cười, bởi quả nhiên không ngoài dự đoán.
- "Xem ra Đảo Chủ rất coi trọng ngươi?"
Bạch Xà nghe hỏi vậy mà lại liền không nói thêm tiếng nào, qua thêm một lúc mới nhếch lên khóe miệng một điệu rất khẽ.
- "Nếu đã vậy thì vượt qua cửa ải của ta trước đã".
Nói rồi, đôi đồng tử tưởng như không chuyển động ấy bỗng chốc lúng liếng đong đưa ánh nước, thân thể diễm lệ của nàng vậy mà chẳng màng lễ nghi, bạch y thân trên xé toạc ném một đường thẳng về hướng Tiêu Chiến, lộ ra bờ vai gầy trắng mềm thon thả.
Tiêu Chiến đón lấy tức thì đem y phục ném qua một bên, không một khắc tiếp xúc.
- "Tiểu cô nương, còn nhỏ không nên tùy tiện như vậy đâu".
Bạch Xà nghe vậy cũng không mảy may đổi ý, vẻ ngoài yêu kiều ấy xem ra chỉ là cái vỏ bọc gạt người, nét mặt tỏa ra yêu khí vô cùng mị lực. Váy dài thân dưới một tầng lại được cởi ra.
Tiêu Chiến càng lúc càng thấy khó chịu, không ngờ tiểu cô nương xinh đẹp như vậy lại là một tiểu tao hóa dụng mấy trò này.
Dải dây buộc tóc tím sắc trên đỉnh đầu rất nhanh được cởi bỏ, hóa một tấm băng che mắt.
- "Tiểu cô nương! Như vậy không tốt lắm đâu".
Tiêu Chiến cảm nhận từng đợt y phục cứ thế ném đến, hai người cứ thế đánh tới đánh lui, Tiêu Chiến thực sự không có ra đòn hiểm, cũng không đánh quá mạnh tay, bởi trực giác ban đầu cho bản thân một loại suy nghĩ tin tưởng vô cùng kỳ lạ.
Qua thêm mấy chiêu, Bạch Xà ngừng lại động tác, phủ lên thân mình một tầng y phục màu xanh ngọc lả lướt thướt tha, cất giọng trong trẻo nói một câu.
- "Qua ải".
Tiêu Chiến cảm nhận trong không khí một mùi hương rất dễ chịu, giống với mùi hương ban đầu khi tới đây, phất tay trả dải dây tím sắc về lại vị trí trên đỉnh đầu. Trong lòng thầm nghĩ chắc chắn không đơn giản như vậy.
- "Tiểu cô nương! Một ải này có phải quá dễ hay không?"
Bạch Xà nghe vậy liền mỉm cười, ánh mắt trong sáng xoay chuyển nhìn Tiêu Chiến một lượt.
- "Gọi ta là Yến Chi!.... Từ lúc huynh đưa tay hút vào toàn bộ nọc độc của đám Hỏa Xà này, thì huynh đã qua ải rồi".
- "Và cộng thêm thứ đó nữa".
Bạch Xà vừa nói, vừa đưa tay chỉ vào dải dây buộc tóc tím sắc của Tiêu Chiến.
- "Đi thôi".
- "Tìm bằng hữu của ta trước đã".
Bạch Xà dẫn Tiêu Chiến đến đứng trước một mật đạo không quá lớn, dụng tay áp vào một phiến đá, mật đạo tức khắc được mở ra.
- "Yến Chi cô nương! Ta có thể hỏi một vài chuyện được không?"
Mạc Yến Chi nghe hỏi, nhìn Tiêu Chiến mỉm một điệu cười cực kỳ đẹp mắt.
- "Ta sẽ trả lời huynh! Nhưng phải là sau khi gặp Đảo Chủ đã".
Hai người đi xuyên qua mật đạo vô cùng tối vô cùng lạnh, cuối cùng cũng nghe được tiếng vận động không ngừng và âm giọng phát ra của Quy Tinh Đồ.
Ở bên này, một mình hắn cũng đang phải đối mặt với một động toàn kiến. Đám kiến nhỏ này vô cùng phiền phức, số lượng đông đúc không gì sánh bằng, đánh hết lại tới đánh hết lại tới. Quy Tinh Đồ trước nay phải đối mặt bao nhiêu kẻ thù mạnh, sức lực có thể rời bỏ cả một đỉnh núi, vậy mà giờ đây trong động nhỏ lại loay hoay vô cùng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Chiến bước ra từ mật động, bao nhiêu lo lắng trong lòng một khắc được giải tỏa, cảm thấy thật tốt vô cùng. Bàn tay ngừng lại lực đạo đang đánh dở, một đường bay thẳng đến đứng trước mặt người.
- "Tiêu Chiến! Ngươi đi đâu thế?....Có bị thương không?"
- "Ta không sao".
Thân thể Tiêu Chiến mới hút vào một lượng độc tố vô cùng lớn, dù bản thân đã cố gắng khắc chế, nhưng vậy mà vẫn không qua được mắt một kẻ quan tâm đến hắn như Quy Tinh Đồ.
- "Ngươi trúng độc rồi?"
- "Không phải trúng độc. Ta không sao".
Quy Tinh Đồ nghe vậy, không truy vấn Tiêu Chiến thêm nữa, nhưng trong lòng vẫn không thôi lo lắng, đứng nhìn chăm chăm vào người trước mặt rất lâu.
- "Tiêu Chiến! Thả độc xà vào long mạch kia".
Mạc Yến Chi từ khi đến đây cũng không quan tâm đến hai người này, ánh mắt sớm đã lanh lẹ tìm kiếm điểm khởi nguồn dẫn vào động nhỏ.
Tiêu Chiến nghe giục, liền vận lực xả độc xà vào điểm tròn bên góc trái hang động, tức thì đám kiến nhỏ như bị lực hút, trả mình đắm xuống long mạch kia tự diệt. Nhưng hang động vừa thoát khỏi đám kiến nhỏ, toàn bộ khoảng mở tức thì biến mất, tạo thành một khối kín vây hãm cả ba người.
Nhìn biểu cảm cũng có chút hốt hoảng của Mạc Yến Chi, Tiêu Chiến trong lòng có chút thắc mắc.
- "Yến Chi cô nương! Ải tiếp theo sẽ là gì?"
- "Ta cũng không biết nữa".
- "Không phải ngươi được Đảo Chủ phái đến đây?"
- "Phái đến???"
Tiêu Chiến cảm nhận thái độ rất khác thường trong câu nghi vấn của Mạc Yến Chi, trong lòng sớm đã đưa ra một vài suy đoán.
- "Không phải sao?"
- "Chỉ là trùng hợp tâm điểm trọng yếu lại ở nơi này mà thôi".
Cả ba người vừa nói, đã tự hiểu ý nhau mà chia ra đi một vòng quanh động. Tiêu Chiến bỗng dưng dừng lại bước chân.
- "Thấy rồi".
Hai người còn lại nghe tiếng liền quy về cúi nhìn vị trí Tiêu Chiến chỉ, Mạc Yến Chi ngẩng mặt nhìn Tiêu Chiến cười cười.
- "Bước rộng ra ba vòng. Sau đó huynh xả độc xà vào là được".
Vốn dĩ đã tưởng như thuận lợi mà mở được cửa động, thì bước chân của Quy Tinh Đồ lại chạm vào một phiến đá phát tiếng kêu "Cạch". Oán khí dưới chân theo mạch hở mà được thả ra, tạo thành những luồng khí đen hình thù kỳ dị lập tức tấn công cả ba người.
- "Đứng im...Đừng động đậy".
Mạc Yến Chi cất giọng quát lớn khi thấy Quy Tinh Đồ có ý định nhấc chân khỏi mạch gạch vừa giẫm vào.
Tiêu Chiến cũng liền hiểu ý, Linh Quy Sương Giáng trong tay dồn vào năm phần công lực, đem đám oán khí một chưởng đánh tan.
- "Huynh mau xả độc xà vào đi".
Chẳng chờ Mạc Yến Chi cất tiếng thúc giục, Tiêu Chiến sớm đã ngay tại vị trí tìm được xả một lượng lớn độc xà, cửa chính động nhỏ được mở ra.
- "Hai người qua đó trước đi".
Chờ cho Tiêu Chiến cùng Mạc Yến Chi bước ra bên ngoài cửa động, Quy Tinh Đồ nhấc mình bay khỏi mạch gạch dưới chân, tức thì vung tay đóng lại cửa động, trước khi cửa đá khép lại vẫn kịp nhìn thấy một guồng lửa lớn ném thẳng vị trí mình vừa đứng, đem động nhỏ phát tán hỏa khí thiêu rụi toàn bộ hang động.
Ba người đi dọc hàng lang khắc kín văn tự, Tiêu Chiến quay qua hỏi Mạc Yến Chi.
- "Chúng ta còn bao nhiêu ải?"
- "Ta cũng không rõ. Chỉ biết mình là ải đầu tiên mà thôi".
- "Vậy ngươi cùng Đảo Chủ có quan hệ như thế nào?"
- "Là cộng sinh, dựa vào nhau mà sống".
- "Cộng sinh?"
- "Đúng vậy. Đảo chủ cho ta linh khí, ta giúp ngài ấy canh quản lối vào, những thứ khác ta không quan tâm. Bình thường là như vậy, nhưng từ khi huynh đến đây, mọi thứ đã khác đi".
- "Ta sao?"
- "Đúng vậy".
- "Khác như thế nào?"
- "Ngày huynh đến đây, Hoa Tâm thay đổi".
====================