Tác giả: Thời Diệp Chi Bình
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant.
Dì Ngọc không chịu. Nguyên Triết lại ỷ chân dài đi nhanh, mau lẹ gom đồ bỏ vào bồn, đeo tạp dề bắt đầu rửa bát.
Dì Ngọc đỡ ông cụ tới sofa, rót một chén trà rồi mở TV giúp ông tỉnh táo. Đến khi vào bếp thấy Nguyên Triết rửa gần hết thì không giành nữa, ra ngoài dọn bàn ghế xong mới quay lại.
"Ông nội cháu già rồi, mà người già ai cũng thích trẻ con nên nhắc thế." Dì Ngọc đứng một bên nhìn Nguyên Triết làm đâu vào đấy, lựa lời nói: "Cháu đừng để ý."
Nguyên Triết không ngừng tay, chỉ hơi lắc đầu: "Chuyện thường tình thôi, con hiểu."
"Vậy..." Mặt dì Ngọc treo vẻ hóng hớt: "Có không?"
"Có gì ạ?" Nguyên Triết khó hiểu ngẩng đầu, dường như không hiểu ý bà.
Nụ cười dì Ngọc giống hệt mấy đồng nghiệp lớn tuổi cùng công ty Thư Mông mỗi khi hỏi cô có đối tượng chưa: "Người yêu đấy. Tiểu Triết giỏi giang thế này, chắc nhiều người để ý lắm nhờ?"
Nguyên Triết bất đắc dĩ nhếch môi: "Dì muốn giới thiệu cho con ạ?"
Dì Ngọc vội xua tay: "Không không. Phải do con thích chứ, dì ghép linh tinh cũng được gì đâu." Bà biết vị trí của mình, chàng trai xuất sắc như Tiểu Triết nào đến lượt bà tìm hộ.
Lại nói tình cảm phải do chính họ ưng, người khác nhúng tay đều vô dụng.
"Cảm ơn dì Ngọc đã hiểu cho con." Nguyên Triết mỉm cười trả lời.
"Hử? Vậy là chưa có?" Dì Ngọc hoang mang với câu trả lời của anh.
Nguyên Triết nghiêng đầu nhìn Thư Mông không biết bay vào bếp đậu trên góc tủ lạnh nghe lén từ khi nào, đáp: "Ông nội giao Manh Manh cho con, đối tượng của con chẳng phải cô nhóc đó ư?"
Lời vừa dứt, Thư Mông trượt chân suýt té. May kịp giữ thăng bằng mới hữu kinh vô hiểm.
Dì Ngọc cười: "Hả? Ha ha ha, chuyện này đâu thể so."
Ông cụ vốn thấy Nguyên Triết một mình lẻ loi, muốn tìm bạn cho anh nên mới mua vẹt nhỏ về.
Thứ nhất, Nguyên Triết chấp nhận được động vật. Thứ hai, vẹt có thể học nói, dùng để giải sầu. Lúc ấy ông tính một công đôi việc.
Nhưng sống cả đời với thú nuôi và với người thương nào giống nhau. Ít nhất về mặt tình cảm.
Song bà biết Nguyên Triết có chính kiến, hỏi thêm hơn nữa trái lại không hay, bèn chấm dứt đề tài, dời mắt sang Thư Mông: "Sao vẹt của con cũng chạy vào rồi? Manh Manh, nhận ra dì không?"
Thư Mông nhìn nụ cười trên mặt dì Ngọc, nghĩ: Mình mà bảo có, không biết bà ấy sợ hết hồn không nhỉ? Bữa đầu gặp bà bị dọa lệch cả hông.
Nguyên Triết rửa bát đúng lúc này mở miệng: "Manh Manh chào dì Ngọc đi."
"Chào dì Ngọc!" Thư Mông được hiệp trợ liền nghe lời nhại lại.
Nghe vẹt nhỏ hỏi thăm, dì Ngọc lộ vẻ mừng rỡ.
Bà cứ ngắm nghía Thư Mông mãi, khen: "Thông minh quá! Tên Manh Manh phải không, ngoan quá." Nói xong bà thử duỗi tay xoa đầu cô.
Thư Mông ngoan ngoãn không trốn, thậm chí học động tác cọ cọ bàn tay của đám động vật nhỏ từng thấy.
"Ôi, nom còn đáng yêu hơn mèo cún nữa." Dì Ngọc cười thỏa mãn: "Biết nói nữa chứ, chẳng khác em bé là bao."
Nguyên Triết rửa tay xong thì ra tạm biệt ông nội.
Trời đã không còn sớm, ban nãy anh uống mấy chén nên ông cụ không giữ lại lâu, chỉ dặn về tới thì nhớ nhắn báo bình an.
***
Về nhà nãy giờ mà Thư Mông vẫn lăn qua lộn lại trên giường chưa ngủ được.
Máy tính bảng thì đang sạc, không có trong phòng.
Ngẫm một chốc, cô rốt cuộc bay khỏi giường, lặng lẽ mở cửa xuống lầu.
Phòng khách im ắng tối hù, Thư Mông không khỏi nhớ tới khoảng thời gian chưa ngả bài với Nguyên Triết. Đêm không chịu ngủ còn mò vào phòng người ta trộm dùng di động tra manh mối.
Mặc dù sau đó phi vụ thất bại, nhưng thật ra quá trình rất ư là hãi hùng.
Bây giờ cô không cần nơm nớp lo sợ, bởi đã có hẳn phòng ngủ riêng như hồi làm người. Đôi khi cô nghĩ, nếu mình vẫn trong hình dáng đó, có lẽ sẽ không cách nào gần gũi Nguyên Triết như vậy.
Mà có khi về làm người, đoạn thời gian "thú cưng và chủ nhân" kỳ diệu này sẽ chấm dứt.
Lúc đó cô... nên đối mặt Nguyên Triết bằng thân phận gì nhỉ? Ngoài cảm ơn anh cứu giúp, cô còn nói được chi?
"Ông nội giao Manh Manh cho con, đối tượng của con chẳng phải cô nhóc đó ư?" —— Lời Nguyên Triết ở bếp nhà cụ ông cứ mãi quanh quẩn trong đầu Thư Mông.
Mỗi khi đáy lòng rục rịch, cô sẽ cúi đầu nhìn cơ thể hiện tại của mình.
Một con Cockatiel nho nhỏ vàng nhạt.
Cho dù bên trong là linh hồn con người, cô vẫn chẳng thể hy vọng xa vời vượt qua được tình cảm bạn bè.
Máy tính bảng còn đang sạc, Thư Mông cũng không tâm trạng đi lấy.
Cô khẽ khàng bay đến trước phòng ngủ chính, ma xui quỷ khiến đè người lên tay nắm cửa.
Tựa như cái đêm không thể để ai biết ấy, Thư Mông cẩn thận lẻn vào phòng ngủ Nguyên Triết sà xuống tủ đầu giường, ngắm người đang ngủ nhờ ánh trăng xuyên qua bức màn.
Anh nằm ngửa, thở đều đều.
Ánh sáng mong manh chiếu vào vầng trán trơn láng, phác họa cặp mi dài, sống mũi cao thẳng và đôi môi đầy đặn của anh.
Dù thế giới này nhiều tình tiết giống hệt quyển truyện đã đọc, nhưng trong lòng Thư Mông vẫn thấy khác nhau.
Ví như Nguyên Triết. Trong sách anh chỉ là vai phụ xuất hiện vài lần. Tuy đảm nhiệm vai trò crush của nữ chính hồi đầu truyện nên được nhắc kha khá, nhưng lại chưa từng được miêu tả cụ thể.
Với Thư Mông mà nói, ban đầu anh chẳng qua là mặt hàng bạch nguyệt quang đại trà.
Anh đẹp trai, anh thông minh, anh tài hoa hơn người.
Nhưng Nguyên Triết nằm trước mặt cô lúc này lại là người biết cười dịu dàng, biết lạnh mặt tức giận, biết tỉ mỉ sấy lông giúp cô, cũng biết nghiêm túc làm việc.
Anh chẳng hề hoàn hảo —— Một tuổi thơ bất hạnh, một người mẹ vứt bỏ mình, gặp nạn, mắc bệnh. Đồng thời anh cũng có một tương lai tốt đẹp, có ông nội quan tâm, có...
Còn có cô.
Thư Mông rón rén giẫm lên nệm giường mềm mại, đứng lẳng lặng bên gối ngắm gương mặt anh lúc ngủ.
Thật ra không thể biến về người ngay không hẳn là chuyện xấu.
Chí ít hiện tại chỉ có cô được thấy gương mặt say giấc của anh. Người khác, cho dù nữ chính được định sẵn, cũng chỉ có thể gặp một Nguyên Triết lạnh nhạt mà thôi.
Về cơ thể người rồi, có chăng anh cũng lạnh nhạt với cô như vậy... Thư Mông càng nghĩ càng buồn ngủ, hoàn toàn trái ngược cái kiểu lăn qua lộn lại ban nãy.
Chịu không nổi nữa, cô quyết định chợp mắt một lát. Chờ Nguyên Triết xoay người đổi tư thế, cô chắc chắn sẽ tỉnh rồi trộm bay về...
Lập được mục tiêu, cô mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
***
Nắng sớm nhè nhẹ xuyên qua rèm cửa dừng trên người Thư Mông, càng khiến cô muốn lười biếng.
Bên tai vang tiếng nho nhỏ, Thư Mông theo bản năng trở mình, mê mang hé một mắt.
"Chào buổi sáng."
Giọng nói ấm áp thuộc về Nguyên Triết ở khoảng cách siêu gần, tựa như sấm sét đánh đùng đoàng trong óc Thư Mông.
Thư Mông: !!!
Cô mở bừng mắt, đối diện Nguyên Triết đang nửa ngồi nửa nằm, nghiêng đầu nhìn mình.
Thư Mông tức khắc lăn sang bên, thiếu chút rớt độp xuống sàn ——
Nguyên Triết nhanh tay kịp vớt lấy cô.
"Rõ ràng em chạy đến giường anh." Nguyên Triết hiếm khi cười tươi đến vậy: "Sao giờ lại kinh hoảng thất thố? Lộn vai phải không?"
Thư Mông không biết vẹt có đỏ mặt được chăng, nhưng cô hy vọng là không!
Bởi vì cô cảm giác nếu mình trong hình dáng con người, giờ phút này mặt nhất định đỏ như đít khỉ...
--------------------
Tác giả có lời muốn nói: "Manh Manh" và "Mông Mông" trong truyện được phân biệt dưới góc nhìn khách quan, không phải do tác giả đánh nhầm đâu nhá ~