Chương 13: Ôi Loan ơi, tao gọi mày bằng mẹ đây.
Mới hơn 6h sáng thôi nhưng ngoài trời đã có nắng, tiếng ve kêu đánh thức Loan tỉnh dậy. Tối hôm qua sau khi đạt cực khoái để đời cô ngủ luôn mà không rửa bướm như mọi lần. Mở mắt nhìn toàn bộ hiện trường cô mới hốt hoảng giật mình sao lại hớ hênh thế này. Vậy là cả đêm qua cô ngủ truồng sao? Quần dài và qυầи ɭóŧ vẫn còn ở trên người nhưng nó chỉ có ở một bên chân thôi. Đúng rồi, hôm qua lúc mình làm cái chuyện “tế nhị” kia, mình cởi một bên ống quần ra để banh háng được rộng. Rồi thì c̠ôи ŧɧịt̠ giả vẫn nằm ở đây, đoạn giữa hai cái chân mình, hôm qua lúc sướиɠ quá, cơn co l*и làm nó phọt ra và vẫn nằm đây, c̠ôи ŧɧịt̠ giả giờ nhìn trắng trắng do nước l*и mình cô đặc lại đây mà. Chết chửa! Không biết cu Dũng cả đêm qua có dậy lúc nào không? Nó mà dậy nhìn thấy mình cởi truồng, lại thấy cái vật thể lạ kia thì chết mình mất. Nghĩ đến đây, mặt Loan đỏ ửng.
Thôi sự đã xảy ra rồi, nghĩ miên man lung tung không khéo cu Dũng dậy nhìn thấy thì chết, đêm qua tối tối còn nhìn thấy mờ mờ, chứ giờ ban ngày ban mặt Cu dậy có mà nhìn thấy từng cọng lông l*и của mình mất. Nhanh chóng Loan thu dọn chiến trường, vào nhà vệ sinh rửa bướm, rửa cu. Vừa xoa rửa bướm vừa nghĩ về những hành động của mình đêm qua, Loan thấy mình cần phải dừng ngay hành động vừa thủ da^ʍ vừa nghĩ đến con, tránh bị trượt vào hai chữ Lσạи ɭυâи cấm kị ấy.
Mọi thứ xong xuôi, Loan vào gọi cu Dũng dậy ăn sáng, hôm nay hai mẹ con phải đến bệnh viện để chữa chim cho Cu.
Tại Khoa Ngoại – bệnh viện Đa khoa thành phố Hải Phòng.
Lần này khám cho cu Dũng là một vị nữ bác sĩ trạc 40 tuổi, khuôn mặt cũng có thể nói là mặn mà ưa nhìn. Bác sĩ nói:
– Chị là mẹ của cháu Hoàng Tuấn Dũng phải không?
– Dạ vâng thưa bác sĩ.
– Tôi vừa khám cho cháu rồi, theo nhận định ban đầu của tôi thì cháu chỉ bị hẹp bao qυყ đầυ thôi không có gì nghiêm trọng. Chỉ cần gây tê bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, sau đó làm tiểu phẫu mất khoảng 5 phút là xong, có thể về được. Tuy nhiên theo kinh nghiệm của tôi, những đứa trẻ phải mổ cắt bao qυყ đầυ cũng tiềm ẩn những bất thường ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©. Vì vậy, theo tôi tiện đây chúng ta nên kiểm tra tổng thể bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cháu. Xem có gì bất thường không để có hướng xử lý từ sớm. Không biết ý gia đình thế nào?
Theo kiến thức của Loan, việc bé trai bị hẹp bao qυყ đầυ phải đi cắt mở cũng rất bình thường, không có gì hiếm gặp cả. Nhưng bác sĩ nói vậy, cô cũng có chút lo lắng:
– Thưa bác sĩ, về việc này em cũng không có hiểu biết gì nhiều. Bác sĩ cứ làm những gì cần thiết ạ. Gia đình đồng ý.
– Vậy tôi sẽ cho cháu đi chụp X quang bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© để phát hiện bất thường.
– Vâng, em cảm ơn bác sĩ.
Khoảng 30 phút sau, Loan được y tá gọi vào gặp vị bác sĩ. Không hết vẻ mặt lo lắng, Loan hỏi bác sĩ trước:
– Thưa bác sĩ! Con nhà em cháu nó có bị làm sao không ạ?
Vị bác sĩ ôn tồn:
– Em không cần lo lắng gì cả đâu. Chị vừa mới làm tiểu phẫu cho cháu xong rồi, đang chờ tan thuốc tê trong phòng hậu phẫu. Khoảng 1 tiếng nữa hai mẹ con có thể ra về. Tôi sẽ kê một số thuốc kháng sinh cho cháu uống kèm phòng nhiễm trùng.
Loan vẫn còn thắc mắc trong lòng:
– Em cảm ơn bác sĩ, còn về chuyện khám tổng quát phát hiện bất thường, cháu có bị làm sao không thưa bác sĩ?
– À, về chuyện này thì … cho tôi hỏi, có bố cháu đến đây cùng không? Tôi muốn nói chuyện luôn với cả bố cháu để thuận lợi cho việc chăm sóc cháu.
Nghe bác sĩ hỏi về chồng, khuôn mặt, ánh mắt Loan trùng xuống:
– Thưa bác sĩ, bố cháu mất được mấy năm rồi ạ, giờ có mình em nuôi cháu.
Biết mình động vào nỗi buồn của gia đình bệnh nhân, bác sĩ tỏ vẻ cảm thương:
– Chị xin lỗi, chuyện này chị không được biết. Vậy chuyện này chị nói với em thôi nhé. Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cháu hoàn toàn khỏe mạnh nhưng có bất thường.
Loan ngơ ngác không hiểu:
– Là sao thưa bác sĩ?
Thấy cách ăn nói điềm đạm, lễ phép của Loan, lại vừa biết được hoàn cảnh éo le một mẹ một con của cô nên vị bác sĩ nữ có cảm tình ngay. Chính vì vậy, giờ đây không còn khoảng cách giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân nữa, bác sĩ chia sẻ giống như chị em gái vậy:
– Chị nói khỏe mạnh là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cháu hoàn toàn không có bệnh tật gì cả. Về điều này em yên tâm. Còn về bất thường thì sau khi chụp X quang bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bao gồm dươиɠ ѵậŧ và tinh hoàn thì thấy có nhiều mạch máu ở dươиɠ ѵậŧ, mạch máu to, nằm sát da, không thẳng đều mà đan chéo chằng chịt nhau. Hai tinh hoàn thì to hơn khoảng gấp rưỡi so với trẻ 9 – 10 tuổi thông thường. Và kích thước dươиɠ ѵậŧ của cháu tôi thấy cũng nhỉnh hơn bình thường, bây giờ không ở tình trạng cương cứng có độ dài 8cm. Ở tuổi cháu bình thường khoảng 5cm thôi. Hình dáng dươиɠ ѵậŧ không thẳng.
Nghe bác sĩ nói một tràng mà Loan há hốc mồm, bởi cô không hiểu rõ lắm những điều vị bác sĩ kia vừa nói, cái gì mà mạch máu to, chằng chịt, tinh hoàn to. Đem thắc mắc hỏi bác sĩ:
– Thưa bác sĩ, như vậy có bị sao không?
Muốn tếu táo một chút cho không khí đỡ bị căng cứng, vị bác sĩ trêu Loan:
– Có chứ, em chuẩn bị tinh thần bị bắt vạ đi.
Loan trực khóc mất thôi:
– Là sao thưa bác sĩ.
Thấy nét lo lắng trên khuôn mặt Loan, bác sĩ thấy không thể trêu được, cười cười nói:
– Hihihihihi, chị trêu đấy nhưng cũng không phải không có lý đâu. Nghe chị giải thích này. Theo kinh nghiệm nhiều năm của chị, với chuẩn đoán hình ảnh, kích thước và hình dáng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của cháu hiện giờ thì khi đến tuổi trưởng thành dươиɠ ѵậŧ của cháu sẽ có kích thước lớn hơn bình thường, khoảng 18 – 20 cm. Mà em biết trung bình dươиɠ ѵậŧ đàn ông trưởng thành ở Việt Nam chỉ khoảng 13 – 14 cm lúc cương cứng. Hình dáng không thẳng báo hiệu sau này dươиɠ ѵậŧ sẽ cong cong hình bán nguyệt, giống quả chuối cho em dễ hình dung. Số lượng mạch máu nhiều nên đường kính sẽ to khi máu được bơm vào mạch máu lúc cương cứng, chị đoán đường kính khoảng 3 cm lúc cứng. Các mạch máu nằm sát da dươиɠ ѵậŧ, chằng chịt không thẳng hàng nên khi máu được bơm vào nổi hẳn trên da tạo nên hình dạng sần sùi. Còn tinh hoàn to làm khả năng sản xuất, lưu giữ tϊиɧ ŧяùиɠ lớn. Chị nói bị bắt vạ ở đây là … … sát gái í. Đàn bà mà gặp đàn ông có đủ 5 yếu tố: To, dài, cong, sần sùi, trường tinh …. như con nhà em không đến nhà em ăn vạ chị có đi đầu xuống đất.
Bác sĩ tuôn một đoạn dài nhưng Loan không bỏ sót chữ nào. Cô hoàn toàn ghi nhớ những lời “tiên tri” của vị bác sĩ dễ gần kia. Vẫn giữ thái độ quan trọng, Loan hỏi bác sĩ:
– Chị … chị … trêu em. Vậy em phải làm gì?
– hahahaha, phải giữ con chặt chứ sao nữa, đừng cho nó gần gái, đến lúc lấy vợ hẵng thả.
Loan đỏ mặt thèn thùng không nói năng gì. Bác sĩ tiếp lời:
– Thôi, giờ hai mẹ con chuẩn bị về đi. Chị dặn này, về nhà trong khoảng 3 ngày em lấy thuốc sát trùng chị đã kê trong đơn rửa vết rạch cho cháu, đừng để cháu tự rửa sẽ không sạch. Nếu trong 1 tuần mà không sưng, tấy, sốt, nhiễm trùng thì khỏi hẳn, nếu có hiện tượng trên đưa đến viện khám lại. Thế nhé.
– Vâng, em cảm ơn bác sĩ.
Loan ra khỏi phòng đi đón con mà cô như người mất hồn. Đáng lẽ cô phải vui vì con hoàn toàn khỏe mạnh mới phải chứ. Cô cũng không phải là đang buồn, chỉ là đang nhẩm nhẩm lại lời của bác sĩ thôi: to, dài, cong, sần sùi, trường tinh. Cứ thế lẩm nhẩm đi trong viện mà ai nhìn cũng tưởng như là vừa trải qua cú sốc lớn lắm.
Hai mẹ con từ viện về thẳng nhà. Trên đường đi Loan cố gắng tránh ổ gà mấp mô để con không bị đau chim, cô nghĩ mình phải cố gắng mua một cái xe máy để đi lại cho tiện thôi chứ có việc gì toàn đạp xe thế này khổ mẹ khổ con. Khổ con vì đi đường xa nắng nóng mỏi mệt, khổ mẹ vì cái yên xe chết tiệt có hình dạng thuôn thuôn ốp vào bướm. Thành ra động tác đạp xe lại chính là động tác làm cho yên xe va đập vào bướm làm cô việc đầu tiên về đến nhà là: rửa l*и.
Tối đến, trước đi ngủ có một việc quan trọng mà bác sĩ dặn Loan phải trực tiếp làm cho con, đấy là rửa chim cho cu Dũng.
– Dũng, con cởϊ qυầи ra, nằm trên giường để mẹ rửa vết thương cho.
Cu Dũng không biết là phải làm việc này, cậu giãy nảy:
– Mẹ, phải rửa ạ. Mẹ để con tự làm, con ngượng lắm.
– Cha bố nhà anh, để mẹ làm, con không làm được đâu, bác sĩ bảo thế. Mà sao con ngượng, mẹ là mẹ con cơ mà.
– Nhưng mẹ là con gái.
Loan hơi hơi đỏ mặt khi nghe con nói: “mẹ là con gái”, ừ thì đúng rồi, mình là con gái, mình còn là đàn bà nữa. Cu Dũng là con trai, rồi lớn lên thành đàn ông. Con gái mà rửa chim cho con trai, đàn bà mà đi rửa chim cho đàn ông à? Dạo gần đây, để ý những hành động, lời ăn tiếng nói của con, Loan lờ mờ nhận ra được con đã biết phân biệt giới tính, biết thế nào là đàn ông, đàn bà. Không biết nó còn biết gì nữa. Với mẹ thì con luôn là trẻ con, đấy đa số người mẹ trên đời này dù đã ở tuổi thất thập cổ lai hy, con trai đầu hai thứ tóc rồi nhưng vẫn coi là trẻ con. Loan cũng vậy, không biết đến bao giờ cu Dũng mới thành người lớn trong mắt cô.
– Mẹ là mẹ con, cưng ngoan nằm xuống đây mẹ rửa cho không bị nhiễm trùng là bác sĩ cắt chim không lấy được vợ đâu.
– “Sao cắt chim lại không lấy được vợ”, Dũng lập lại câu hỏi hôm qua mà cậu chưa được nghe câu trả lời.
Mẹ định trả lời thì cu cậu nhí nhảnh cắt ngang:
– Lớn rồi biết chứ gì, con biết thừa mẹ trả lời thế.
Loan tròn mắt nhìn con:
– Biết thế là tốt. Hihihihihi
Nói thì nói vậy thôi chứ trong đầu Loan lại nghĩ ngay đến cảnh lấy vợ thì phải ȶᏂασ vợ, phải chọc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и vợ, không có ©ôи ŧɧịt̠ thì dùng tay không à. Rồi nghĩ đến cảnh cu Dũng đi lấy vợ, ©ôи ŧɧịt̠ to theo cảnh báo của bác sĩ chọc vào l*и vợ nó thì không biết có sướиɠ không. Lơ mơ như vậy làm Loan quên mất mình phải làm gì.
– Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy mà con thấy mẹ như mất hồn thế.
– À, à, à không, mẹ có sao đâu. Nào tự cởϊ qυầи hay để mẹ cởi đây.
Chẳng cãi được mẹ nữa, Cu tự nằm xuống giường:
– Mẹ cởi đi.
Loan ngúng nguẩy cái đầu, lắc lắc cái mông đít to của mình trước hành động của con. “Mình lại phải cởϊ qυầи con giai”, Loan nghĩ vậy mà bướm ươn ướt mới chết chứ. Hành động cởϊ qυầи Loan làm giống hôm qua một cách rất từ từ giống như là đang mở một hộp quà bí mật vậy, cảm giác hồi hộp, bồn chồn kèm một chút lo lắng lại hiện về. Để xem nào, xem thế nào mà cái chị bác sĩ kia là bảo là to, là dài, là cong, là sần, là trường tinh nào. Mở hết ra thì Loan thấy trên dươиɠ ѵậŧ có một miếng dáng giống kiểu ego đoạn đầu chim.
Việc của Loan là bóc miếng dán ấy ra, rửa qua bằng thuốc sát trùng. Rồi lột bao qυყ đầυ xuống, để lộ đầu rùa ra ngoài, rồi rửa đoạn da bao qυყ đầυ.
Loan làm chầm chậm, nhè nhẹ để con khỏi đau. Và lần này là lần danh chính ngôn thuận Loan được xem kỹ con chim của con giai nhất. Nàng lột xem đầu cu, rồi ướm thử ngón tay theo chiều dài dươиɠ ѵậŧ, ô nó dài bằng ngón tay giữa của nàng rồi, cũng phải 8 – 9 phân chứ không ít đâu. Rồi mon men đến cái bìu giái, mân mân hai hòn giái Loan thấy bác sĩ nói đúng, to gớm luôn, gần bằng anh Hùng rồi.
Đang làm việc Loan nghe Dũng gọi giật:
– Mẹ, mẹ làm nhanh lên con còn mặc quần.
Bừng tỉnh, Loan tiếc nuối làm nốt công việc chẳng đâu vào đâu, kéo quần con lên rồi nói:
– Xong rồi, giờ lên giường đi ngủ đi.
Nhìn thấy mẹ, Dũng nói:
– Mẹ, sao mặt mẹ đỏ vậy, hay là sốt rồi.
Loan hoảng hốt đưa hai tay lên xoa mặt:
– Ô thế à, sao lại đỏ nhỉ.
Cu Dũng chắc là không biết, mẹ Loan đang lên cơn nứиɠ l*и khi rửa chim cho cậu. Và chắc cậu cũng chẳng để ý đâu, đũng quần ngoài của Loan lại ướt giống như đái dầm vậy.
Qua ngày chủ nhật, đến ngày thứ 2, cu Dũng cũng đã khỏe trở lại đi học được rồi. Hôm nay Loan muốn đến cơ quan gặp cái con bạn chết dẫm kia để kể nó cho nó nghe chuyện cu Dũng cắt bao qυყ đầυ. Cũng chẳng biết tự bao giờ, cô lại muốn kể những chuyện thầm kín của mình cho nó nghe. Cũng phải thôi, có qua có lại mới toại lòng nhau, nó thì chuyện gì cũng kể cho mình trừ cái chuyện nó đi đại tiện được bao nhiêu cục. Với lại, một người cô đơn như Loan cũng cần có một cái chỗ mà sẻ chia tâm sự cho nó nhẹ lòng, đỡ bức bối và cô hoàn toàn yên tâm về Trúc, chưa bao giờ nó làm cái gì mà hại tới mình cả.
Vừa gặp nó Loan đã nháy mắt ám hiệu có chuyện muốn kể. Biết ý Trúc quẳng cái túi sách ở bàn làm việc rồi lại gần kéo tay Loan đi. Mà có đi đâu xa đâu, đến cửa phòng lão Cường nó vô tư mở không gõ. Nhìn thấy hai người đẹp cùng lúc sang, ông Cường tưởng những điều hôm qua mình đi chùa khấn thỉnh ứng nghiệm, mừng ra mặt ông nói:
– Ô, hai người đẹp tìm anh có chuyện gì à?
Loan thì chưa kịp nói câu gì thì Trúc chen luôn:
– Cứng chưa?
Tưởng mọi việc đã xong xuôi, vừa nói lão Cường vừa làm động tác cởi phec mơ tuya, nhưng chưa kịp làm gì thì bị Trúc dội gáo nước đá:
– Cứng rồi thì sang bên kia chơi, chị em mượn phòng nói chuyện một lát.
Biết mình bị hớ nhưng lão Cường vẫn cố vớt vát:
– Chuyện gì, anh nghe với được không, chỉ nghe thôi không nói gì.
Trúc tiến lại gần lão Cường, dí mồm vào tai nói thầm nhưng Loan cũng nghe thấy được:
– Chuyện đàn bà hành kinh có nghe không?
Vừa nói vừa hơi găng giọng, lão Cường biết không có chuyện mình ở đây bèn lũn cũn bước ra ngoài, không quên chốt cửa bên trong để không ai làm phiền hai nữ thần của ông.
Ông Cường vừa đi, Trúc hỏi Loan luôn, thực tình thì Trúc cũng đoán là chuyện liên quan đến cu Dũng, vì ngoài chuyện đó ra Loan làm gì có chuyện gì để kể.
– Cu Dũng làm sao à?
– Ơ, sao mày biết?
– Thế không lẽ là chuyện mày ȶᏂασ nhau với anh nào tung l*и rồi kể với tao à?
Loan không thể đủ trình để đọ về cái độ ba lăng nhăng với con bạn được nên đành thành thật.
– Thì đúng là chuyện Cu Dũng.
Nói rồi Loan kể cho Trúc nghe chuyện cu Dũng bị đau chim, chuyện phải đi bệnh viện, chuyện phải phẫu thuật ra làm sao, rồi cô trình bầy nguyên văn lại lời “tiên tri” của chị bác sĩ đáng yêu kia. Rồi chuyện l*и cô chảy nước khi soi hàng cu Dũng lúc rửa nữa.
Nghe xong chuyện của Loan, Trúc thò tay xuống gãi bím qua váy, đúng là đang suy nghĩ gì đó. Gãi xong Trúc nói với Loan:
– Mày biết các cụ nói câu gì không?
– Câu gì?
– To không bằng dài, dài không bằng cong, cong không bằng sần sùi. Ôi Loan ơi, tao gọi mày bằng mẹ đây.
Nói rồi Trúc lại cho tay xuống gãi bím, nãy giờ l*и cô nàng râm ran ngứa ngáy khó chịu lắm rồi.
– “Là sao tao không hiểu”, Loan lại ngây thơ hỏi bạn.
– Cái con gà mờ này, người khác chỉ có được 1 trong 4 thứ ấy thôi, con mày có đủ cả 4, cả to, cả dài, cả cong, lại còn sần sùi nữa thì chết l*и con gái nhà người ta chứ còn gì. Mày sướиɠ l*и rồi Loan ơi.
Giờ mới hiểu ý con bạn, Loan trấn áp:
– Này, liên quan gì đến tao.
– Kệ mày tự hiểu. À, mà nó lớn cho tao thử nhé. Mày có thương tao không Loan, tao khổ lắm, chưa bao giờ tao được ăn ngon cả.
Loan xổ lên như gà mẹ bị mất con:
– Này, này, mày dẹp ngay đi nhé không đừng trách tao.
Biết động phải tổ đỉa, Trúc thôi tưng tưng ngay:
– Rồi, rồi con biết rồi thưa mẹ.
– Mẹ con gì, thôi về phòng làm việc đi.
Trúc hụt hẫng vì bị Loan gắt gỏng, nhưng cũng đành chịu thôi:
– Vâng, làm việc. Mày về trước đi tao đi đây một tí rồi về. À mà tao hỏi tí, phòng mình hôm nay có phân lão Trường lái xe đi đâu không?
– Không, hỏi làm gì.
Trúc thì thầm vào tai Loan:
– Tao đi bảo lão ấy gãi cho tí, ngứa l*и quá, tại mày đấy.
— Hết chương 13 —