Nói như vậy cũng không có gì sai cả, ở một nơi sùng bái võ thuật như Nam Môn, đại vị của minh chủ liên minh võ giả rất cao, mà Bạch Diệc Phi đã gϊếŧ con trai cả và con trai thứ ba của thủ lĩnh liên minh này, người của Nam Môn đương nhiên sẽ coi anh như kẻ thù.
Người này rất giỏi ăn nói, hỏi gì nói đó, muốn thẳng tay gϊếŧ chết anh ta cũng không dễ dàng gì.
Nhưng nếu như không gϊếŧ anh ta, một khi anh ta đi ra ngoài và tung ra tin tức anh đang ở đây, vậy thì đối tượng bị gϊếŧ chính là anh.
Và người này dường như biết được điều đó, trực tiếp quỳ xuống xin Bạch Diệc Phi tha mạng: “Xin anh, đừng gϊếŧ tôi, đừng gϊếŧ tôi mà, ở nhà tôi còn có vợ con và mẹ già, cả nhà đều dựa vào tôi sinh sống, làm ơn, đừng gϊếŧ tôi”.
Mặc dù những lời này rất xưa cũ rồi, nhưng vẫn quả thực là thứ dễ làm người ta mềm lòng.
Nhưng Bạch Diệc Phi không dám đánh cược với mạng sống của mình, thế nên anh vẫn định gϊếŧ anh ta.
Chỉ là khi anh đang định ra tay thì bên ngoài truyền đến tiếng một người phụ nữ: “Chồng ơi, sao anh vẫn chưa ra?”
Sau khi người đàn ông nghe thấy giọng nói này, toàn thân càng run rẩy dữ dội hơn, kinh hãi cầu xin: “Đừng mà, tôi xin anh, không liên quan đến cô ấy, muốn gϊếŧ thì anh gϊếŧ tôi, đừng làm hại cô ấy”.
“Cô ta là vợ anh à?”, Bạch Diệc Phi cau mày hỏi.
Người đàn ông quỳ xuống cầu xin: “Cô ấy không biết gì cả, chuyện này không liên quan đến cô ấy, tôi xin anh...”
Bạch Diệc Phi thấy vậy khẽ gật đầu: “Im miệng, không thì tôi gϊếŧ hết!”
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi khẽ mở cửa, anh nhìn thấy một người phụ nữ đứng gần đó, khoảng hơn 20 tuổi, khá xinh đẹp.
Người phụ nữ sau khi nhìn thấy anh thì sững sờ, muốn hét lên nhưng rất nhanh đã bị Bạch Diệc Phi đưa tay kéo vào bên trong.
Cô ta sợ hãi muốn kêu lên, lại bị Bạch Diệc Phi lấy tay che miệng lại.
Người phụ nữ hoảng loạn, tay chân vùng vẫy.
Mà người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy, giáng cho Bạch Diệc Phi một cú đấm.
Nhưng thực lực của anh ta và Bạch Diệc Phi có một khoảng cách rất lớn, Bạch Diệc Phi chỉ nhẹ nhàng tát một cái, cả người anh ta liền bị đẩy ra.
“A!”
Anh ta đập mạnh vào tường, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì Bạch Diệc Phi đã túm lấy cổ anh ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Muốn sống sót thì ngoan ngoãn nghe lời cho tôi!”
Người đó tựa vào tường, không dám di chuyển.
Chỉ là anh ta tức giận nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Đừng động vào vợ tôi, nếu như anh dám động vào cô ấy, cho dù có chết tôi cũng phải lôi anh chết cùng!”
Bạch Diệc Phi chỉ nhàn nhạt nhìn cô gái kia một cái, sau đó: “Tôi không định gϊếŧ cô ta!”
Người đàn ông có phần ngạc nhiên.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Bây giờ anh đi theo tôi, nghe theo lời của tôi làm việc, tôi bảo đảm sẽ không gϊếŧ anh, thế nào?”
Người đàn ông dường như không dám tin, nhưng cũng không do dự quá lâu, bèn gật đầu nói: “Được, tôi nghe anh”.
Ngay sau đó, Bạch Diệc Phi buông hai người ra, đồng thời dùng điện thoại di động chụp lại hai bức ảnh của người phụ nữ.
Người đàn ông không hiểu Bạch Diệc Phi vì sao lại làm vậy, nhưng anh ta đứng trước mặt vợ mình và bảo vệ cô ta.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ gửi ảnh vợ anh cho thủ hạ của tôi mà thôi”.
“Anh muốn làm gì?”, anh ta cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh.
Bạch Diệc Phi nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Nếu như anh dám tiết lộ tung tích của tôi, hoặc tôi chết ở Nam Môn này, vậy thì vợ của anh cũng sẽ chết!”
“Còn cô”, Bạch Diệc Phi quay đầu nói với người phụ nữ: “Nếu cô cũng để lộ ra ngoài, vậy chồng cô cũng chỉ có một con đường chết!”
Người đàn ông không dám nói gì, vợ anh ta lập tức gật đầu: “Tôi sẽ không bao giờ nói ra!”
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, lại nhìn người đàn ông nói: “Chỉ cần các người không nói với bất kì ai một lời về tôi, không tiết lộ hành tung của tôi, đợi khi tôi rời khỏi đây rồi, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa”.
“Các người cũng nên biết, tôi có thể bị đất nước các người truy nã, đương nhiên có năng lực của riêng mình, nếu thủ hạ của tôi muốn gϊếŧ hai người thì cũng là chuyện quá dễ dàng”.
Những lời này khiến người đàn ông cúi đầu, cam chịu nói: “Di Trà... xin nghe theo lệnh của anh”.
Bạch Diệc Phi cảm thấy chuyện này so với việc gϊếŧ Di Trà tốt hơn nhiều, ít nhất Di Trà rất quen thuộc với Nam Môn, anh ta cũng không đến mức quá xấu xa.
Di Trà nói năm nay anh ta 26 tuổi, thực lực cấp 2 trung cấp.
Mặc dù thực lực của anh ta không bằng Bạch Diệc Phi, mà Nam Môn là nơi sùng bái võ thuật, nhưng dù gì thì không phải ai cũng có thể đạt tới cấp một thậm chí cấp 2.
Di Trà còn trẻ như vậy mà đã có thực lực của cao thủ cấp 2 trung cấp, chỉ có thể nói tài năng xuất chúng, cũng chính vì nguyên nhân này mà anh ta mới được Cát Xa tuyển chọn, trở thành thân tín của hắn ta.
Giải quyết xong chuyện này, Bạch Diệc Phi đội mũ và đeo khẩu trang rồi cùng Di Trà rời khỏi nhà vệ sinh.
Thập Lỗ nói rằng sẽ đợi anh ở một nhà thờ bên ngoài thành phố.
Tuy nhiên, khi họ đến nhà thờ thì chỉ nhìn thấy chiếc xe ba bánh của Thập Lỗ ở bên ngoài, còn Thập Lỗ và Tùng Lệ Tư đã biết mất.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nhíu mày, anh đi tới bên cạnh chiếc xe ba bánh liền phát hiện chung quanh có rất nhiều dấu chân đàn ông khác nhau, vả lại còn có một chiếc giày vải màu đen.
Bạch Diệc Phi nhớ tới đôi giày này là mình mua cho Tùng Lệ Tư từ con gái Thập Lỗ.
Rất rõ ràng, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Tùng Lệ Tư và Thập Lỗ rồi.
“Di Trà”, Bạch Diệc Phi gọi một tiếng.
Di Trà lập tức đáp: “Dạ!”
Bây giờ mạng sống của vợ anh ta nằm trong tay Bạch Diệc Phi, anh ta không dám có chút ý muốn phản kháng nào.
“Vị trí của anh ở Minh Thành như thế nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Di Trà lập tức trả lời: “Thân phận của tôi là thân tín của cậu chủ liên minh, có tiếng nói ở Minh Thành”.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Bạn tôi biến mất rồi, có thể giúp tôi điều tra một chút được không?”
“Tôi sẽ cố gắng”, Di Trà nói xong bèn lấy điện thoại ra gọi điện.
…
Ở Nam Môn, các sòng bạc ở đây là sự tồn tại hợp pháp.
Đúng lúc này, trong một sân sau của sòng bạc nào đó ở Minh Thành, Tùng Lệ Tư toàn thân bị trói bằng dây thừng, còn Thập Lỗ thì bị đánh đến hộc máu, nằm bất động trên mặt đất.
Cả hai người đều bị nhốt trong phòng, bên ngoài có hơn hai mươi người canh giữ, dường như bọn họ đang chờ ai đó.
Một lúc sau, một người đàn ông vừa cao to vừa đen lững thững bước vào với điếu xì gà trong tay, mà theo sau hắn ta là năm sáu người.
Khi những người trong sân nhìn thấy người đàn ông này đến, bọn họ vội vã cung kính cúi người về phía trước.
Một trong số những người đàn ông có vẻ ngoài hèn hạ cười nói: “Bắc lão đại, chúng tôi bắt được một người phụ nữ phương Bắc, rất xinh đẹp”.
“Xinh đẹp? Có thể đẹp đến mức nào?”, người được gọi là Bắc lão đại kia nhìn tên đàn ông hèn hạ hỏi.
Tên đó vội vã nói: “Đẹp như tiên nữ vậy!”
Bắc lão đại thấy vậy không khỏi chế giễu: “Người lần trước xấu như vậy, anh cũng nói là đẹp, cái này….”
“Bắc lão đại”, tên đàn ông hèn hạ có chút xấu hổ: “Người lần trước là tôi nhìn nhầm, lần này thật sự rất xinh đẹp, phụ nữ phương Bắc này da trắng nõn nà, giống như ngọc bích vậy”.
Bắc lão đại không khỏi có chút hứng thú, hỏi: “Tìm hiểu lai lịch của cô ta chưa?”
Tên kia cười hi hi nói: “Người từ phương Bắc tới, đều là con gái của người bán hàng rong, có thể có lai lịch gì chứ?”
“Nói cũng đúng”, Bắc lão đại gật đầu, sau đó lại cười nói: “Lần này tôi tin anh một lần, để tôi đi xem, nếu vừa ý, tôi sẽ nói với đại công tước, cho anh theo chúng tôi làm ăn”.
“Được ạ, vậy phải cảm ơn Bắc lão đại trước rồi”, tên đàn ông hèn hạ vui mừng không thôi.
“Dẫn đường”.
“Mời anh đi bên này”.
…
Bắc lão đại nhìn thấy Tùng Lệ Tư ở trong phòng liền sửng sốt, điếu xì gà trên tay trực tiếp rơi xuống đất.
“Bắc lão đại, tôi nói không sai đúng không, người này thật sự rất đẹp”, tên kia cười rất đắc ý.
Bắc lão đại kia nghe thấy tiếng của người kia thì lập tức hoàn hồn, sau đó đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Tên kia sững sờ, không hiểu gì nói: “Bắc lão đại, anh không hài lòng sao?”
Bắc lão đại trầm giọng nói: “Hài lòng, việc của anh cứ giao cho tôi. Nhưng việc hôm nay không được nói cho bất cứ ai biết”.
“Người phụ nữ này quá đẹp, thế nên tôi định dâng cho đại công tước”.
Tên kia nghe vậy thì vui mừng khôn xiết.