Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 106: Đàm phán

Viên Vĩnh Cương trừng mắt quát: "Trương Sơn Thành! Cậu đúng là coi trời bằng vung. Hôm nay là lễ tang của con trai tôi, vậy mà cậu dám tới đây gây rối!"

"Cậu đúng là ăn phải gan hùm rồi!"

Tôi đang định tiến lên tranh luận, Lưu Thiến đã kéo tôi lại, Lưu Thiến lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Viên Vĩnh Cương, nói: "Cục trưởng Viên, đã lâu không gặp".

Sau khi nhìn thấy Lưu Thiến, Viên Vĩnh Cương sửng sốt, sau đó suy xét cục diện trước mắt, sắc mặt ông ta đột nhiên trở nên nghiêm trọng.

Sau đó Viên Vĩnh Cương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, nói: "Hóa ra là cô Lưu Thiến, lần trước ăn cơm với bố cô tôi cũng đã nhìn thấy cô rồi".

"Phải rồi, dạo này bố cô vẫn khỏe chứ?"

Khi nhìn thấy thái độ của Viên Vĩnh Cương mọi người đều vô cùng khó hiểu, sắc mặt của Trương Vân Sơn cực kỳ khó coi, nhiều người đã đoán được thân phận của Lưu Thiến không hề đơn giản.

Lưu Thiến nói: "Cục trưởng Viên, đừng nói những điều vô nghĩa này. Con trai ông xảy ra chuyện, tôi rất xin lỗi, thật sự tôi không muốn gây náo loạn ở đây".

"Tôi đến đây để giải quyết một số việc".

"Trương Sơn Thành là bạn của tôi. Hôm nay có người muốn đuổi bạn tôi ra khỏi thôn, còn phá hủy nhà của bạn tôi!"

"Bây giờ bạn tôi không có nhà để ở, cục trưởng Viên, tôi muốn trưởng thôn giải thích chuyện này!"

Lưu Thiến đã đi thẳng vào vấn đề, tự tin nói thẳng mọi chuyện.

Nghe Lưu Thiến nói xong, những người dân xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, chỉ có một số ít người biết nhà tôi đã bị phá hủy, còn lại hầu hết người dân đều không biết.

Vẻ mặt của Viên Vĩnh Cương lại thay đổi, ông ta nói: "Cô Lưu, bên ngoài trời gió to, có chuyện gì chúng ta vào trong nói".

Ngày càng có nhiều người đi tới vây xung quanh chúng tôi, Viên Vĩnh Cương cực kỳ coi trọng thể diện, đây không phải là nơi để nói chuyện.

Vì vậy, tôi, Lưu Thiến, Viên Vĩnh Cương và hai bố con trưởng thôn, tổng cộng năm người cùng bước vào nhà.

Năm người chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn uống trà, một người dân trong thôn đưa trà lên cho chúng tôi rồi đi ra ngoài.

Tôi đi thẳng vào vấn đề: "Cục trưởng Viên, có phải ông cho người san bằng nhà tôi không?"

Tôi phải hỏi rõ ràng vấn đề này.

Viên Vĩnh Cương nhìn chằm chằm vào tôi với ánh mắt rất phức tạp. Ông ta không thể ngờ rằng tôi lại tìm được con gái của thị trưởng nhờ giúp đỡ.

"Quả thực tôi đã cho người phá bỏ nhà của cậu, vì cậu cũng đã rời khỏi thôn rồi, không còn là người dân trong thôn chúng tôi nữa. Tôi định chôn con trai tôi trên mảnh đất đó".

Cái gì? Xây mộ của Viên Khắc Lương trên mảnh đất của nhà tôi sao?

Thế này là đang nguyền rủa tôi ư?

Tôi vô cùng tức giận, nói: "Cục trưởng Viên, ông quá đáng quá rồi đấy!"

"Lẽ nào ông chưa nghe câu "ác giả ác báo" bao giờ sao!"

Những lời này đã khiến trưởng thôn cũ biến sắc.

Cục trưởng Viên có địa vị cao nhất trong thôn chúng tôi, không ai dám đối đầu với ông ta, trước đây tôi cũng không dám lớn tiếng trước mặt Cục trưởng Viên.

Nhưng bây giờ, tôi muốn đấm thẳng vào mặt cục trưởng Viên, thậm chí còn muốn gϊếŧ chết ông ta!

"Láo xược!", Viên Vĩnh Cương nghe tôi nói vậy thì tức giận, đập tay xuống bàn rồi đứng dậy, tay phải ông ta run rẩy chỉ vào mặt tôi: "Trương Sơn Thành, cậu không coi ai ra gì nữa rồi!

"Cậu đã gϊếŧ con trai tôi, bia mộ con trai tôi đặt trên mảnh đất nhà cậu, đó chính là báo ứng của cậu!"

Tôi đột nhiên đứng phắt dậy, nắm chặt tay, Lưu Thiến vội vàng kéo tôi, trưởng thôn cũ ở bên cạnh cũng túm lấy tôi, nói: "Tôi hiểu tâm trạng của mọi người, mọi người có chuyện gì từ từ nói, đừng cãi nhau".

Giọng nói của tiên nữ Thanh Thủy lại vang lên trong đầu tôi: "Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, nóng nảy không thể giải quyết được vấn đề, vì vậy hãy bình tĩnh và chiến đấu vì lợi ích của mình mới đúng".

Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân.

Tôi nói: "Cục trưởng Viên, tôi muốn ở lại thôn. Ông đã phá hủy nhà của tôi, đương nhiên ông phải xây lại một ngôi nhà khác cho tôi".

Viên Vĩnh Cương lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, cậu cho rằng tôi sẽ làm vậy sao?"

"Trong cuộc họp thôn được tổ chức cách đây vài ngày, cậu đã bị đuổi ra khỏi thôn và không bao giờ có thể quay trở lại nữa".

"Ban đầu Văn Nhã đã cầu xin cho cậu. Tôi nể tình Văn Nhã đang đầu tư cho bộ mặt của thôn nên mới cho cậu quay về, biết thân biết phận mà ở lại".

"Vậy mà cậu vẫn u mê không tỉnh ngộ, còn dám tới nhà tôi gây chuyện!"

"Tôi nói cho cậu biết, Trương Sơn Thành, thôn Lâm Thủy không có chỗ cho cậu nữa!"

Thái độ của Viên Vĩnh Cương rất cứng rắn, tôi vô cùng tức giận, nhưng tiên nữ Thanh Thủy luôn bắt tôi phải bình tĩnh nên tôi cố nhịn.

Lưu Thiến nói: "Cục trưởng Viên, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, mong ông hãy xem xét cho Trương Sơn Thành một đường lui".

Lời nói của Lưu Thiến rất khéo léo.

Viên Vĩnh Cương lạnh lùng nói: "Những chuyện của Trương Sơn Thành là chuyện của thôn chúng tôi, cô Lưu, mong cô đừng xen vào những chuyện này".

"Tất cả mọi chuyện được thực hiện theo phong tục và quy tắc của thôn chúng tôi, cô cũng không có quyền can thiệp".

"Vậy sao? Tôi không có quyền can thiệp sao? Như vậy cục trưởng Viên không nể mặt tôi đúng không?" Lưu Thiến vô cùng tự tin, nhìn chằm chằm Viên Vĩnh Cương.

Viên Vĩnh Cương nói: "Cô Lưu, nếu là chuyện khác, tất nhiên tôi sẽ nể mặt cô. Bây giờ con trai duy nhất của tôi đã chết, dù có là ai can thiệp vào chuyện này thì cũng vô ích".

Viên Vĩnh Cương không nể mặt Lưu Thiến mặt chút nào.

"Ha ha...", Lưu Thiến cười nói: "Nhà của Trương Sơn Thành bị san bằng rồi, nếu tôi đã không có quyền can thiệp, vậy thì tôi sẽ báo cảnh sát".

"Chuyện này cứ giao cho sở trưởng sở Cảnh sát giải quyết đi, cục trưởng Viên, biện pháp này rất công bằng, chắc ông không có ý kiến gì chứ?"

Viên Vĩnh Cương trừng mắt nhìn Lưu Thiến, nói: "Cô Lưu, cái chết của con trai tôi có mối liên hệ rất lớn với Trương Sơn Thành. Tôi không muốn làm khó Trương Sơn Thành. Cậu ta là thầy khai quang, nhưng lại không tuân thủ tập tục truyền thống của thôn chúng tôi, vì vậy mới xảy ra chuyện".

"Cậu ta phải chịu trách nhiệm!"

"Tại sao cô lại ra mặt giúp đỡ cậu ta?"

Lưu Thiến từng bước ép tới: "Việc của Trương Sơn Thành là việc của tôi, tôi chắc chắn sẽ tham gia vào!"

"Ông đã phá hỏng nhà của Trương Sơn Thành, phiền ông xây một ngôi nhà mới cho anh ấy, Trương Sơn Thành sẽ tiếp tục ở lại trong thôn làm bác sĩ".

"Ông đồng ý việc này thì chuyện này chấm dứt ở đây".

"Nếu ông không làm được, cục trưởng Viên, tôi có hàng trăm cách để khiến ông phải xây nhà cho Trương Sơn Thành!"

"Tôi sẽ tìm đến các phóng viên báo chí để vạch trần những gì ông đã làm, sau đó sẽ báo cảnh sát!"

"Đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì, cục trưởng Viên biết rõ hơn ai hết!"

Nếu Viên Vĩnh Cương đã không nể mặt Lưu Thiến, Lưu Thiến cũng không cần phải nể mặt ông ta.

Viên Vĩnh Cương không ngờ thái độ của Lưu Thiến lại cứng rắn như vậy, ông ta nói: "Cô Lưu, cô cũng biết tôi và gia đình chồng chưa cưới của cô có quan hệ rất tốt".

"Tại sao cô lại muốn làm khó tôi mà đi giúp tên khốn kiếp Trương Sơn Thành này?"

Lưu Thiến nói: "Tôi đã nói rồi, Trương Sơn Thành là bạn của tôi, chuyện của bạn tôi chính là chuyện của tôi!"

"Tôi phải giải quyết chuyện này đến cùng!"

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ấm áp. Lưu Thiến đã giúp tôi lần này, tôi nợ cô ấy một ân tình.

Sắc mặt cục trưởng Viên trở nên rất khó coi, ông ta nói: "Tôi là cục trưởng cục Xây dựng đô thị, cô có thể tìm báo đài, gọi cảnh sát, tôi cũng làm được".

"Nhà họ Dương lại càng làm được!"

"Ban nãy tôi vừa nhận được một cuộc gọi, Trương Sơn Thành đã đánh Dương Đông - cậu chủ nhà họ Dương bị thương. Cô cho rằng cô có thể đè chuyện này xuống được sao?"

"Cho dù tôi tha cho Trương Sơn Thành đi nữa, cô cho rằng nhà họ Dương sẽ bỏ qua cho Trương Sơn Thành sao?"

"Cô Lưu, bây giờ cô hãy để Trương Sơn Thành trốn đến nơi khác, đừng bao giờ quay lại đây nữa, đó mới là lựa chọn tốt nhất!"

Viên Vĩnh Cương vốn không sợ Lưu Thiến chút nào, ông ta đã biết chuyện tôi đánh Dương Đông, sau lưng ông ta còn có nhà họ Dương, vì vậy ông ta không sợ Lưu Thiến báo cảnh sát hay tìm tới phóng viên báo chí.