Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 107: Thỏa hiệp

Sắc mặt của Lưu Thiến đột nhiên trở nên rất khó coi. Từ ánh mắt của Lưu Thiến tôi đã biết được một số thông tin, cô ấy đã lên kế hoạch giúp tôi đến cùng và dẹp yên chuyện này.

Viên Vĩnh Cương nói tiếp: "Cho dù cô muốn giúp đỡ Trương Sơn Thành thì cũng phải làm rất nhiều chuyện, cô cho rằng bố cô sẽ để cho cô làm sao?"

"Đừng quên, bố của cô sắp tham gia tuyển cử, cô là con gái của thị trưởng, cô làm bất cứ việc gì đều có người nhìn chằm chằm vào cô".

"Cũng giống như hôm nay cô đánh người dân trong thôn. Nếu làm to chuyện này lên, còn báo chí đưa tin con gái thị trưởng đánh người trong thôn, cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra đây? Chuyện này sẽ ảnh hưởng lớn thế nào đến bố cô?"

"Cô gái, cô còn quá non nớt".

Chuyện gì thế này? Ban đầu Lưu Thiến lấn át Viên Vĩnh Cương, nhưng bây giờ, những lời này của Viên Vĩnh Cương lại khiến Lưu Thiến phải suy nghĩ.

Lưu Thiến dường như đang cân nhắc lợi hại.

Lẽ nào Lưu Thiến cũng không thể giúp được tôi sao?

Tôi thấy được sự do dự trong mắt của Lưu Thiến, ngoài ra còn có cả sự đau khổ!

"Cục trưởng Viên!", gương mặt của Lưu Thiến đột nhiên tràn ngập vẻ tự tin, nói: "Tôi còn nhỏ tuổi, nhưng không có nghĩa là tôi không biết điều".

"Tôi nói cho ông biết, Trương Sơn Thành không phải bạn bình thường mà là bạn trai của tôi!"

"Tôi có thể nói với ông rằng giữa tôi và Dương Đông đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa!"

Ngay khi nghe xong những lời này, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Tôi cũng rất ngạc nhiên, Lưu Thiến công bố trước công chúng rằng tôi là bạn trai của cô ấy sao?

Hơn nữa cô ấy còn nói không liên quan gì đến Dương Đông!

Ông trưởng thôn và trưởng thôn cũ vẫn không lên tiếng, con gái của thị trưởng và Viên Vĩnh Cương đang đàm phán, họ không thể can thiệp.

Họ cảm thấy khϊếp sợ khi nghe về mối quan hệ của tôi và Lưu Thiến, và tất cả họ đều nhìn tôi như nhìn một con quái vật.

Viên Vĩnh Cương vô cùng kinh ngạc, nói: "Cô gái, đừng nói nhảm, có những lời nói một khi đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm đến cùng".

"Tôi thấy cô còn trẻ, thiếu hiểu biết, tốt nhất cô nên rời khỏi thôn của chúng tôi càng sớm càng tốt và đừng can thiệp vào chuyện trong thôn của chúng tôi nữa!"

Lưu Thiến nói bằng giọng chắc nịch: "Tôi đã nói rõ ràng, Trương Sơn Thành là bạn trai của tôi".

"Tôi cũng sẽ không gả vào nhà họ Dương!"

"Cục trưởng Viên, nếu ông làm khó Trương Sơn Thành thì chính là làm khó con rể của thị trưởng!"

"Nếu hôm nay ông không đồng ý điều kiện của tôi, vậy chúng ta cùng chờ xem!"

"Bố tôi không thể động vào nhà họ Dương, nhưng với một cục trưởng Cục Xây dựng đô thị thì không thành vấn đề!"

"Nói khó nghe hơn, chỉ một tờ giấy là có thể khiến ông bị hạ bệ!"

Nghe đến câu này của Lưu Thiến, sắc mặt Viên Vĩnh Cương xám xịt, bầu không khí cực kỳ căng thẳng, ông ta nói: "Lưu Thiến, xem ra lần này cô tới đây đã được bố cô cho phép!"

Lưu Thiến liếc Viên Vĩnh Cương một cái, nói: "Cục trưởng Viên, chúng ta nói chuyện lâu như vậy rồi mà giờ ông mới hiểu ra hay sao?"

"Nếu ông xử lý tốt chuyện này, mọi người đều vui vẻ. Nếu ông xử lý không tốt, chuyện này đủ để khiến ông phải tổn thất lớn, thậm chí còn liên lụy đến nhà họ Dương!"

"Vì Trương Sơn Thành mà tự hủy hoại chính mình có đáng không, ha ha, ông phải suy nghĩ cho kỹ!"

Khóe miệng Viên Vĩnh Cương co giật, vẻ mặt cũng thay đổi thất thường.

Tôi vô cùng kinh ngạc, bây giờ Lưu Thiến đang lấy bố cô ấy ra để giúp tôi, nhưng thị trưởng hoàn toàn không có ý này. Nếu việc này bị bại lộ thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Đến lúc đó Lưu Thiến sẽ giải thích thế nào với bố cô ấy?

Lưu Thiến thực sự đã không màng đến điều gì mà giúp đỡ tôi, điều này khiến tôi vô cùng cảm động.

Viên Vĩnh Cương im lặng một lúc, sau đó bật cười, nói: "Nếu đây đã là ý của thị trưởng, vậy thì tôi sẽ xử lý tốt chuyện này".

"Nhất định sẽ đền bù thỏa đáng cho Trương Sơn Thành".

Viên Vĩnh Cương đã thỏa hiệp, ông ta không sợ Lưu Thiến, nhưng chắc chắn ông ta sợ thị trưởng, làm lớn chuyện này, ông ta đuối lý thì chắc chắn sẽ còn ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện.

Cả ông trưởng thôn và trưởng thôn cũ đều hết sức sửng sốt.

Trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cục trưởng Viên, chỉ nói không thì không được, chúng ta cần phải làm giấy tờ cam kết".

Cục trưởng Viên nói: "Không cần làm giấy cam kết đâu".

"Tôi không phá hủy nhà của cậu mà tối qua chính hai bố con Trương Vân Sơn âm thầm san bằng nhà cậu".

"Tôi sẽ bảo người nhà họ Trương dọn ra ngoài, sau này cậu sẽ ở nhà họ Trương".

"Việc này tôi sắp xếp như vậy, cậu hài lòng chưa?"

Tất nhiên cục trưởng Viên sẽ không viết giấy cam kết, ông ta không dám làm vậy, đến một thời điểm nào đó, giấy cam kết sẽ trở thành bằng chứng bất lợi cho ông ta.

Tôi thật sự không ngờ rằng nhà tôi lại bị hai bố con Trương Vân Sơn phá hủy, Trương Vân Sơn, tên khốn kiếp này, rốt cuộc ông ta căm hận tôi đến mức nào đây!

Tôi nói: "Tôi rất hài lòng, nhưng tôi muốn trưởng thôn tổ chức một cuộc họp để công khai những việc làm xấu xa của bố con Trương Vân Sơn trước dân làng, sau đó đuổi họ ra khỏi thôn!"

"Tôi muốn họ phải trả giá vì đã phá hủy nhà của tôi!"

"Tôi không muốn thứ đã thuộc về tôi, chỉ qua mấy ngày, lại không thuộc về tôi nữa?"

Cục trưởng Viên sắc mặt lạnh lùng, ông ta nói với trưởng thôn: "Sau khi chôn cất con trai tôi xong, tôi sẽ giải quyết chuyện này".

Ông trưởng thôn chậm chạp gật đầu đồng ý, thôn trưởng cũ thở phào một hơi, nhìn tôi đầy ẩn ý nói: "Sơn Thành, đêm nay cậu ngủ ở nhà tôi đi".

Lưu Thiến và tôi rời khỏi phòng khách, vừa đi ra ngoài, trên sân đã chật cứng người, họ đang chờ đợi kết quả thảo luận của chúng tôi.

Hai bố con Trương Vân Sơn hung hăng nhìn tôi, Lâm Ngọc Lam và những người khác đều nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, tôi phớt lờ tất cả mọi người rồi cũng Lưu Thiến rời khỏi nhà của Viên Vĩnh Cương.

Sau khi lên xe, Lưu Thiến lái xe đến nhà trưởng thôn.

Tôi vô cùng biết ơn Lưu Thiến, Lưu Thiến nói: "Trước đây anh đã giúp tôi, bây giờ tôi giúp anh cũng là điều nên làm thôi".

"Nhưng anh cũng đừng lơ là cảnh giác, lần này cục trưởng Viên và Trương Vân Sơn đã chịu tổn thất lớn, sau này họ nhất định sẽ tìm cách đối phó với anh".

"Từ nay anh hãy ổn định cuộc sống, nhất định không được để họ nắm được điểm yếu gì của mình".

"Những người này đều rất đáng sợ!"

Tôi đã lớn như vậy rồi nhưng chưa bao giờ phải trải qua một chuyện phức tạp như vậy, lòng người khó đoán, mấy người như cục trưởng Viên và Trương Vân Sơn thật sự rất đáng sợ.

Trương Vân Sơn đức cao vọng trọng, dân làng cực kỳ kính trọng ông ta, không ngờ rằng vì lợi ích của mình mà ông ta lại dồn tôi vào đường cùng, thậm chí còn phá hủy nhà của tôi.

Lưu Thiến nói: "Chính Trương Vân Sơn đã phá hủy nhà của anh, nhưng chuyện này là do cục trưởng Viên chỉ thị. Nếu cục trưởng Viên không nói, một bác sĩ như Trương Vân Sơn sẽ không làm ra chuyện xấu xa như vậy".

"Cục trưởng Viên rất thông minh. Nếu có chuyện gì xảy ra, ông ta có thể để Trương Vân Sơn chịu tội thay".

"Quả nhiên bây giờ đã xảy ra chuyện, cho dù chúng ta làm to chuyện hơn nữa thì cuối cùng cục trưởng Viên cũng sẽ tự bảo vệ được mình và đổ hết tội lỗi lên đầu Trương Vân Sơn".

Lưu Thiến phân tích đâu ra đấy khiến tôi rất ngạc nhiên.

Tôi nói: "Giọng điệu của cục trưởng Viên vừa rồi rất cứng rắn. Nếu ông ta đã có thể tự bảo vệ mình, tại sao ông ta lại phải thỏa hiệp?"

Lưu Thiến nói: "Bởi vì tôi đã nói anh là bạn trai của tôi, cho dù cục trưởng Viên không tin tôi, nhưng tôi ra mặt giúp đỡ anh chứng tỏ tôi và anh có quan hệ thân thiết".

"Sau đó tôi lôi bố tôi ra để đe dọa, cục trưởng Viên cân nhắc một chút, ông ta không dám tự mình xử lý chuyện này, chắc chắn ông ta còn phải bàn bạc với nhà họ Dương. Ông ta chắc chắn sẽ không vì anh mà đắc tội với thị trưởng".

"Không chỉ có áp lực ở phía tôi, mà sáu tháng trước, bố tôi đã điều tra ra chuỗi kinh doanh của tập đoàn Trần Kiến có rất nhiều vấn đề, những vấn đề này mới là điểm yếu của cục trưởng Viên".

Tôi suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng hiểu ra, cục trưởng Viên cũng phải cân nhắc lợi ích của bản thân và hậu quả của việc làm to chuyện này. Thái độ của Cục trưởng Viên rất cứng rắn, nhưng chúng tôi còn cứng rắn hơn ông ta.

Nhưng tôi hiểu rằng chuyện này đã trở thành một vấn đề lớn và nó sẽ không kết thúc ở đây.

Lưu Thiến và tôi ở trong nhà của ông trưởng thôn. Buổi tối trưởng thôn cũ đến gặp tôi báo ngày mai sẽ mở cuộc họp thôn và giải quyết chuyện của tôi.