[Bác Quân Nhất Tiêu] Cửu Vĩ Yêu Hồ

Chương 82: Làm nhục

Hoang Mạc!

- "Ngươi vẫn lại còn chưa chết sao?"

- "Tên khốn kiếp dơ bẩn".

Tiêu Chiến mở mắt, tiếng người chửi mắng lại tiếp tục, đau đớn trên thân thể lại giày vò, giống như việc lần trước hắn tỉnh dậy và tìm được ốc đảo nhỏ chỉ là một giấc mộng.

Lần này ánh sáng không rọi vào mắt khiến hắn không quá mức khó chịu, có thể nhìn thấy kẻ trước mặt.

- "Sao?..... Vẫn muốn sống phải không?"

Kẻ đối diện khuôn mặt dữ tợn bẩn thỉu, y phục trên người rách nát, cầm tóc hắn giật mạnh về phía sau.

- "Muốn sống thì mau dậy, đừng có lười nhác".

Vẫn là nơi đó, thực sự vẫn là nơi đó, ốc đảo cát trắng kia quả thực là giấc mộng, Tiêu Chiến gắng gượng thử vận linh lực vào lòng bàn tay, không có gì hết, một chút ít ỏi tầm thường cũng không có, chứ đừng nói đến Linh Quy Sương Giáng.

Kẻ kia thấy hắn cứ thất thần mở mắt trân trân nhìn mình, tức giận đấm thêm một cú thụp vào mắt phải, đau đớn trấn động truyền từ mắt ra thái dương, tức thì vào đến tận đại não.

Tiêu Chiến gắng gượng kêu lên một tiếng rất nhỏ.

- "Sao...? Cũng biết đau à? Mấy tháng qua chịu đựng giỏi như vậy không phải sao?"

Hắn nói rồi, trước khi đứng dậy, tiện chân đá thêm vào người Tiêu Chiến mấy cái rồi mới rời đi.

- "Kẻ đoạn tụ dơ bẩn".

Bốn từ "đoạn tụ dơ bẩn" Tiêu Chiến nuốt vào nhói lòng đến mức nào?

- "Long Thần!....Long Thần!....."

Hắn đau đớn đạp hai chân mình xuống nền cát phía dưới, bàn tay cuộn tròn đấm từng cú mạnh vào l*иg ngực, nghẹn đến không thở nổi, thực sự uất nghẹn đến không thở nổi nữa.

Cứ như vậy, để cho đau thương lần nữa bủa vây khắp thân thể, hắn lại bỏ mặc chính mình, thời gian trôi qua rất lâu mới cố gắng chống khuỷu tay ngồi dậy.

Nơi này cát vẫn là màu vàng xám, thân thể y phục chẳng còn là sắc tím vốn có nữa, mà đã bị phủ đầy máu đen, thương tổn, cùng những bụi bặm cần gột rửa.

Nội thương, ngoại thương chồng chất, tim cũng rất đau, bàn chân muốn đứng dậy cũng không đủ sức lực.

- "Tiểu huynh đệ! Là người mới sao?"

Giọng nói phía sau lưng cất lên trầm khàn cực kỳ khó nghe, giả như người nói đã từ rất lâu rồi không phát ra âm tiết, hoặc có lẽ cuống họng cũng có vấn đề rồi.

Tiêu Chiến ngoảnh mặt, nhân dáng ấy càng làm hắn giật mình.

- "Nhìn ta đáng sợ lắm phải không?"

- "Bọn chúng rất độc ác. Nếu không muốn giống ta thì nghe lời một chút".

- "Nơi này là nơi nào?"

Tiêu Chiến khó khăn cất lên một câu hỏi, đã mấy tháng đến nơi này thực sự không thể cùng người khác trò chuyện, âm giọng bật ra cũng có chút không thể nghe rõ tiếng.

Người kia nghe hỏi, khoé miệng kéo một nét cười không ra hình dạng.

- "Ngươi bị mang đến đâu bản thân cũng không biết hay sao?"

Tiêu Chiến nghe vậy, cũng không trả lời, lẳng lặng gật đầu.

- "Nơi này là Hoang Mạc, tách rời Lục giới, nơi cho những kẻ tận cùng không nơi nào chứa chấp, nơi đáng sợ hơn cả chốn địa ngục và cõi u minh. Đến nơi này mười phần đều là sống không bằng chết, nhưng muốn chết lại không có phương pháp".

Người kia nói rồi, ngửa mặt nhìn bầu trời thở dài một hơi, mới lại ngoảnh mặt nhìn Tiêu Chiến.

- "Tiểu huynh đệ! Ngươi phạm tội gì mà bị đày đến đây?"

Trong lòng bỗng dưng hiển hiện thật nhiều uỷ khuất, Tiêu Chiến cúi mặt tựa cằm vào đầu gối, cứ thế lắc đầu.

- "Nơi này đều là những kẻ lấy mạng người không ghê tay, nhân số của Yêu giới, Ma giới. Nhưng ta nhìn ngươi có vẻ như không phải".

- "Ta là người Thiên giới".

- "Thiên giới?"

Người kia nói ra hai chữ Thiên giới gương mặt ngạc nhiên thấy rõ, bởi nơi này..... nơi này cũng có ngày có mặt người Thiên giới ở đây sao? Nghĩ rồi, hắn cất giọng cười sảng nhưng âm sắc thoát ra vẫn tù túng không thoát như vậy.

- "Ha....ha...haaaaaa..... Thiên Đế.... hắn không phải luôn ngạo mạn lắm sao? Không phải hắn luôn tự tin Thiên giới hắn cai quản vạn kiếp không sai sót sao?"

- "Thật buồn cười..... Thật quá buồn cười rồi".

Tiêu Chiến hiện tại chính là không hề muốn cùng bất kỳ ai trò chuyện, bỏ mặc người này vẫn ngồi đó tự cười tự nói với chính mình, khó khăn đặt thân thể lên đôi bàn chân tưởng như vô lực, lần đầu tiên chân chính bước từng bước trên Hoang Mạc này.

- "Không thể chết thì phải sống, sống để tìm cách ra khỏi nơi này".

Nhưng người kia vừa thấy Tiêu Chiến có ý định rời đi, đã vội sấn tới giữ lấy.

- "Ngươi muốn sống thì đi theo ta".

Chẳng chờ Tiêu Chiến đồng ý, người này cứ vậy nắm tay người kéo đi, mặc cho bàn chân hắn run rẩy bước đi không vững. Thời gian trôi qua có lẽ không dài, bởi Tiêu Chiến cảm thấy mình không phải đi quá lâu thì tới được một cửa hang nằm sâu trong lòng cát.

- " Muốn sống thì phải ăn cái đã".

Nơi người này dẫn Tiêu Chiến vào tưởng như tách biệt hẳn với cái nóng bỏng rát của Hoang Mạc ngoài kia, không khí dịu đi có chút thoải mái, làm tâm trạng hắn thoáng chút trở lên không còn quá tệ.

- "Ta đã ở đây 2000 năm, từng rất muốn chết, nhưng chết cũng không được thì sẽ phải tự mình tìm cách để thích nghi".

Nói rồi, người này đẩy Tiêu Chiến ngồi xuống một chiếc bục nhỏ, xoay người trở vào một góc tối tăm nằm sâu trong lòng hang.

- "Ngươi từng ăn qua thứ này chưa?"

Trước mặt là một khay gỗ đựng toàn động vật bò sát đã được hong khô, nhìn đã muốn nôn chứ đừng nói là ăn chúng.

Tiêu Chiến từ nhỏ sinh ra đã mang một nửa dòng máu Nhân tộc, lại thuộc dòng dõi Thần thú, thân thể cao quý, làm sao có thể từng ăn vào những thứ như thế này.

Hơn nữa, quá 9000 năm ở bên Vương Nhất Bác, mỗi ngày thực vị trải qua đều là thanh thanh đạm đạm, rau cỏ trái cây, món ngon mĩ vị đều được tì nữ bên dưới chế biến cẩn trọng.

Trong lòng tức thì dồn lên một trận nôn khan, Tiêu Chiến cứ thế ho ra sặc sụa, đem khay gỗ đẩy về phía người kia.

Ở cấp Thượng Thần như hắn, việc bế quan kết linh qua cả trăm năm cấm thực cũng không phải là chuyện gì đáng lo ngại, chỉ là ở nơi linh lực không thể hội tụ này, cũng không biết thân thể này còn cầm cự được đến bao lâu. Nhưng nhất thời cũng là không thể ăn vào những thứ như vậy.

Người này nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến vậy mà lại cười hề hề.

- "Không sao! Đói khắc phải ăn thôi".

- "Sẽ không ai là người lại để mình bị chết đói hết".

Tiêu Chiến nghĩ lại tất cả mọi chuyện từ lúc gặp người này, duy có một chút kỳ quái nhưng có lẽ cũng không phải kẻ xấu như đám người ngoài kia, lúc này mới cất giọng.

- "Ta muốn hỏi! Người thuộc Giới nào? Vì sao bị đày đến đây?"

- "Ta là người Ma giới! Sau trận càn quấy Ma Tôn gây ra hơn 2000 năm trước, tàn quân không chịu khuất phục thì đều bị đày đến đây".

- "Ở nơi này, tuy tách biệt với Lục giới, nhưng thế sự quan trọng xảy ra ngoài kia đều sẽ được truyền tải về đầy đủ".

Tiêu Chiến nghe người nói đến đây, cúi mặt ủy khuất nghĩ về chính mình, chuyện hắn động lòng cùng Long Thần có lẽ cũng được những kẻ ở đây biết được theo cách như vậy, đáy mắt theo tiếng lòng đau thắt mà phủ lên từng tầng sương dày đặc, bàn tay cũng cuộn lại thành nắm siết chặt đến đỏ ửng.

Thân thể còn rất nhiều đau đớn, nhưng vẫn tự cố gắng dỗ ngoan chính mình, tiếng khóc của Tiêu Linh, tiếng cầu xin của Huyền Tinh Nhi bỗng văng vẳng vọng lại trong trí nhớ.

- "Vẫn còn có người tin tưởng mình, vẫn còn có người nhớ thương mình".

- "Nhất định phải sống.....Nhất định phải tìm cách trở về".

Người này đứng nhìn Tiêu Chiến rất lâu, ánh mắt dần dần thay đổi khác thường, đôi đồng tử bỗng chốc dị biệt khác lạ.

- "Uống chút nước đi".

Cổ họng thực có chút khát, Tiêu Chiến nhận lấy túi nước uống liền ba ngụm, qua đó không lâu đáy mắt bắt đầu cảm nhận mơ hồ, thân thể nhộn nhạo khó chịu.

Tiêu Chiến ngất đi.

Đêm đó hắn ngủ lại trong hang nhỏ dưới lòng cát của người lạ mặt kia, không có gió cát quật rát da mặt, không có sương trắng phủ lạnh thấu xương, đã thật lâu lại mới được gọi là giấc ngủ như vậy.

- "Bảo bối! Ngươi dậy rồi?"

Mộng mị còn chưa tan, thần trí còn đễnh đãng, tiếng người bên cạnh phả hơi thở vô cùng khó chịu xuống mặt làm Tiêu Chiến kinh hãi nhăn lên mấy hồi. Toàn thân cảm nhận đau đớn dồn lên cổ tay, Tiêu Chiến mở mắt liền thấy chính mình bị trói dưới một gốc cây khô trên đỉnh gò cát, gió thổi rất lớn.

- "Đại ca! Hắn tỉnh rồi kìa".

Lần đầu tiên ở Hoang Mạc này, Tiêu Chiến chân chính nhìn thấy nhiều người như vậy.

- "Đại ca! Hắn là một tên đoạn tụ".

- "Như vậy không phải càng hợp ý đại ca hay sao?"

- "Thật tốt!"

- "Thật tốt!"

- "Chúng ta ở đây không có nữ nhân".

- "Thiên Đế lại phái một tên đoạn tụ đến đây".

- "Chẳng phải là để chúng ta giải khuây hay sao?"

- "Ha....ha...ha...ha...haaaaaaa".

Tiếng cười khả ố, câu từ khó nghe, những lời lẽ này đang dành để nói về hắn, thân thể không lành lặn này đang bị treo lên cho chúng soi xét, Tiêu Chiến cảm thấy chính mình bị xỉ nhục đến tận cùng.

Đầu óc chuyếnh choáng vô cùng, những kẻ trước mặt cứ lúc gần rồi lại xa, tiếng cười nói cứ nhỏ dần rồi lại lớn, Tiêu Chiến nhắm mắt lắc đầu liền mấy cái, mở mắt mọi thứ vẫn vậy.

- "Cút đi!....Cút hết đi....!"

Nhưng câu nói ấy chẳng thể lọt vào tai ai, chỉ nghe tiếng cười và chế giễu ngày càng lớn.

- "Đại ca! Muốn chơi hắn một chút không?"

Kẻ được gọi là đại ca dường như nãy giờ vẫn không hề lên tiếng, hắn ngồi tựa vào một chiếc ghế được đóng bằng thân củi sần sùi, ánh mắt gắt gao dò xét nhìn chòng chọc vào vòng eo thon nhỏ của Tiêu Chiến.

Bản thân có lẽ đang bỉ ổi tưởng tượng ra phía sau lớp y phục kia thực chất là gì?

Nhưng sự thật là hắn chẳng cần tưởng tượng, bởi eo nhỏ tức thì đã bị bàn tay hắn siết chặt. Tiêu Chiến trong đau đớn vẫn không ngừng tức giận giãy giụa.

- "Buông ta ra.....bọn khốn kiếp.....mau cút hết đi......"

Y phục rộng sóng bồng bềnh phủ đầy bụi bặm, ngoại thương thân thể che lấp đi chín phần nét đẹp động lòng người, duy chỉ có vóc dáng thanh mảnh cao gầy, cùng vòng eo nhỏ thon gọn ấy không gì che phủ được.

Nó lại là thứ hấp dẫn kẻ trước mặt, hấp dẫn lũ mọi rợ khốn kiếp tầm thường đang đói khát du͙© vọиɠ.

Từng tầng lớp lớp y phục bị tháo bỏ trước con mắt của bao nhiêu kẻ.

Nước mắt chảy dài.

Thân thể vô lực tuyệt vọng.

- "Không được......"

- "Lũ khốn kiếp......."

- "Các ngươi không được phép động vào ta.....".

====================