Mẹ Kế

Chương 49

Đêm hôm đó hai người họ ngủ chung giường với nhau , tuy là ngủ chung nhưng lại xuất hiện một khoảng cách rất lớn - mỗi người một phía .

Một bên là Paula ! Người có lí trí mạnh hơn con tim , cảm xúc chỉ là một phần của cuộc sống phải thật tỉnh táo thì mới mong tìm được chân tình . Một người lí trí  . Bên còn lại là Trác Nhu ! Một người bị cảm xúc dẫn lối và đặt cảm xúc lên hàng đầu , tôn trọng cảm xúc của người khác và của chính mình . Một người tình cảm !

Trên chiếc giường ấy , hai người nằm quay đầu lại với nhau tuy là hơi xa nhưng từng nhịp  thở đều có thể cảm nhận được hết . Sự cảm thụ , sự tôn trọng và lòng tự tôn không cho phép họ nói chuyện với nhau . Hết hôm nay thôi nhé ! Xin phép được yên lặng hết hôm nay rồi ngày mai sẽ là một khởi đầu  khác .

Qua ngày hôm sau , mọi chuyện đều diễn ra rất bình thường như không có gì xảy ra . Cô vẫn là Paula , cô vẫn là Trác Nhu chúng ta vẫn là chúng ta . Không có sự tiến tới cũng chẳng lùi lại , vẫn vậy .

Họ về đến nhà riêng của mình , lao vào những công việc , những ưu tư của bản thân mình để quên đi sự ngột ngạt của ngày hôm đó . Cái ngày mà Paula mở lòng thêm lần nữa nhưng cũng là ngày Trác Nhu chẳng chịu bước vào .

...

Nằm dài trên ghế sofa nghĩ ngợi đến nhiều chuyện phiền muộn , Trác Nhu thở dài đặt tay lên trán tỏ vẻ ưu tư sầu não . Lý Tần từ trên lầu đi xuống , sắc mặt có hơi nhợt nhạt thiếu sức sống.

" Trông giống người già quá rồi đấy "

Trác Nhu nghe thấy thế thì ngước lên nhìn , người ấy tiến gần lại ngồi đối diện cô .

" Có cô già thì có  "

" Ăn nói với tôi thế à "

Lý Tần bỗng nhiên nhăn mặt , lất tay ôm bụng .

"Sao ? Nói có thế mà làm sao đấy "

Lý Tần ngã quỵ xuống , tay ôm lấy bụng sắc mặt càng tệ hơn . Hoảng hồn Trác Nhu chòm tới đỡ cô lên thì .

*Phụt*

Lý Tần phun ra một đống máu vào người và mặt Trác Nhu , cô ngất lịm đi . Trác Nhu lúc này toàn thân tê dại đứng không muốn vững , cô sốc Lý Tần lên năm gọn trong vòng tay mình rồi kêu thêm dì Mạc - Người giúp việc theo mình .

...

" Sao rồi Bác sĩ "

" Cô ấy bị loét dạ dày ! Nguyên nhân là do uống nhiều bia rượu và ăn uống không đầy đủ

"

* Uống rượu ư ?

" Nên ăn uống đúng chất ! Không nên sử dụng rượu bia trong thời gian dài ... chút nữa có thể xuất viện"

" Cảm ơn bác sĩ "

Trác Nhu lặng lẽ đi về phòng bệnh của Lý Tần , cô ấy đang nghủ . Trác Nhu đưa tay ra hiệu cho dì Mạc ra gặp cô .

" Bà chủ dạo này có uống rượu à ?"

" Dạ ... đêm nào tui cũng thấy bà chủ uống rượu một mình ! Tui không dám nói lại với ông chủ sợ ông ấy nổi giận "

Thấy vẻ mặt Trác Nhu lo lắng , dì Mạc mới nhỏ nhẹ nói . Tuy có hơi ngập ngừng nhưng bà vẫn ráng nuốt nước bọt mà nói.

" Tui không phải là người nhiều chuyện ! Chuyện gì nên nói tui sẽ nói còn không nên nói tôi tuyệt đối chẳng hé răng nữa lời . Bà chủ khi say cứ gọi tên cô chủ suốt ! Vừa gọi vừa khóc nhưng nhỏ lắm nhìn mà thương tâm "

" Con biết rồi ! Cảm ơn dì . Hi vọng dì đừng nói chuyện này cho ba con biết "

" Dạ "

Là một người gần ngũ tuần , kinh nghiệm sống đầy mình , dì Mạc để ý thấy ánh mắt của hai người khi gặo nhau rồi thêm việc Lý Tần say gọi tên Trác Nhu cũng đủ cho bà biết họ có tình ý với nhau . Bà chẳng tỏ ra kinh hãi mà ngược lại còn thấy thương  cho hai người họ . Cảm xúc con người mà , ai mà kiểm soát nổi . Thôi thì cứ cho như là chưa thấy và chưa biết gì . Vậy là tốt nhất.

Trác Nhu đi vào phòng , dì Mạc thấy thế thì đi ra mua chút đồ tạo không gian riêng cho hai người . Trác Nhu tiến lại ngồi cạnh giường bệnh , nhìn sắc mặt nhợt nhạt ấy cô cũng thấy buồn trong lòng . Lấy tay vuốt nhẹ mái tóc vào vành tai cho nàng , nhẹ nhàng đặt tay lên má nàng mà vuốt ve .

"  Cô rốt cuộc có ma lực gì mà khiến tôi thành ra như thế này ! "

Lý Tần tỉnh giấc nhìn thấy Trác Nhu đang vuốt ve mặt mình  , Trác Nhu ngại ngùng liền rút tay lại toan đứng lên thì Lý Tần thều thào nói.

" Cô tính bỏ tôi lại nữa đấy à ?  "

Trác Nhu ngồi xuống , nhìn Lý Tần mà nói.

" Nghỉ ngơi đi  "

" Khi tôi như thế này , người bên cạnh tôi vẫn là cô... "

" Việc tôi nên làm mà "

Trác Nhu kéo chăn lên đắp cho Lý Tần , vuốt nhẹ mái tóc nàng rồi rời đi  . Cô lên trên sân thượng của bệnh viện mà đắn đo suy nghĩ .

Định nghĩa đi hạnh phúc là gì và kéo dài bao lâu ! Hạnh phúc đối với Trác Nhu là bảo vệ và chăm sóc cho những người mà mình yêu thương . Và thời gian của sự hạnh phúc đó tùy thuộc vào diễn biến của các mối quan hệ .

Vậy rốt cuộc đối với Lý Tần là có mối quan hệ gì ?

Là mẹ kế con chồng ?

Không !

Là sự rung động nhất thời ?

Không !

Là sự thương cảm lẫn nhau ?

Càng không !

Đó là tình yêu ! Chắc chắn là tình yêu và vĩnh viễn là tình yêu .

Nếu không yêu thì đã không hạnh phúc khi ở bên ! Nếu không yêu thì cũng không đau đớn khi rời xa !

Nếu không yêu thì không có ngày hôm nay...

Muốn nói một câu xin lỗi vì đã làm cuộc sống của họ bị đảo lộn . Và cũng muốn nói một lời cảm ơn vì đã bước đến trong cuộc đời của tôi thắp lên ngọn lửa tình đã nhen nhóm từ lâu...