Gác Xép

Chương 6: Mẹ đái dầm à?

Chương 6: Mẹ đái dầm à?

Hôm nay là một ngày làm việc dài đằng đẵng của Loan, công việc cũng chẳng có gì vất vả cả, thời gian làm việc thì cũng như mọi ngày thôi nhưng sao lại cảm thấy nó dài hơn mọi ngày chỉ. Cũng phải thôi, hôm nay Loan mong đến tối nhanh để được mở cái hộp quà mà Trúc tặng, ơ hay sao phải hồi hộp cứ như là hồi còn con gái được nhận quà của người yêu tặng không bằng ấy nhỉ. Trúc thì đi Nghệ An từ đầu giờ chiều rồi, khϊếp, đi công tác mà cô nàng tí ta tí tởn cứ như là được đi du lịch không bằng. Không biết đi có gì vui không? Nó hẹn về sẽ kể chuyện cho nghe. Vắng con bạn càng làm cho buổi chiều dài lê thê.

Nhấp nhổm mãi cũng đến giờ về đón con, Loan vội vàng thu gom đồ đạc rồi đạp xe về trường đón cu Dũng. Cũng như mọi khi, hai mẹ con tạt qua chợ mua thức ăn về nấu cơm. Hôm nay mua củ cải trắng nấu canh xương sườn và rau muống xào, hai mẹ con ăn uống cũng đơn giản thôi. Cu Dũng hôm nay vui tươi nhí nhảnh hơn mọi khi, chắc có lẽ cu cậu giải tỏa được tâm lý nặng nề mấy ngày hôm nay. Cậu không sợ mất mẹ nữa rồi.

Vừa về đến nhà, cất đồ ăn vào gian bếp nhỏ, Loan vội vàng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Không phải vì cô buồn đái đâu, cơ bản là khó chịu lắm rồi, cái qυầи ɭóŧ bị rỉ nước từ hồi sáng mãi đến chiều vẫn còn rỉ nước bết dính lại vào bướm làm cô khó chịu. Cô phải cởi cái qυầи ɭóŧ ra và rửa qua cái bướm không nó bốc ra mùi ngai ngái của giống cái mà chỉ cần ai tinh mũi một chút xíu là nhận ra ngay. Mùi đàn bà nứиɠ. “Không rửa biết đâu thằng Cu ngửi thấy thì chết, à mà nó có biết mùi này là mùi gì đâu mà sợ nhỉ. Từ mai phải mang qυầи ɭóŧ dự phòng như ngày xưa thôi, chứ như này bị hϊếp da^ʍ như chơi. Hihihihihi”, vừa rửa bướm cô vừa nghĩ. Vừa nãy vội quá quên không mang quần áσ ɭóŧ để thay rồi, chỉ có mỗi bộ quần áo ngủ sáng nay thay giờ vẫn ở đây, giờ làm sao ta. Tặc lưỡi cô mặc quần áo ngủ mà không mặc qυầи ɭóŧ, tô hô bên trong vậy. Kệ, nhà chỉ có 2 mẹ con.

Đang chuẩn bị đi ra ngoài nấu ăn thì cô nhìn thấy cái túi sách của mình, vừa nãy xách cả vào đây, bên trong có một hộp quà mầu hồng mà Trúc tặng, nó dặn đến tối mới được mở, giờ mới là chập tối. Kệ, nó có ở đây đâu mà sợ, mình chẳng mong đến tối mãi còn gì. Cô hồi hộp mở hộp quà, không biết là cái gì mà nó phải bí bí mật mật cứ như là đồ ăn cắp vậy nhỉ.

Lớp áo hộp quà được mở ra, tim cô đập mạnh dần. Ối, một con chim giả mầu hồng, một hộp bαo ©αo sυ mầu hồng, một cuốn sách nhỏ hướng dẫn sử dụng bằng tiếng nước ngoài, hình như là tiếng Nhật thì phải. Sao nó to thế, phải to bằng của … anh Hùng chứ chẳng chơi. Toàn bộ hình ảnh đập vào mắt cũng là lúc bướm Loan co rút lại, nhay nhay miệng bướm, núʍ ѵú cứng lên tê tê. “Cái con điên này”, Loan chửi thầm con bạn thân. Bỗng có tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào:

– Mẹ ơi con nhặt rau cho mẹ nhé?

Giật mình trở lại với thực tại, Loan luống cuống đậy hộp quà lại, cho vào túi, nói vọng ra:

– Uh, mẹ ra nấu ăn ngay đây.

Hú hồn, cứ như là bị bắt quả tang đang làm việc gì đó mờ ám. Loan bước ra ngoài nấu ăn mà cảm giác cứ lâng lâng như đang đi trên mây, cố gạt bỏ suy nghĩ tạp nham để tập trung nấu ăn nhưng hình ảnh c̠ôи ŧɧịt̠ giả mầu hồng hồng như nhảy múa trước mắt làm cô không thể tập trung được. Cầm mấy củ cải gọt gọt định thái khúc nấu canh mà cô chần chừ mãi không làm được, cô tưởng như mình đang định cắt cu của chồng ra nấu canh. Ôi chết mất thôi, ảo giác.

– “Mẹ làm sao thế”, thấy mẹ ngẩn ngơ như người mất hồn, cu Dũng hỏi.

Giật mình, Loan luống cuống giống như là bị bắt quả tang đang ăn vụng. Thực ra cô còn không nghe rõ thằng Cu nói gì. Cô trả lời chẳng ăn nhập gì với câu hỏi:

– Con nhặt rau xong chưa, đưa đây mẹ rửa.

Dũng nhà ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Loan không biết rằng mặt cô đang đỏ ửng lên, bướm cô thì đang chảy nước và núʍ ѵú thì cứng lại đội lên cái áo ngủ hằn thành vết thấy rõ.

Mãi mới nấu xong bữa ăn, mà không biết có ngon không nữa. Hai mẹ con dọn cơm ăn, vừa ăn vừa bật tivi, cái Tivi mầu hãy còn mới, anh Hùng mua hồi năm kia khi được nghỉ phép. Nhà không có bàn ăn, hai mẹ con dải chiếu cói xuống sàn, có 1 mâm cơm 2 món là rau muống sào và bát canh xương củ cải, vậy cũng tạm đủ cho cuộc sống bình dị của người công chức một mình nuôi con nhỏ.

– “Mẹ ơi, canh xương hôm nay mằn mặn mẹ ạ”, Dũng vừa nuốt xong thìa canh đầu tiên.

– “Mẹ ơi, mẹ quên cho muối vào rau xào rồi thì phải”, chuyển sang rau tình hình cũng không khá hơn.

Loan cười khổ sau khi thử 2 món chính. Cô chẳng biết phải giải thích với con thế nào cho hợp lý cả, chẳng lẽ lại bảo là tại cô Trúc.

– “Xin lỗi con trai cưng của mẹ, tại mẹ đây mà. Để mẹ xử lý”, Loan đành lấp liếʍ.

Xử lý thế nào các bạn biết không? chế thêm nước sôi vào nồi canh xương, rau xào thì chấm mắm. Thế là xong. Hai mẹ con cố ăn xong bữa cơm.

Ngồi đối diện nhau, toàn bộ khung hình đều nằm trong tầm mắt của đối phương, Dũng vô tình nhìn vào đũng quần mẹ, cậu vô tư thốt ra câu làm Loan giật bắn mình:

– Mẹ đái dầm à? sao quần mẹ ướt thế kia.

Xuýt phụt miếng cơm đang nhai dở trong miệng, Loan cúi xuống nhìn vào háng mình. Ôi chết chửa, ướt như là đái dầm. Lỗi tại mình không mặc qυầи ɭóŧ đây, mà không, nếu mặc qυầи ɭóŧ thì với lượng nước từ bướm tiết ra từ lúc mở hộp quà đến giờ thì cũng thấm ra ngoài cả thôi. Tất cả là tại lỗi cái con bạn chết tiệt kia. Loan ngượng ngùng không bút nào tả xiết, may là nhà chỉ có hai mẹ con, may hơn nữa là cu Dũng còn nhỏ không biết gì. Phản ứng đầu tiên của Loan là khép ngay chân lại, nhưng khốn nỗi, động tác khép chân lại làm một tiếng “nhép” phát ra từ bướm. Tiếng kêu này được tạo thành khi lỗ bướm đang từ trạng thái mở chuyển sang trạng thái đóng. Cái ngượng kia chưa chữa xong lại thêm cái ngượng này. Cô ước như nhà mình có lỗ nẻ để mình chui xuống, mai mới lên. Đành tìm lý do mà nói ra chỉ có trẻ con mới tin:

– À, à, à … chắc là mẹ nấu ăn nước nó bắn vào đấy. Thôi con tập trung ăn cơm đi còn học bài.

Cũng may cu Dũng là trẻ con, nên nó tin lời mẹ: “nước bắn VÀO làm đũng quần mẹ ướt”. Người lớn thì biết ngay rằng: “nước bắn RA làm ướt đũng quần mẹ”.

Mãi cũng xong bữa cơm. Ăn xong cu Dũng đi tắm, Loan rửa bát. Cu Dũng học bài Loan đi tắm. Lệ thường là vậy.

Khi đi tắm, mỗi 1 lần xoa rửa bướm là 1 lần Loan rủa thầm: “con chết tiệt kia, mày công tác về mày biết tay tao”.

Màn đêm buông xuống, hôm nay hai mẹ con ngủ muộn hơn thường lệ vì mai là thứ 7, cả hai được nghỉ học – nghỉ làm. Muốn nói chuyện với con một chút, tiện thể Loan thông báo về kế hoạch cuối tuần cho con nghe:

– Cu, mẹ bảo này. Ngày mai mẹ con mình về nhà ông bà nội chơi. Mẹ muốn bàn với ông bà chuyện giỗ chạp cho bố con. Chủ nhật thì về nhà bà ngoại chơi, cũng lâu rồi mẹ con mình không về thăm bà, tiện thể mẹ mời bà và vợ chồng dì Thúy ăn giỗ bố.

– “Vâng ạ”, cu Dũng đáp lời mẹ trong khi được mẹ gối đầu tay, khuôn mặt cu cậu đang áp sát vào một bên vυ' mẹ, chân gác lên đùi, tay sờ bụng. Đó là tư thế dễ đưa cậu vào giấc ngủ nhất. Bình thường, đến tuổi này phải nằm riêng rồi đấy, nhưng chẳng thấy mẹ bảo gì mà cậu thì cũng chẳng muốn ngủ xa mẹ. Mùi hương từ cơ thể mẹ là thứ mùi vô hình đã là một phần tuổi thơ của cậu. Trẻ nhỏ gọi là “mùi hơi sữa”. Người lớn gọi là “mùi đàn bà”.

Vậy là con đã ngủ, màn đêm trở nên tĩnh mịch mặc dù tiếng ve kêu vẫn văng vẳng đâu đây. Tĩnh mịch ngoài không gian kia sao sánh bằng tĩnh mịch trong lòng người. Đêm khuya thanh vắng dễ làm con người ta thả trôi tư tưởng, mặc kệ nó sẽ đưa mình về đâu. Lại một đêm nữa Loan suy ngẫm về cuộc đời mình, nói khổ thì cũng không phải vì mình có thiếu ăn thiếu mặc ngày nào đâu. Nói khổ cũng phải bởi thân phận đàn bà độ tuổi thuần thục nhất lại thiếu hơi chồng, ban ngày còn đỡ, ban đêm mới thấy cô đơn buồn tủi biết dường nào. Nghĩ đến đây Loan lại nhớ lại phút giây “ngượng ngùng” lúc ăn cơm.

Mà cũng tại cái con bạn khỉ gió kia, không biết giờ này đang làm gì, chắc lại đang nằm ngửa cho khúc thịt của ai đó đâm xuyên thấu chứ còn gì nữa. Nó đi một mình với những 8 thằng giai tơ cơ mà, nó không thịt được 3 – 4 thằng thì mình có mà mình gọi nó là mẹ. Mà cũng không phải tại cái Trúc, tại cái vật mà nó tặng mình thì đúng hơn, gì mà nhìn hồng hồng thích mắt ghê, chẳng biết bằng nhựa hay bằng gì nữa, mình đã cầm vào nó đâu mà biết. À mà kích thước sao mà to, dài hao hao giống anh Hùng chồng mình thế? Vô tình thôi hay là cái Trúc nó biết kích thước cu chồng mình, chuyện này gặp nó phải hỏi cho ra lẽ mới được. Chắc không phải hai người tặng tịu với nhau đâu. Anh Hùng đi biển về lần nào là mình cũng dịt lấy anh ấy như sam ấy lấy thời gian đâu mà có cơ hội chứ. Đấy, nghĩ đêm nó vậy đấy, cứ tự hỏi tự trả lời, suy nghĩ đan xen chuyện nọ xọ chuyện kia như vậy đấy. Miên man mãi rồi cũng đến đích, không biết cái cu giả kia nó làm bằng gì nhỉ? Dùng nó như thế nào? Bαo ©αo sυ để làm gì? Và ….. có sướиɠ l*и không?

Nghĩ vậy Loan quay đầu lại nhìn con, cảm thấy cu Dũng đã ngủ say, nhẹ nhàng gỡ đầu con ra, cô rón rén vén màn bước ra. Chỉ một bước chân thôi nhưng đó là bước chân diệu kỳ, bước chân làm thay đổi cuộc đời cô, chuyển ngã rẽ cuộc đời.

Không bật điện trong nhà sợ Cu thức giấc, cô lần mò đến túi xách lấy hộp quà mang vào nhà vệ sinh. Đèn trong nhà vệ sinh đủ sáng để cô thấy mọi thứ, không còn hồi hộp như hồi chập tối mở nữa. Cô mở ngay, nhìn tập trung vào cái cu giả mầu hồng, cô cầm lên sờ một lượt từ đầu tới cuối, đo gang tay, chụm ngón cái và ngón trỏ theo vòng để ước lượng đường kính. Cô đi đến kết luận: Nó bằng nhựa và giống của chồng cô quá. Cô cầm quyển hướng dẫn sử dụng lên xem, tiếng nước ngoài không đọc được, bỏ qua, có vài hình vẽ minh họa, cô cũng không dốt để biết sử dụng thế nào. Còn bαo ©αo sυ để làm gì nhỉ? Nó có xuất tinh được đâu mà cần bαo ©αo sυ. Chuyện này làm cô suy nghĩ một hồi mà không ra đành ngậm ngùi dẹp sang một bên, để sau hỏi con bạn dâʍ đãиɠ của mình.

“Biết cu giả làm bằng gì rồi, biết cả cách dùng rồi, giờ làm gì nhỉ. Còn làm gì nữa, thử thôi”, Loan thầm nghĩ.

Nào để xem có thích không nào. Loan tụt quần ngủ, qυầи ɭóŧ xuống đầu gồi, một tay cầm gốc cu giả chọc chọc vào háng, miết miết ngoài l*и. Thấy trơn trơn, sương sướиɠ cô biết l*и mình đã ra nước. Khϊếp, cô đến phục cô bé của mình quá đi, gì mà từ sáng đến tận đêm khuya lúc nào cũng có nước, nước ở đâu ra mà lắm thế. Còn gì tiếp theo nhỉ, à hình như là đút vào lỗ l*и được thì phải. Nói vậy cô tụt hẳn quần ra, một chân chống lên bồn cầu. Ở tư thế này, bướm cô đã banh mở, không còn khép nép như khi nãy rồi. Cô cho đầu cu giả mấp mé cửa l*и mình, thỉnh thoảng trượt lên hộŧ ɭε, động tác giống như khi anh Hùng chuẩn bị ȶᏂασ cô. Cô sướиɠ rồi, cái cảm giác được chọc chọc này quen thuộc với cô lắm. Để thêm phần sung sướиɠ, một tay còn lại cô đưa lên mà mân mê bầu vυ' của mình qua lớp áo. Ôi sướиɠ thế không biết!

Nước l*и đã ra lênh láng rồi, hộŧ ɭε của mình cũng dài tối đa và cứng cứng rồi, “giống được ȶᏂασ thật phết nhỉ”, cô thầm nghĩ. Tiếp theo cô cần phải làm một cái điều mà phụ nữ ai cũng muốn, đó là chọc được ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и. Từ từ từng chút một cô ấn đầu khất cái cu giả vào bướm mình. Lỗ l*и cô đã hơn năm rồi chưa ai ghé chơi, nay được một vật gì đó quen thuộc chui vào làm nó co xiết như phản ứng muốn đẩy ra. Ôi không, đó là cơn co mang lại cảm giác sướиɠ khoái biết bao. Cơn co l*и giống như hồi được anh Hùng ȶᏂασ làm Loan sướиɠ khoái, cô thử ấn sâu hết cỡ cu giả vào l*и mình, nó chạm được vào tử ©υиɠ thì phải. Đúng rồi, tử ©υиɠ cô cũng được chạm vào rồi. Sướиɠ chết mất thôi. Cô lập đi lập lại động tác thụt ra thụt vào.

“Ọc ọc ọc” kèm theo đó là tiếng rên trong họng của Loan “ư ư ư”. Cứ như vậy cô tăng tốc dần khi cảm thấy cơn cực khoái đang đến gần, vô tình tay cô tự bóρ ѵú mình mạnh hơn. Rồi! rồi! đến rồi. Cô cực khoái trong khi đầu óc mụ mẫm hẳn đi, chân cô run run như đang cơn sốt rét vậy.

“í í í í í í í í í í í í í í í í”.

Nước l*и cô giờ nổi thành bọt như bọt xà phòng trên thân cái cu giả. Phải chờ một lúc, cô mới bình tâm trở lại. Lần đầu tiên thủ da^ʍ với cu giả không ngờ lại mang cho cô cảm giác sướиɠ đến vậy. Hơn hẳn những lần trước cô toàn thủ da^ʍ bằng ngón tay. Từ từ rút ra, “pặc” đó là tiếng phát ra khi cu giả đã ra khỏi l*и, giống như tiếng người ta mở nút chai rượu vang vậy. Cảm giác thật là sướиɠ l*и.

Phải mất một lúc Loan mới đứng vững để làm công tác vệ sinh, cô rửa lại bướm và không quên rửa cái dươиɠ ѵậŧ giả giờ đây không còn là mầu hồng nữa mà là mầu trăng trắng của bọt nước, nước l*и của mình đây mà. Xong xuôi, cô lại rón rén cất sâu trong tủ quần áo của mình, trở lại giường ngủ. Vừa vén màn, tim cô dựng đứng khi nghe tiếng cu Dũng nói mà cô còn tưởng tiếng ma gọi:

– Mẹ đi đái lâu thế?

Trong ngày hôm nay, lần này là lần thứ 3 cô gặp cảnh trái ngang làm cô ngượng ngùng không để đâu cho hết. Đành hùa theo con cho qua chuyện:

– Uh, sao con chưa ngủ à?

Cu Dũng trả lời mẹ mà giọng không hề có chút ngái ngủ nào:

– Mẹ gỡ tay ra là con dậy rồi.

Thôi xong.

– “Thôi giờ đi ngủ đi con, muộn rồi”, Loan vừa nói vừa nằm xuống ôm con ngủ theo tư thế mà nó thích nhất. Vừa qua con sướиɠ, Loan chập chờn đi vào giấc ngủ mà vẫn còn câu hỏi lờn vờn trong đầu, “không biết nó có thấy gì không?”.

Cu Dũng cũng thế, nó cùng chìm dần vào giấc ngủ với câu hỏi chưa được mẹ trả lời, “sao mẹ đái lâu thế?”. Có thể đêm nay giống như bao đêm khác, nó lại mơ thấy cảnh bố ȶᏂασ mẹ, trong mơ còn vang lên câu nói của mẹ: “Anh liếʍ l*и em đi, mυ'ŧ đầu l*и cho em đi”, “TᏂασ vào l*и em đi anh!”, “Anh xuất vào l*и em đi!”.

— hết chương 6 —