Gác Xép

Chương 7: Như những mũi tên tẩm độc

Chương 7: Như những mũi tên tẩm độc.

Hôm nay là thứ 7 không phải đi học, đi làm hai mẹ ngon ngủ dậy muộn hơn so với mọi ngày. Nói là muộn thôi nhưng cũng độ 7 giờ. Trời mùa hè ở Miền Bắc, 7h sáng đã có nắng chói chang rồi. Nơi khác tôi không biết chứ Hải Phòng mùa hè nắng oi ả, ve kêu inh tai nhóc óc từ sáng tới tối. Loan dậy trước con, luôn luôn là vậy.

Như các bạn đã biết, rửa bướm là việc Loan làm đầu tiên. Tối qua có một sự kiện đáng nhớ trong đời Loan, cô đã biết cái sướиɠ khi thủ da^ʍ bằng c̠ôи ŧɧịt̠ giả Trúc tặng. Thủ da^ʍ thì Loan cũng chẳng lạ gì, nhưng thủ da^ʍ bằng “dụng cụ” thì tối qua mới là lần đầu, còn nhiều bỡ ngỡ, còn nhiều thứ phải “học”, nhưng nhiêu đó cũng làm dịu mát tấm thân người phụ nữ không chồng nuôi con. Bướm cô vẫn còn rỉ nước ra cả đêm qua, Loan mất khá nhiều thời gian để rửa, nói gì thì nói, rửa bướm cũng là một hình thức thủ da^ʍ cấp độ nhẹ, cũng có chút sốn sang khi tay xoa, nước xịt vào điểm nhậy cảm nhất trên thân thể. Xong xuôi cô mặc quần áo chỉnh tể để chuẩn bị đến nhà ông bà nội bàn công chuyện giỗ chạp cho chồng theo như kế hoach tối qua kể với cu Dũng. Nhắc tới cu Dũng cũng làm Loan suy nghĩ không ít, không biết những sự việc tối qua đập vào mắt, hắt vào tai thằng bé nó có biết và hiểu gì không? “Để hôm nào hỏi nó xem?”, Loan nghĩ đơn giản vậy.

Nói về gia đình nhà chồng Loan. Bố anh Hùng là ông Kiên, năm nay 55 tuổi. Mẹ anh Hùng là bà Đào, năm nay 50 tuổi. Em trai anh Hùng tên là Hào, năm nay mới có 25 tuổi, chưa lập gia đình. Tức là, ông Kiên là bố chồng Loan, bà Đào là mẹ chồng, Hào là em chồng.

Hai ông bà Kiên Đào có một kiot bán hàng ở chợ Sắt, chuyên buôn bán hàng bãi của Nhật đủ thứ như: tivi, loa đài, catset, xe đạp .v.v. Hồi đó, những loại mặt hàng này rất được người dân Việt Nam ưu chuộng. Mặc dù là hàng cũ nhưng chất lượng vẫn còn rất tốt (hàng Nhật mà), giá lại rẻ phù hợp với túi tiền của người dân. Nhà ông bà thì cách chợ khoảng 500m, sáng ra cửa hàng, chiều về. Nói chung cuộc sống khá thoải mái dễ chịu mà không phải lo cơm áo gạo tiền như đa phần người dân Việt Nam thời kỳ hết bao cấp. Cuộc sống no đủ nên ông bà nhìn vẫn còn rất phong độ. Ông Kiên tính tình phóng khoáng, chịu ăn chịu chơi và còn “khỏe mạnh – phong độ” như trai tráng. Bà Đào mới mãn kinh được một vài năm đang vào độ tuổi hồi xuân, lúc nào cũng tưng tưng lên như hồi còn con gái, ăn uống đủ chất lại có điều kiện nên da dẻ bà vẫn còn nõn còn nà lắm.

Ông bà sinh được hai thằng con giai, nhưng ở đời chẳng biết thế nào. Con trai cả là anh Hùng thì ngoan ngoãn, học hành tấn tới và tu chí làm ăn, chỉ tiếc rằng chết trẻ. Mới 30 tuổi đã chết vì đi biển. Đúng là sinh nghề tử nghiệp. Thằng con trai thứ 2 thì nghịch như quỷ sứ. Từ nhỏ đã theo chúng bạn đi khắp thành phố Hải Phòng chơi bời lêu lổng, cờ bạc, gái gú, đánh nhau .v.v. đủ các thể loại. Không ít lần ông bà phải dùng tiền can thiệp nó mới ở nhà giờ này. Nghe đâu, giờ mới 25 tuổi thôi nhưng nó đã là một đại ca có số má ở cái đất Hải Phòng này. Ông bà không biết rằng, cửa hàng buôn bán của ông bà ở chợ Sắt làm ăn yên ổn vài năm nay không gặp bất cứ chuyện gì cũng là nhờ “vía” của ông con. Ra xã hội là vậy thôi, chứ về nhà chẳng hiểu sao Hào rất ngoan, đi thưa về gửi, lễ phép như ai. Nhiều khi ông bà cũng chẳng hiểu mô tê gì về thằng con út này. Có một điểm chung giữa hai anh em là đều cao lớn, đẹp trai, khoai to như nhau.

Nói đến đây, chắc bạn đọc cũng có thắc mắc giống tôi hồi mới biết câu chuyện, rằng thì là mà gia đình Hùng có điều kiện như vậy tại sao vợ chồng Hùng lại ở trong một căn tập thể cũ chỉ có 30m2? mà lại là khu nhà dành cho cán bộ nhân viên trường Đại học Hải Hải nơi Loan công tác. Sao không ở nhà cao cửa rộng của Hùng? Sau này biết chuyện tôi cũng cho là hợp lý thôi.

Chẳng là, hồi Loan và Hùng yêu nhau và có ý định tiến tới hôn nhân thì bà Đào là người kịch liệt phản đối. Bà không muốn hai đứa lấy nhau. Bà không muốn Loan về làm dâu con trong gia đình không phải vì bà ghét Loan hay tính tình Loan không tốt. Lý do duy nhất là: Loan không hợp tuổi với Hùng. Bà có đi xem bói và ông thầy bói phán rằng hai đứa cái gì mà không hợp tuổi, không hợp mệnh, tứ hành xung .v.v. Tóm lại là lấy nhau về không trước thì sau cũng tan rã. Là người mẹ trong gia đình, lại là người có chút mê tín, bà kiên quyết phản đối đến cùng cuộc hôn nhân của đôi trẻ. Nhưng sự đời nhiều khi không như bà muốn, đôi trẻ vẫn kiên quyết đến với nhau bất chấp sự phản đối của phụ huynh. Cái giá phải trả cho cuộc hôn nhân này là anh Hùng phải dọn ra ở riêng và anh chọn mua căn hộ tập thể nơi Loan công tác làm tổ ấm cho mình. Trong nhà chỉ có ông Kiên và Hào là không phản đối.

Hai vợ chồng lấy nhau được 6 – 7 năm tưởng mọi chuyện yên ả, rằng bói toán chỉ là mê tín dị đoan. Nhưng đùng một cái tai họa ập đến cướp mất đứa con trai mà bà Đào hết mực yêu thương. Bà càng cho rằng, Loan chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của con trai bà.

Sơ sơ vậy để bạn đọc hình dung về gia đình chồng của Loan. Gia đình này có ít người thôi nhưng ẩn chứa nhiều điều bí mật mà ở những phần sau tôi sẽ dần dần kể cho cho các bạn nghe.

————-

Hôm nay, thứ 7 một ngày mùa hè năm 1996, hai mẹ con Loan – Dũng đến nhà ông bà nội chơi và cũng là để bàn công chuyện về ngày giỗ đầu của anh Hùng. Phong tục địa phương khác thế nào không biết, chứ ở miền Bắc nói chung và Hải Phòng nói riêng quan niệm ngày giỗ đầu là ngày giỗ quan trọng nhất. Cần phải tổ chức đàng hoàng để linh hồn người chết nơi chín suối được siêu thoát về miền cực lạc.

Đã được biết trước là hôm nay con dâu và cháu nội đến nên cả ông bà Kiên Đào và chú Hào đều có mặt ở nhà, mở cửa chờ sẵn. Vừa đến nhà, cu Dũng nhanh mồm chào trước:

– Cháu chào ông bà ạ, cháu chào chú Hào. Ông bà có khỏe không ạ?

Chưa để con dâu nói tiếp, bà Đào nhào tới ôm lấy đứa cháu nội thân thương, bà đã rớm nước mắt khi nhìn thấy bóng hình đứa cháu nội đáng thương, đâu đó cu Dũng chính là hình ảnh của cu Hùng, con trai bà ngày còn bé con. Bà nói mà giọng nghèn nghẹn chẳng nên lời:

– Ôi cháu nội của bà ngoan quá! Con có khỏe không? Có có học giỏi không? Có ngoan không? …….

Ông Kiên thấy không ổn, đành ngắt lời vợ:

– Kìa bà, cháu nó vừa đến để cho nó thở chứ.

Thấy có khoảng lặng đủ để mình chen vào. Loan nói luôn:

– Con chào bố mẹ ạ! Chú Hào hôm nay không phải đi đâu à?

Thấy thấp thoáng bóng con dâu, chị dâu đến. Ông Kiên và Hào cảm thấy trong lòng khấp khởi khôn nguôi. Chẳng dấu gì các bạn, hai bố con nhà này thích Loan lắm nhưng không làm gì được, chỉ biết ngắm nhìn từ xa mà thôi. Từ hồi Loan mới quen và yêu anh Hùng là đã thích rồi. Chuyện này cũng chẳng có gì là lạ, nếu Loan chỉ đẹp, hấp dẫn đàn ông không thôi thì cũng thường thôi. Đằng này, người đâu mà được cả người cả nết, khoái nhất là cái tính đoan trang, nhu mì hiền thục, chẳng nói to nặng lời với ai bao giờ. Còn khuôn hình, vυ' mông mu thì không cần tả lại, bố đẻ Loan mà còn sống chắc cũng “chết đét” nữa là bố chồng. Thấy con dâu chào mà chẳng thấy bà Đào đáp lại, ông Kiên nhanh miệng:

– Con đến đấy à, vào nhà đi cho khỏi nắng.

– “Vâng, em hôm nay không có việc gì”, chú Hào tiếp lời theo ông bô.

Bà Đào vẫn lẳng lặng không nói gì, bà chỉ khư khư lấy đứa cháu nội như sợ nó chạy mất. Vào nhà. Cũng vài tháng rồi Loan không về nhà chồng, cũng phải thôi, mẹ chồng nàng không thích sự có mặt của cô. Cô còn ngồi đây được là vì cô vẫn đang nuôi cu Dũng, nếu không chắc không có cửa bước vào nhà này. Ông bố chồng và chú em chồng thì không nói làm gì, vẫn ngấm ngầm quan tâm cô nhưng bà mẹ chồng thì không ưa cô ra mặt. Đảo một lượt nhìn khắp ngôi nhà, Loan tủi thân khi nghĩ ngôi nhà tập thể của mình. Đem ra so sánh làm chi khi sự chênh lệch như đỉnh Everest và đáy biển sâu. Nhưng thôi, thân ai phận nấy, bao năm qua Loan cũng không nghĩ gì đến cảnh giàu sang phú quý mà.

Mọi người ngồi vào bàn uống nước xong xuôi, cu Dũng chạy chơi ngoài sân. Để phá tan bầu không khí có phần u ám, ông Kiên mở lời trước:

– Con hôm nay sang đây là để bàn chuyện đám giỗ thằng Hùng phải không? Vậy ý của con định tổ chức như thế nào?

Định mở lời nói ý kiến của mình thì bà Đào nói chen vào ngay như chặn họng Loan:

– Cô không cần lo gì, thằng Hùng nó là chồng cô nhưng nó là con trai chúng tôi. Chúng tôi có trách nhiệm tổ chức giỗ chạp cho nó. Có thời gian cô đến tham gia là được. Chuyện giỗ con tôi tính cả rồi, tổ chức ở đây cho rộng rãi, mời họ hàng, bạn bè vợ chồng tôi, anh em cơ quan thằng Hùng. Thế thôi.

Biết trước đến đây sẽ được nghe những lời nói này đấy nhưng sao nghe trực tiếp mà sống mũi Loan cay cay. Từng câu nói, cách phát âm, nhả chữ của bà mẹ chồng sao như ngàn mũi tên tẩm độc bắn vào gan vào ruột cô vậy. Hai hàng nước mắt cô rơi thành giọt. Thương thay thân phận đàn bà, nào có phải lỗi tại cô đâu cơ chứ. Cô có bảo anh Hùng làm nghề đi biển đâu? Cô đâu có sức mạnh tạo ra cơn bão biển nào? Vì đâu mà cô phải ngồi đây lắng nghe những lời nói cay độc này. Tại sao cùng thân phận đàn bà, cùng thân phận dâu con mà sao mẹ chồng cô lại cay nghiệt với cô vậy chứ?

(Bạn đọc thân yêu của tôi ơi, viết đến đoạn này tự dưng lòng tôi trùng xuống. Các bạn ạ, sự đời tròn hay méo còn do góc nhìn nữa phải không nào? Đừng bao giờ suy xét, đánh giá về một ai, một cái gì khi mà mình không hiểu hết nó. Và đừng bao giờ dùng những lời nói cay độc làm tổn thương một ai trong bất cứ hoàn cảnh nào các bạn nhé – đôi dòng ngoài truyện)

Cô chẳng biết cãi lại ai bao giờ, nuốt nước mắt đang tràn qua miệng, cô rặn từng chữ:

– Bố mẹ dạy sao con nghe vậy ạ. Chỉ xin bố mẹ cho con mời mấy anh chị em ở cơ quan con và bà con hàng xóm nhà con………………….. ………………………….. ………………….. ….. …….. Không người ta lại bảo con không làm hết đạo làm vợ. Giỗ chồng cũng không làm gì.

Nói đến đây, Loan không thể nói thêm được gì nữa. Cô hết sức rồi. Nói đúng con kiến cũng nghe, thấy Loan nói vậy bà Đào cũng không tìm thấy lý do gì để phản đối. Đành câm lặng. Thấy hai mẹ con không nói gì, ông Kiên thấy mình phải phát ngôn:

– Được rồi, bố thấy con tính vậy là cũng phải. Con cứ mời mọi người đến, bao nhiêu người báo bố mẹ để chuẩn bị cỗ.

– “Vâng ạ”, Loan lí nhí đáp lời bố chồng.

Thấy mọi việc cơ bản là theo dự tính của mình, bà Đào cũng không muốn giáp mặt con dâu nên kiếm cớ đi ra khỏi nhà:

– Thôi mọi việc đã bàn bạc xong, tôi ra chợ bán hàng chứ ở nhà không yên tâm. Hai bố con ông ở nhà lo cơm nước cho thằng Cu, nó mà đói là chết với tôi.

Bà cố tình lờ đi sự có mặt của Loan.

– “Bà đi đi, mọi việc ở nhà để tôi lo”, ông Kiên mở cờ trong bụng. Ka ka ka! Mụ vợ đi rồi, ông tha hồ ngắm con dâu.

– “Mẹ cần con đưa ra chợ không?”, Hào cũng mừng không kém bố là bao.

– “Thôi khỏi cần, anh ở nhà chơi với thằng Cu đi, nó thích mua gì thì dẫn nó đi mua”, bà Đào gằng giọng vào đứa con trai rồi vơ lấy túi xách đi ra khỏi nhà.

Giờ đây nhà chỉ có 3 bố con. Ngồi đối diện con dâu, ông giờ mới có điều kiện ngắm kỹ khi mà Loan giờ đang cúi mặt xuống để che đi đôi mắt đang nhoen nhoét nước của mình. Xem nào, ông thấy cô con dâu vẫn đẹp như ngày nào, cách ăn mặc giản dị thôi nhưng không dấu được nét hấp dẫn rất đàn bà. Vυ' căng mọng, thấp thoáng ông còn nhìn thấy áσ ɭóŧ cô con dâu, nó mầu đen. Mông cô khi ngồi xuống ghế ghì phè ra hai bên, chứng tỏ nó to quá đây mà. Ôi yêu quá cơ. Chỉ có điều với tư thế ngồi khép chân này ông không thấy được háng Loan ra làm sao. Nếu mà nhìn thấy chắc hai bố con xuất tinh tại trận mất. Nghĩ đến đây, chim cò ông cứng lên mất rồi. Và Hào thì cũng giống bố mình, cu đội quần lên đòi thoát rồi. Nếu như chuyện có người nhìn trộm mà có cảm giác nóng ruột là thật thì giờ chắc Loan phải nhập viện vì bỏng mất rồi.

Ông Kiên nói với con dâu:

– “Thôi con ạ, con đừng để ý mấy lời của mẹ con. Bà ấy chẳng qua là xót thương cho thằng Hùng nên mới vậy, chứ thực ra chẳng có gì đâu. Thôi giờ thế này, cũng lâu rồi ông cháu không được gặp nhau. Hai mẹ con ở lại ăn cơm trưa với bố và em Hào rồi chiều mát thì về. Con lên phòng nghỉ ngơi cho mát tí bố gọi xuống ăn cơm. Chắc mẹ con bán hàng đến tối mới về”, ông Kiên phải nói vậy không sợ Loan ngại giáp mặt mẹ chồng.

Chẳng là nhà vẫn còn nguyên một phòng riêng của Hùng, không ai ở vì không ở hết. Ông Kiên định bảo Loan lên đó nằm nghỉ. Với bản tính của mình, Loan không bao giờ cho phép mình nghỉ ngơi để bố chồng nấu cơm cả. Hôm nay theo dự tính của mình, cô cũng định ăn trưa rồi chiều chiều mới về. Tạo điều kiện cho cu Dũng gắn bó hơn với ông bà nội. Loan nói với bố:

– Vâng ạ, bố cứ để con nấu cơm ạ. Con không quen ngủ ban ngày bố ạ. Bố cứ nghỉ ngơi đi, con nấu một loáng là xong.

Biết ngay là con dâu sẽ thế mà, vậy là ý định của ông đã thành công một nửa rồi:

– Uh, vậy con nấu cơm đi, đồ ăn mẹ mua từ sáng sớm bố để trong tủ lạnh ấy. Hào, con xem dẫn cu Dũng đi mua cho cháu mấy bộ quần áo mùa hè đi.

Biết ngay ý định đuổi khéo mình của ông bô, nhưng Hào nhà ta ở nhà vốn cun cút nghe lời chứ không như ở ngoài, nói có người nghe, đe có người sợ, nợ có người không dám đòi.

– “Vầng”, Hào trầm giọng.

Hào dẫn cu Dũng đi ra phố mua quần áo, ông Kiên lên gác nghỉ ngơi. Loan vào bếp nấu cơm. Nếu sự việc diễn ra đúng như thế thì cũng không có gì phải kể ra ở đây. Nhưng thực tế có khác chút.

Ông Kiên lên gác nhưng không vào phòng, ông đứng ngay hành lang tầng 2, qua khe giữa các chấn song lan can cầu thang, ông ngắm nhìn đứa con dâu xinh xắn, đáng yêu của mình đang nấu ăn. Ở vị trí này ông khẳng định sẽ quan sát chi tiết mọi hành động của con dâu mà không sợ ai bắt gặp. Lần dòm này cũng không phải lần đầu.

Ở khu bếp nấu ăn, Loan hoàn toàn không biết rằng có người đang nhìn mọi hành động của mình. Cô đinh ninh chỉ có mình mình ở dưới cái tầng 1 căn nhà rộng lớn này. Cô vô tư thả lỏng bản thân mà làm các công việc bếp núc. Cô cúi, cô chổng mông, nếu háng có dính dính cô còn lấy tay chỉnh quần chỗ háng nữa, vô tình thôi nhưng đó lại là những hành động để người trên kia sung sướиɠ.

Ở trên tầng 2 nhìn xuống, không bỏ sót bất kỳ hành động nào của Loan, ông Kiên giờ đây đã vạch cu ra mà thủ da^ʍ, bao hình ảnh tưởng tượng của ông về Loan đều hiện ra như mờ như ảo. Nào là ông nghĩ rằng Loan đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nấu ăn, Loan đang quay mông về phía ông xào nấu thì ông tưởng là đang chổng mông cho ông xoa, Loan húp thử nước canh xem mặn nhạt thế nào thì ông nghĩ là đang bú ©υ ông, Loan đang ngồi trên bàn bếp dạng hai chân thật to cho ông liếʍ l*и, rồi ông chọc ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и Loan .v.v. nhiều lắm. Và ông xuất tinh tại trận. Ông đạt cực khoái bằng những hình ảnh tưởng tượng như vậy đấy. Cũng không phải là lần đầu. Xuất tinh xong, ông lắc lắc đầu nhìn lại xuống dưới. Ô, Loan vẫn mặc quần áo chỉnh tề nấu ăn mà. Vậy là ông vào phòng ngủ, lần này ông cần nghỉ ngơi thực sự vì vừa mất tinh.

Bữa ăn trưa diễn ra trong không khí vui vẻ, đồ ăn thì hai bố con ông Kiên đều chọn cái gì ngon nhất gắp cho cu Dũng, còn ánh mắt thì dán vào người Loan. Mọi cử chỉ gắp, bỏ vào miệng, nhai, nuốt, lau miệng khi ăn của Loan đều được bố con ông Kiên tưởng tượng một cách dâʍ đãиɠ nhất. Những cử chỉ đó đều được chuyển hóa thành sóc, bú, mυ'ŧ, nuốt tinh .v.v. Bữa ăn kết thúc mà vẫn còn rất nhiều thức ăn, thực ra ông Kiên và Hào có ăn uống được gì đâu. Thành thử ra ăn xong mà vẫn thấy đói đói.

Ăn xong, Loan lên phòng của Hùng ngày xưa nghỉ trưa, cô dự định chiều chiều mát hai mẹ con đạp xe về nhà. Cu Dũng lên phòng ngủ với ông nội. Hào đi đâu không rõ.

Lên đến phòng, việc đầu tiên Loan làm là vào nhà vệ sinh đái. Từ sáng đến giờ chưa đái, ở dưới tầng 1 có phòng vệ sinh nhưng cô ngài ngại vì nó rất gần phòng khách, sợ tiếng động phát ra mọi người nghe thấy cô sẽ ngại chết. Và cô cũng cần phải thay qυầи ɭóŧ nữa. Từ sáng đến giờ thấy dinh dính rồi. Cô không biết rằng, ngoài cửa phòng kia có một người không biết đứng đó tự bao giờ.

Là Hào. Anh dự định đợi chị Loan lên phòng mình cũng lên theo, cũng chỉ định nói chuyện hỏi thăm tình hình cuộc sống của chị thôi chứ không có ý định đen tối nào cả. Nếu có thì anh đã làm từ lâu rồi vì mình thừa đủ khả năng để ép buộc một ai đó phải làm theo ý mình. Đến cửa phòng, định ngõ cửa gọi chị Loan nhưng Hào nghe tiếng “xè xè” phát ra từ phòng vệ sinh bên trong. Chẳng khó đoán, chị Loan đang đi đái. Tưởng tượng ra cảnh chị dâu đang tụt quần, chổng mông vào bồn cầu, cảnh chị vảy vảy cái mông cho hết nướ© đáı còn sót lại nơi cánh bướm làm Hào cứng hết cả người. Hào chỉ nghe thôi nhưng mà cũng sướиɠ như được nhìn. Người mình thèm khát đang đái cũng làm cho con người ta sung sướиɠ khôn cùng.

Một lúc sau, thấy yên ắng Hào mới gõ cửa thực sự.

– “Cộc, cộc, cộc, chị Loan à, em Hào đây, chị nghỉ chưa em vào nói chuyện một lát”

Loan ra mở cửa:

– Chú Hào đấy à, chú vào đây, chị chưa nằm nghỉ đâu.

Bước chân vào phòng, đập vào mắt Hào là chiếc qυầи ɭóŧ của chị dâu đang nằm trên giường. Hào giật mình nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, anh thầm nghĩ: “chị dâu đang không mặc qυầи ɭóŧ, nó ở kia mà”, nghĩ đến đây thôi mà quần anh nổi u lên một đυ.m. Hào không biết rằng, là Loan đã thay qυầи ɭóŧ mới chứ không phải là cô không mặc qυầи ɭóŧ. Cô đang mặc quần áo chỉnh tề như lúc đến đây cơ mà. Có định ngủ ở đây đâu mà mang theo quần áo ngủ.

Quay về phía giường, Loan cũng phát hiện ra chiếc qυầи ɭóŧ của mình nằm chỏng chơ trên giường. Vừa nãy lúc thay ra định mang ra ngoài cất luôn vào túi xách nhưng chưa kịp thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội vội vàng vàng vơ ngay chiếc qυầи ɭóŧ cất vào túi, hành động này tuy nhanh nhưng cả cô và Hào đều nhìn thấy vệt trăng trắng ở đáy qυầи ɭóŧ. Cô đỏ ửng mặt mũi vì quá ngượng ngùng. Không biết chú Hào có hiểu lầm gì mình không nữa. Cái “con bé” chết tiệt này, có gì đâu mà lúc nào cũng chảy nước ra thế này làm khổ chủ nhân.

Phá tan bầu không khí sượng sùng này, Loan hỏi Hào:

– Chú có gì hỏi chị à?

– “Vâng, cũng không có gì lớn, em chỉ định hỏi về cuộc sống của chị thôi, có gì khó khăn cần em giúp không? Anh em mất rồi chị một mình nuôi cu Dũng chắc vất vả lắm”

Loan biết câu này là Hào nói thật lòng chứ không phải chỉ để lấy lòng chị dâu. Cô nói chầm chậm:

– Cảm ơn chú đã quan tâm mẹ con chị. Cuộc sống cũng không có khó khăn gì. Công việc của chị vẫn ổn định. Không dư dả gì nhưng cũng đủ cho hai mẹ con sống chú ạ. Bố mẹ và chú cứ yên tâm, nếu có khó khăn gì chị sẽ mở lời nhờ bố mẹ và chú. À mà chú đã có ý định lập gia đình chưa? 25 tuổi rồi còn gì. Chờ qua giỗ đầu anh Hùng là chú cưới vợ đi là vừa, đừng để bố mẹ lo lắng quá.

Nghe chị nói mà Hào cũng cảm động khôn nguôi, rõ là chị vẫn quan tâm tới cuộc sống của mình. Chị không biết rằng từ lúc 18 đôi mươi người mà Hào thích chỉ có chị Loan, ra đời tiếp xúc với đủ các thể loại người nhưng anh không tìm được người nào giống chị, dù chỉ giống đến 7 – 8 phần thôi cũng là chấp nhận được. Mãi một lúc, Hào mới ấp a ấp úng nói với chị:

– Em đã có người yêu đâu mà cưới vợ cơ chứ. Chị này…………. Chị còn nhớ chuyện lần trước em nói với chị không?

Câu hỏi này của Hào làm Loan nhớ lại câu chuyện xảy ra cách đây vài năm, hồi cu Dũng mới được có 2 tuổi.

———————

Câu chuyện đó như sau, hồi đó cu Dũng mới được có 2 tuổi, một lần chú Hào đến nhà chơi thăm hai mẹ con. Anh Hùng đi biển, chỉ có 2 mẹ con ở nhà. Thủ tục thăm nom đã xong. Ngồi nói chuyện với chị dâu, Hào vào thẳng chủ đề, cuộc đời sương gió giang hồ dạy anh cách sống ngay thẳng. Anh nói:

– Chị Loan à, em chẳng dám giấu giếm gì chị? Em thích chị từ lâu rồi. Từ hồi anh mới dẫn chị về nhà cơ. Mà không phải thích đâu, em yêu chị mất rồi. Em biết em như vậy là không phải với anh với chị, nhưng em không sao kiểm soát được tình cảm của mình. Hôm nay em nói thật với chị cũng để em nhẹ lòng, chứ ngày ngày giữ trong lòng em thấy mình khó chịu lắm.

Vẫn bế cu Dũng trên tay, Loan bất ngờ vì trải lòng của Hào. Nói thật là từ lúc gặp Hào đến giờ cô rất quý mến đứa em chồng này, nghe nói ngoài xã hội cũng nghịch ngợm lắm nhưng lúc ở nhà rất ngoan ngoãn với bố mẹ và anh chị, rất phải phép đạo làm em. Cô chẳng biết phải nói thế nào với Hào cả:

– Chuyện này … chuyện này …. Mà sao chú lại nghĩ như vậy chứ. Chú là em anh Hùng chồng chị cơ mà.

Hào đỡ lời chị luôn:

– Chị, chị đừng nghĩ em xấu. Em biết mà, chị là chị dâu của em, là vợ của anh trai em. Nhưng em không biết phải làm thế nào.

Loan khuyên em chồng:

– Chị cũng chẳng trách móc gì chú đâu, chuyện tình cảm thì đúng là khó đoán định được. Chú tìm người yêu rồi lấy làm vợ là ổn thôi mà.

Hào đi thẳng vào vấn đề chính:

– Em cũng đang tìm nhưng mãi chẳng gặp được ai giống chị để yêu cả. Chị này, anh Hùng thường xa nhà. Hay chị thỉnh thoảng cho em sang thăm nom chị và cháu được không? Em hứa sẽ không để ai biết chuyện này. Anh đi xa chắc chị cũng buồn.

Loan nhận thấy vấn đề đã nghiêm trọng, cô dứt khoát:

– Chú Hào này, chị phải nói rõ cho chú biết, chị là vợ anh Hùng và chị rất yêu anh ấy, chị không bao giờ phản bội chồng trong bất cứ hoàn cảnh nào. Anh ấy có thể đi cả năm nhưng chị luôn giữ trọn đạo làm vợ. Suy nghĩ của chú như thế nào chị không can thiệp được, nhưng nếu chú còn tôn trọng chị, còn coi anh Hùng là anh trai chú thì chú đừng bao giờ nói lại chuyện này với chị nữa. Chị coi như chưa nghe thấy gì.

Hào thấy chị dâu cứng rắn nói nặng, biết mình không làm được gì. Đành xin lỗi:

– Chị à, em xin lỗi. Sau này em không nói với chị như vậy nữa. Nhưng em khổ lắm khi ngày ngày nghĩ đến chị. Chị! Chị! Chị cho em một ân huệ được không?

– “Ân huệ gì?”, Loan buột miệng trả lời thôi chứ không có chủ đích gì.

Hào đáp lời nhanh nhưng nói ấp úng:

– Chị cho em 1 lần được nhìn thấy chị … thấy chị …. tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được không? Chỉ 1 phút thôi, à không chỉ vài giây thôi. Không em chết mất.

Loan ngắt lời như quát:

– Chú Hào!

Biết chị dâu không chấp nhận, Hào cố vớt vát:

– Vâng em biết rồi. Em không cần chị trả lời ngay, chị cứ suy nghĩ đi, có như nào chị trả lời em sau cũng được. Bao lâu em cũng đợi.

– “Chú Hào!”, một lần nữa Loan ngắt lời Hào.

– Thôi em về đây, chị giữ gìn sức khỏe.

Nói xong Hào nhanh chóng đứng dậy đi về không để cơ hội cho Loan nói thêm. Mục đích của Hào là không để chị trả lời ngay, bởi Hào biết nếu ép chị trả lời ngay thì sẽ là 1 chữ “Không” to vật. Thà đừng nghe thì mình còn hy vọng, mặc dù cái hy vọng ấy cũng gần như bằng 0.

Đấy câu hỏi mà Hào đang nhắc đến là như vậy đấy, giờ chúng ta trở lại với câu chuyện diễn ra tại nhà ông Kiên, thời điểm năm 1996.

—————————-

Hào không nhắc lại thì chắc Loan cũng quên, chuyện này thực ra cô không để tâm làm gì cho mệt óc, tưởng Hào đã quên nay lại nhắc lại làm Loan luống cuống một lúc mới trả lời được:

– Chú Hào! Chú biết tính chị rồi mà. Đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, chị không bao giờ đồng ý. Chị coi chú giống như em ruột của mình vậy.

Vậy là Hào đã nhận được câu trả lời mà mình phải chờ vài năm mới có được. Biết trước là vậy nhưng xưa còn có chút hy vọng, nay hết thật rồi làm Hào hụt hẫng trong lòng. Anh nói thêm may ra gỡ gạc được tí hy vọng:

– Giờ anh Hùng đã mất rồi, chị cũng cần có người ở bên chăm sóc. Sao chị vẫn cứng rắn với em như vậy.

– “Chú Hào! Chị không muốn nghe những chuyện như vậy nữa, nếu không còn việc gì khác thì chú để cho chị nghỉ ngơi đi”, Loan thấy mình phải cương quyết hơn nữa.

Biết không làm gì hơn được, Hào đành ngậm ngùi:

– Vâng, em biết rồi. Chị sau này có gì khó khăn cứ gọi em nhé. Em là em chồng chị, là chú ruột của cu Dũng. Em ra ngoài đây, không làm phiền chị nữa.

Hào quay đầu bước ra khỏi phòng, trước khi đi không quên đảo mắt qua chiếc túi xách của Loan, ở trong đó có chiếc qυầи ɭóŧ của chị dâu, dưới đáy còn có vết trắng, Hào biết đó là do nước l*и tạo thành.

Loan chốt cửa, từ sáng tới giờ cô hết chịu áp lực này đến áp lực khác làm cô cảm thấy mệt mỏi, cố chợp mắt một lúc rồi ra về.

Chiều mát, hai mẹ con lục tục đạp xe ra về. Cô không về thẳng nhà mà đi ra bến cảng Hải Phòng, ở nơi cầu cảng tiễn anh Hùng ra đi. Hai mẹ con dắt tay nhau ra đứng trước biển, chiều rồi nên gió l*иg lộng tạo cảm giác sảng khoái chứ không còn oi bức như trưa. Vươn tầm nhìn xa tít mù khơi, cô tự thì thầm trong tâm:

– “Anh Hùng ơi, em thấy mệt lắm rồi”

— Hết chương 7 —