Gác Xép

Chương 12: Để Cu Thao mình có được không?

Chương 12: Để Cu ȶᏂασ mình có được không?

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, đã gần 1 năm sau ngày giỗ đầu của anh Hùng, chồng Loan. Bây giờ cu Dũng đã học gần hết lớp 3 rồi, cũng cao lớn hơn năm ngoái khá nhiều, càng lớn Cu càng đẹp trai, nam tính, ra dáng trưởng thành. Không biết có phải lời động viên ăn nhiều học giỏi để nhanh thành người lớn của mẹ không mà cu cậu đúng là chịu khó khăn uống, học càng ngày càng giỏi. Giờ đây nếu so với các bạn cùng lớp 3 thì Dũng lớn nhất, học giỏi nhất không chỉ ở lớp mà là toàn khối. Năm rồi còn được đi thi học sinh giỏi thành phố Hải Phòng nữa cơ. Chỉ mỗi tội Cu không biết là vẫn còn ngủ với mẹ thì vẫn được tính là trẻ con. Mẹ Loan tự hào về con lắm, đi đâu, làm gì câu trước câu sau là khoe con. Yêu con lắm cơ.

Một năm qua cũng không có nhiều sự kiện gì nổi bật nên tôi không kể chi tiết cho các bạn nghe, kẻo một số bạn lại nói tôi dài dòng văn tự. Tôi chỉ xin sơ qua trong quãng thời gian từ mùa hè năm 1996 đến thời điểm này là mùa hè năm 1997 như sau:

– Trước tiên nói về mẹ con Loan – Dũng: Hai mẹ con đương nhiên vẫn ở trong căn nhà tập thể 30 m2 có cái gác xép nhỏ bé ấy. Công chức nhà nước lấy đâu tiền để đổi nhà. Ông Kiên và chú Hào giấu vợ giấu mẹ có đề nghị hỗ trợ Loan mua một cái nhà mới để ở nhưng Loan khéo léo từ chối. Hai mẹ con vẫn ngủ chung giường, Loan chưa có ý định tách con bởi cô nghĩ Cu vẫn còn bé, vả lại nhà lại chỉ có hai mẹ con. Thực ra cô cũng quen có con ngủ bên cạnh rồi, mạnh dạn nghĩ thì cũng coi như có hơi ấm đàn ông bên cạnh lúc đêm khuya, an ủi cuộc sống cô quạnh không chồng nuôi con.

Về đời sống sinh lý thì cũng không cần phải bàn cãi nhiều, Loan vẫn có nhu cầu giải tỏa bức bách trong người, độ 2 – 3 ngày cô đều thủ da^ʍ 1 lần. Canh chừng lúc con ngủ say, hôm thì cô dùng tay móc bướm, hôm nào rụng trứng nứиɠ tợn cô dùng cái dươиɠ ѵậŧ giả mà Trúc tặng. Nó còn định đưa cho cô mấy cái nữa nhưng cô kiên quyết không lấy, không phải vì không cần mà vì ngại. Đi làm cô vẫn thường xuyên mang thêm một chiếc qυầи ɭóŧ dự phòng, thường thì đến trưa là thay mới.

– Nói về Trúc thì vẫn vậy, không kém xưa là bao. Vẫn đi làm mà như đi chơi, đi làm mà như đi ȶᏂασ vậy. Lão Cường và vô số người khác ở cái trường Đại học Hàng Hải vẫn có diễm phúc được ăn cô. Lần nào cũng vậy, ȶᏂασ xong một ai là cô lại về kể chuyện với con bạn thân. Biết Loan cô đơn nên cũng vài lần cô rủ Loan đi giải tỏa cùng mình hoặc ít ra đi dòm mình nhưng Loan kiên quyết từ chối. Cô chỉ nghe Trúc kể lại làm “tư liệu” để tối về hành sự thôi. Báo hại làm Trúc đã mệt l*и rồi lại còn mệt mồm nữa khi lần nào cũng phải kể lại. Cô đang tính có lẽ sử dụng biện pháp quay phim lại về cho Loan xem, đỡ phải kể.

– Nhà đẻ của Loan thì có một biến động lớn. Số là, nghe theo lời khuyên của Loan, bà Phương đã thành thành thật thật mà thú nhận chuyện mình và thằng Huy con rể có vụиɠ ŧяộʍ với nhau cho Thúy nghe. Nghe xong thì Thúy giận bà tím mày tím mặt rồi bỏ nhà không biết đi đâu 1 tuần sau mới về. Sau khi trở về thì ba mặt một nhời nói chuyện với cả chồng và mẹ đẻ về chuyện này, có gọi Loan về nói chuyện nữa nhưng Loan khéo léo từ trối tránh mặt. Sau cuộc gặp thượng đỉnh 3 bên, nghe mẹ tâm sự chuyện thầm kín và nghe lời hứa từ chồng, Thúy cũng dần xuôi xuôi chấp nhận chuyện tình cảm trái khoáy này. Chắc là cô cũng nghĩ trước nghĩ sau chán chê mới đưa ra quyết định của mình, sự việc xảy ra thì đã xảy ra rồi. Nếu mình không đồng ý làm lớn chuyện thì mất nhiều hơn được nên cô miễn cưỡng chấp nhận. Thỏa thuận đạt được là cô mắt nhắm mắt mở để chồng và mẹ qua lại với nhau nhưng lần nào cũng phải được sự đồng ý của cô. Cô không biết rằng, tương lai chuyện này còn có nhiều diễn biến phức tạp mà cô không lường hết được.

– Gia đình bên chồng Loan thì không có sự kiện gì đặc biệt diễn ra, cũng bởi vì Loan rất hạn chế qua lại nhà chồng khi cô biết bà mẹ chồng khó tính vẫn còn rất nhiều thành kiến với cô. Những lần hiếm hoi cô dẫn cu Dũng qua chơi đều là những trận “đãi mắt” ông bố chồng và chú em chồng. Ông Kiên lần nào cũng vậy, con dâu đến chơi là tìm góc khuất thị da^ʍ và sóc lọ. Hào thì sau lần trước không đề cập đến chuyện xin chị dâu cho nhìn l*и lần nào nữa nhưng cậu vẫn nuôi hy vọng có một ngày nào đó chị chấp nhận thỏa mãn cho mình. Hào vẫn rất quan tâm tới cuộc sống của chị dâu và đứa cháu ruột, bằng chứng là cậu thỉnh thoảng sai đàn em thăm dò cuộc sống của hai mẹ con, xem có có khăn gì, cần giúp đỡ gì Hào đều ẩn mặt mà giúp đỡ.

Giống như năm ngoái, quãng thời gian chuẩn bị giỗ chồng năm nay cũng có một sự kiện đáng chú ý xảy ra với hai mẹ con Loan Dũng mà tôi sẽ kể cho bạn đọc nghe ngay sau đây. Chuyện là: cu Dũng lại sốt cao.

Lần đó, khi đi học về, cu Dũng chẳng nói chẳng rằng mà lên giường đi nằm ngay. Mẹ thấy lạ liền hỏi:

– Con hôm nay bị làm sao vậy, sao không giúp mẹ nấu cơm như mọi ngày. Hôm nay ở trường có chuyện gì à con?

Dũng uể oải trả lời mẹ:

– Ở trường vẫn bình thường mẹ ạ, con chỉ thấy mệt mệt trong người thôi, hình như con sôn sốt thì phải mẹ ạ.

Thường thì cu Dũng có mấy khi ốm đâu. Mấy hôm rồi cũng không diễu nắng mà cảm giống như năm ngoái. Lại gần sờ tay lên trán con:

– Con lại sốt rồi đây này, để mẹ đi kiếm lá nhọ nồi về cho con uống.

Lấy thuốc cho con uống, nấu cháo cho con ăn, làm các kiểu trừ mυ'ŧ chim mà con vẫn không hết sốt. Thấy lạ, sợ có nguyên nhân khác nên Loan gặng hỏi con:

– Cu, con nói cho mẹ biết, con có bị đau ở đâu không?

– Mẹ, con … con …. Không đau ở đâu ạ.

Thấy thái độ lạ của Cu, Loan biết con đang nói dối. Loan hơi căng giọng:

– Dũng! con không được giấu mẹ. Nói cho mẹ xem, con làm sao để mẹ còn biết.

Thấy mẹ hơi cáu, cu Dũng rơm rớm nước mắt nói:

– Hix, hix. Con bị đau ….. chim mẹ ạ.

Loan thấy con có ý khóc khi mình có thái độ cứng, nhưng cô biết có những lúc cần phải vậy. Thấy con khai là bị đau chim, cô hoảng hồn không biết tại sao. Cô biết với người đàn ông quý giá nhất chính là con chim, nó không chỉ có nhiệm vụ duy trì nòi giống mà nó còn là linh hồn giữ gìn hạnh phúc gia đình. Cô dịu giọng nhưng không giấu vẻ lo lắng:

– Sao vậy con, con bị ngã va đập vào à. Bị lâu chưa sao không nói cho mẹ.

Cu Dũng bình tĩnh trở lại khi thấy mẹ lo lắng cho mình, Cu nói:

– Con không biết là tại sao mẹ ạ, con không bị ngã vào đâu cả. Con sợ lắm, con đi tiểu mà còn không được nữa mẹ ạ, rát lắm.

Loan thấy thương con biết nhường nào. Từ nhỏ tới giờ, cu Dũng đã làm Loan phải cáu giận bao giờ đâu. Con ngoan hơn những đứa trẻ bình thường, học lại giỏi, sống lại tình cảm nữa. Nay thấy con than sợ, Loan tự trách mình đã không làm tròn vai trò của một người mẹ. Loan vỗ về con:

– Con yêu của mẹ, đừng sợ gì hết, có mẹ ở đây rồi. Mẹ thương con lắm. Giờ con để mẹ xem “nó” bị làm sao.

– “Không!”, cu Dũng đáp ngay. “Con ngại lắm, mẹ là con gái, con là con trai”.

Thấy nét ngây ngô đáng yêu dở lớn dở bé của Cu làm Loan dãn khuôn mặt. Sự thực thì cô cũng không biết con bị làm sao ở chim.

– Ngại gì mà ngại con. Mẹ là mẹ của con mà. Cha bố nhà anh, tôi chả tắm cho anh mãi đến khi anh vào lớp 1 còn gì. Tôi còn …..

Định nói tiếp “tôi còn mυ'ŧ chim cho anh hồi năm ngoái” nhưng thế nào Loan dừng lại được. Nghĩ vậy thôi nhưng tự nhiên đầu ti Loan cứng lại tê tê mang lại cảm giác thích thích trong người.

Dũng trả lời mẹ:

– Giờ con lớn rồi, con học lớp 3 rồi mà mẹ.

Loan giọng trêu đùa:

– Gớm chưa kìa, lớn rồi mà vẫn ngủ với mẹ, vẫn rúc vào ti mẹ ngủ mà đòi lớn.

Cu Dũng bí thế:

– “Thì … thì …. con quen ngủ thế rồi. Lớn thì phải ngủ xa mẹ à”, Cu phân vân không biết có nên lớn hay không? Nói ngủ xa mẹ thì đó là việc mà cậu chưa nghĩ tới. Quen hơi rồi.

– Vâng ạ, lớn thì phải ngủ riêng chứ ai còn ngủ với mẹ nữa, con hỏi bạn lớp con xem.

Về chuyện này, Cu thấy mẹ nói đúng. Bạn cùng lớp đứa nào cũng ngủ riêng rồi, chẳng ai còn rúc tí mẹ như cậu nữa. Nhưng Dũng không biết, cũng chẳng ai trong lớp ở hoàn cảnh giống mình. Đang nghĩ mông lung thì Dũng nghe tiếng mẹ nói tiếp:

– Thôi nào, giờ để mẹ xem để còn biết, không bệnh nặng hơn là không chữa được đâu.

Ngậm ngùi biết mình yếu thế, cu Dũng đành ra điều kiện:

– Vầng, nhưng mẹ phải xem nhanh lên nhé.

– Cha bố nhà anh. Nào cởϊ qυầи ra.

Dũng cãi một cách đáng yêu:

– Không, mẹ tự cởi đi. Con ngại lắm.

Lắc lắc cái đầu vì nét trẻ thơ đáng yêu của con:

– Rồi, rồi, nào người lớn nằm xuống đây để tôi xem nào.

Cu Dũng nằm ngửa xuống giường, sẵn sàng cho mẹ làm bác sĩ.

Khi cu Dũng nằm xuống cũng là lúc Loan cảm thấy mình hồi hộp, tim cô đập mạnh. Ờ thì đây là chuyện mẹ xem con bệnh tật thôi mà, nhưng sao mình lại run run như thế này. Sao giông giống hoàn cảnh lúc mình tụt quần anh Hùng ra thế. Ảnh cũ, ảnh mới đan xen làm Loan bồi hồi. Cũng đã cả năm rồi, không biết chim thằng bé giờ ra sao, có khác so với hồi năm ngoái không nhỉ.

Từ từ, từng chút một Loan tụt dần cái quần của cu Dũng ra. Đoạn mu vẫn trắng chưa có một tí lông nào giống người lớn. Thêm một chút nữa, chút nữa thì cái chim của con hoàn toàn hiện ra trong mắt Loan. Loan ồ lên trong tâm. Cô có chút bất ngờ, sao nó to thế này, mới có 9 tuổi thôi mà. To một cách bất ngờ. Núʍ ѵú cô vừa nãy đã cứng cứng tê tê, giờ lại thêm l*и đòi quyền lợi, đầu lỗ l*и hơi nhíu nhíu lại. Một ít nước đã rỉ ra làm l*и cô man mát.

Bừng tĩnh sau cái nhíu l*и. Loan lấy ngón trỏ và ngón cái cầm cái chim của con. Theo thói quen hồi còn chồng, cô định sóc lên sóc xuống giống kiểu sóc lọ cho anh Hùng khi xưa. Nhưng không được. Không lột ra để nhìn thấy thấy đầu chim. Đầu chim của cu Dũng giờ nhìn to lắm. À thì ra là chim Cu chưa mở mắt. Loan thở phào khi mình bắt bệnh được tình trạng sốt của cu Dũng: Nó bị sưng nên nhìn to hẳn ra; cần phải cắt bao qυყ đầυ.

Loan vẫn để nguyên chim của cu Dũng như vậy mà ôn tồn bảo con:

– Hây za, con đừng lo lắng quá, không có gì nghiêm trọng đâu. Mai mẹ cho con đi bệnh viện, bác sĩ làm một tí là xong.

Nghe tới từ bệnh viện, cu Dũng hoảng hốt:

– Mẹ ơi, sao lại phải đi bệnh viện ạ, con bị làm sao. Đi bệnh viện để bác sĩ cắt chim của con đi à?

Loan cười cười để trấn an con.

– Không, không cắt đâu, chỉ là bác sĩ sẽ làm cho con hết sưng thôi. Cắt đi thì hết lấy vợ à?

Dũng ngơ ngác:

– Là sao hả mẹ? Bác sĩ không cắt thì làm gì ạ? Tại sao cắt đi lại không lấy vợ được hả mẹ.

“Không biết lớn lên thế nào, chứ còn bé tẹo tèo teo thế này mà nói câu nào làm mẹ nứиɠ câu đấy thế hả Cu”, l*и Loan nhay nhay rỉ nước khi nghe con hỏi.

Loan không biết trả lời con thế nào để nó hiểu rằng, lấy vợ là phải ȶᏂασ vợ, là phải dùng ©ôи ŧɧịt̠ chọc vào l*и vợ, cắt mất thì làm bằng tay không à? Nghĩ mãi Loan mới tìm cách giải thích cho con được:

– Để mẹ giải thích cho con hiểu nhé. Chim của con đang to lên nhưng cái vỏ bên ngoài không chịu to theo. Nên nó gây ra hiện tượng nhiễm trùng ở trong. Bác sĩ chỉ cần rạch một cái vết nhỏ xíu ở cái vỏ bên ngoài để chim con to lên được thôi. Con bị sốt là do con bị nhiễm trùng ở đây.

Trong vô thức, lúc Loan nói “ở đây” cũng chính là lúc tay loan chạm chạm vào đầu chim Dũng.

– Có đau không mẹ?

– Không đau đâu con ạ, bác sĩ chỉ làm 1 phút là xong. Con trai của mẹ dũng cảm lắm mà.

– Thế còn tại sao khi cắt chim lại không lấy được vợ hả mẹ.

Loan bối rối:

– Chuyện này…. Chuyện này …. Khi nào con lớn con sẽ hiểu.

Dũng thầm nghĩ: “lại lớn mới hiểu, sao phức tạp vậy”.

Kéo quần con lên nhưng ấn tượng về chim của con giai vẫn đọng sâu trong tâm trí của Loan. Hai mẹ con đi ngủ sớm hơn thường ngày, mai là thứ 7 được nghỉ nhưng còn phải đưa cu Dũng đi chữa bệnh nữa. Cơn sốt làm cu Dũng thϊếp đi ngủ ngay khi được ngửi hơi ấm từ vυ' mẹ. Chuyện đời có ra sao nhưng ở trong vòng tay mẹ mọi thứ trở nên nhẹ bẫng với Cu.

Đêm cũng đã về khuya, nằm nghĩ vẩn vơ làm Loan hồi tưởng lại hình ảnh chim của con. Vẫn còn bé lắm so với chồng nhưng nó cũng to to ấy chứ nhỉ, không biết lớn lên thế nào nhưng giờ nhìn cũng thích mắt. Đã lâu rồi Loan chưa được ȶᏂασ một cách thực sự. Thôi, con ngủ rồi, mình phải giải quyết cái đã, từ chiều đã nứиɠ l*и rồi, hình như hôm nay cũng là ngày rụng trứng nữa. Hôm nay mà có tϊиɧ ŧяùиɠ vào tử ©υиɠ là có chửa ngay. Hôm nay phải đãi l*и một bữa thịnh soạn, nghĩ vậy Loan lần mò đi tìm cái dươиɠ ѵậŧ giả của mình.

Quái lạ, hôm nay thụt ra thụt vào c̠ôи ŧɧịt̠ giả đến 15 phút rồi mà cơn sướиɠ vẫn không đến là sao, mọi ngày chỉ độ 20 chục cái thụt là cơn sướиɠ ập đến cơ mà, hôm nay lạ quá. Đúng rồi, mình cần thêm tư liệu. Biết nghĩ về cái gì đây, mấy chuyện bậy bạ của con Trúc cũng không thấy sướиɠ gì, chuyện mẹ Phương và thằng em rể Huy hôm nay không phát huy tác dụng. Miên man thế nào lại là hình ảnh chim cu Dũng. Hôm nay nhìn thấy chim con làm Loan bối rối, “cũng to phết nhỉ. Cũng to phết nhỉ. Cũng to phết nhỉ”. Lặp đi lặp lại những câu đó làm Loan tìm được cảm giác sướиɠ khoái nơi l*и.

Nhịp đều tay đẩy đưa cu giả, Loan tưởng tượng sau này lớn thì chim cu Dũng sẽ thế nào, sau này lớn phải gọi là ©ôи ŧɧịt̠ chứ không còn gọi là chim nữa, nếu Cu lớn lên thì chim có lớn hơn không? Giờ đã to to thế rồi, sau này bằng chừng nào, có bằng anh Hùng không? To vậy mà ȶᏂασ gái nó có thích không? Rồi …. Rồi … rồi nó ȶᏂασ mình có thích không? Hả, sao mình lại nghĩ là nó ȶᏂασ mình, Dũng là con mình mà, nó chui từ trong tử ©υиɠ mình, đi qua l*и mình mà ra ngoài, giờ lại chui vào trong được sao, không được đâu. Nhưng sao cái Trúc bảo là được. Để Cu ȶᏂασ mình có được không? Nó ȶᏂασ mình có sướиɠ không? Nó chọc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и mình à? Dũng ȶᏂασ mẹ à con? TᏂασ l*и mẹ à con?

AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA

Và từng tia, từng tia nước l*и của Loan chen cái cu giả bắn phọt ra ngoài. Loan cực khoái giật giật mông đít, đầu ngón chân căng ra, l*и Loan rít lại đẩy c̠ôи ŧɧịt̠ giả vọt ra ngoài.

Loan sướиɠ.

Từ ngày chồng mất, lần thủ da^ʍ này là lần thăng hoa nhất. Oái ăm thay lại là lần Loan nghĩ đến việc cu Dũng ȶᏂασ mình. Rồi không kịp mặc quần lại, không kịp cất cái vật xấu xa kia, Loan chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.

— Hết chương 12 —