Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 69: Theo cha mẹ vào thành
Ngày Tết nên ra ngoài đi đó đi đây, Lâm Thanh Hoà dắt các con qua bên Chu gia kiếm chị cả, chị ba với Chu Hiểu Mai tán gẫu, còn chị hai Chu thì thôi, xin miễn.
Chị ba Chu vẫn còn trong thời gian ở cữ nhưng cơ thể đã phục hồi không ít, hơn nữa ngày tư ngày tết mà, mấy chị em hàn huyên tâm sự một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Lâm Thanh Hoà không quấy rầy lâu, cô chỉ ngồi chơi một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
May quá hôm nay chị hai Chu không ở nhà, chắc là đi ra ngoài buôn chuyện cùng mấy bà tám trong thôn.
Lâm Thanh Hoà ẵm Tam Oa về, Chu Hiểu Mai cũng đi theo.
Về tới nhà thấy Chu Thanh Bách đang cho heo ăn ở hậu viện.
Những việc này vẫn là do Chu Thanh Bách phụ trách, chỉ lúc nào anh bận lắm Lâm Thanh Hoà mới giúp đỡ một phen, đừng bao giờ nghĩ đến chuyện ném hẳn cho cô.
Chu Hiểu Mai vô cùng cảm khái: “Chị tư, chị thay đổi rồi. Chị ngửi được mùi heo thúi hoắc luôn rồi.”
Lâm Thanh Hoà lườm cô út một cái: “Muốn ăn đòn?!”
Chu Hiểu Mai nhe răng cười: “Chị tư, vậy theo chị em nên tìm kiểu người thế nào?”
Lâm Thanh Hoà thuận miệng nói một câu: “Cha mẹ chết hết, có nhà, có xe.”
Chu Hiểu Mai không nhịn được bật cười ha hả: “ Ha ha ha, quá bá đạo.”
Lâm Thanh Hoà: “Làm sao, không đúng à?”
Chu Hiểu Mai: “Đúng, đúng, nhưng mà yêu cầu của chị khó tìm lắm. Hơn nữa sau này chẳng may gặp chuyện gì sẽ không có ai giúp đỡ.”
Lâm Thanh Hoà: “Muốn giúp đỡ cái gì, nhà mẹ đẻ cô thiếu người à, có việc gì chỉ cần hô một tiếng, còn sợ không tìm được người chống lưng?”
Chu Hiểu Mai cười: “Nhưng biết tìm ở đâu bây giờ.”
Lâm Thanh Hoà: “Tìm không được người như vậy thì hạ thấp điều kiện xuống một chút. Nhưng cái tên bạn trai kia thì phải dứt khoát đá bay thật xa.”
Chu Hiểu Mai: “Qua tết trở về em sẽ đá hắn ngay.”
Lâm Thanh Hoà: “Phải tìm người đàn ông đáng tin cậy, giống như anh tư của cô ấy, sống có trách nhiệm, sẵn sàng gánh vác mọi việc trên vai, chăm lo và bảo vệ vợ con chu toàn, và còn đẹp trai nữa.”
Chu Hiểu Mai khϊếp sợ: “Chẳng phải trước kia chị toàn nói anh tư không tốt chỗ này, không được chỗ kia sao? Mới bao lâu mà chị đã thay đổi rồi?”
Người em gái ruột như cô cũng chẳng nhìn ra được lắm ưu điểm như vậy, trong mắt cô anh tư chính là một người đàn ông lạnh lùng thô kệch không hơn không kém.
Lâm Thanh Hoà: “Lòng nữ nhân khó dò tựa mò kim đáy bể, nói không chính là có, đừng nói với chị là cô không biết cái này.”
Chu Hiểu Mai đương nhiên biết nhưng sự thay đổi này cũng quá là nhanh a.
Lâm Thanh Hoà: “Lúc trước anh chị không có nhiều thời gian ở bên nhau. Mỗi lần anh ấy về phép chỉ được vài ngày rồi lại vội vã quay về đơn vị, làm sao kịp thấu hiểu đối phương. Bây giờ ngày ngày ở cạnh nhau, chị cảm thấy anh ấy là một người đàn ông tốt, ít nhất thì với cương vị trụ cột gia đình. Cô xem cả thôn này nhà nào có thể diện bằng nhà anh chị.”
Tuy rằng cho tới tận bây giờ anh ấy vẫn chưa đồng ý chuyện buôn bán, ngoài cái tính tình quá cứng nhắc này ra thì những mặt khác không thể bắt bẻ.
Tóm gọn lại một câu chính là người đàn ông hoàng kim, đẹp trai, to lớn, mạnh mẽ.
Khụ khụ, cái vế sau cô chưa đích thân trải nghiệm nhưng hai người đắp chung một cái chăn bấy lâu, cô không phải kẻ ngốc, hoàn toàn có thể cảm nhận được kích thước cái kia kinh người tới mức nào…
Kỳ thật cô có hơi lo lắng, lo mình không chịu nổi….
Chết tiệt? Suy nghĩ quái quỷ gì thế này, mau cút ra khỏi đầu, mau mau…
Nói một câu thật lòng thì điều kiện của Chu Thanh Bách đáp ứng được mọi yêu cầu của cô, chỉ có một điểm không tốt duy nhất đó là quá cứng nhắc, cái này phải từ từ dạy dỗ thêm.
Chu Hiểu Mai ở lỳ bên này ăn cơm trưa xong mới chịu về.
Lâm Thanh Hoà còn nói ngày mai cả nhà cô đi huyện thành chơi, trong nhà chỉ còn mỗi Phi Ưng, khỏi cần qua đây kiếm mất công.
Chu Hiểu Mai lập tức nói: “Em cũng đi!”
Lâm Thanh Hoà: “Xe đạp không đủ chỗ, hơn nữa khó khăn lắm cả nhà chị mới có một chuyến đi chơi, cô xác định muốn theo?”
Chu Hiểu Mai xua tay: “Thôi thôi.”
Lâm Thanh Hoà: “Muốn ăn gì, chị mua về cho.”
Chu Hiểu Mai: “Khỏi cần, tối mai em qua nhà chị ăn cơm, nhá?”
Lâm Thanh Hoà đồng ý: “Được.”
Chu Hiểu Mai phấn khởi lắc lư ra khỏi cửa.
Ngày mồng 1 Tết cứ như vậy trôi qua. Nói chung là vui vẻ hạnh phúc. Nhưng tắt đèn một phát là có người giở trò.
Chu Thanh Bách trầm trầm khàn khàn gọi: “Vợ à, em nguôi giận chưa?!”
Bà mẹ, cái chất giọng này thật là dụ dỗ người ta mà, không được, phải cứng rắn lên: “Anh đừng có mà chạm vào người em, tự mình ngủ đi.”
“Vợ…” Theo tiếng gọi này, một nụ hôn rơi xuống cổ Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà lập tức kháng nghĩ: “Nếu anh dám quá đáng, đừng trách em trở mặt.”
Chu Thanh Bách: “Việc em muốn làm thật sự là không được. Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sẽ ảnh hưởng tới thanh danh em.”
Lâm Thanh Hoà: “Em đã nói là em có cách của em mà, nếu xảy ra vấn đề gì, chỉ cần một lần, em sẵn sàng rửa tay gác kiếm. Nhưng tiền đề là anh phải để cho em thử một lần. Cũng chỉ là bán vài miếng thịt heo thôi có phải chuyện đại sự gì đâu. Anh tin em đi, cục diện hiện tại chỉ duy trì tạm thời thôi, sau này chính là thiên hạ của thương nhân đấy.”
Chu Thanh Bách: “Chuyện tương lai, tương lai tính. Hiện tại anh không cho phép.”
Lâm Thanh Hoà mềm mỏng: “Thanh Bách, anh cho em thử một lần, chỉ một lần thôi. Nếu thất bại, em hứa sẽ yên phận. Được không anh, cho em làm thử một lần đi mà, nhá?”
Cái tay của cô bắt đầu không yên phận, mò lên má anh vuốt ve, kéo dần xuống cái cằm, đám râu non lún phún đâm vào lòng bàn tay ngứa ngứa lại thoải mái và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Rất khó có cơ hội được chiêm ngưỡng dáng vẻ nũng nịu như con mèo con của cô vợ nhỏ. Chu Thanh Bách hưởng thụ đã đời rồi mạnh mẽ cự tuyệt.
Lâm Thanh Hoà tức giận quyết định chơi chiêu độc, bàn tay nhỏ của cô lần mò xuống dưới, bắt được đúng điểm trí mạng, Chu Thanh Bách lập tức căng thẳng, cả người căng cứng nhưng lại nhịn không được mà muốn nhiều hơn.
Tất nhiên cô thành toàn cho anh nhưng được một nửa thì buông tay không tiếp tục nữa. Sau đó cô dứt khoát đứng lên đổi vị trí với Chu Nhị Oa, tuyệt nhiên không để ý tới phản ứng của Chu Thanh Bách.
Một người đàn ông trước giờ luôn lạnh lùng cứng rắn ấy vậy mà giờ phút này anh bị cô vợ nhỏ làm cho sắp nổ tung.
Nửa đêm, không thể tiếp tục phớt lờ thêm được nữa, Chu Thanh Bách đứng dậy đi thay qυầи ɭóŧ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, cả gia đình xuất phát đi huyện thành du xuân.
Trước khi đi Chu Thanh Bách đã cho heo ăn một bữa, sau đó ghé Chu gia đưa chìa khoá cổng cho bà Chu để lát nữa tới giờ nhờ bà qua cho heo ăn thêm bữa nữa.
Được theo cha mẹ vào huyện thành, Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa và cả Chu Tam Oa bé xíu đều phấn khích suốt cả quãng đường.
Chu Đại Oa hăng hái ngồi phía trước, Lâm Thanh Hoà ôm Nhị Oa và Tam Oa ngồi phía sau. Chu Thanh Bách thong thả đạp xe chở vợ con đi trong gió xuân.
Tới huyện thành, cả nhà tới tiệm ảnh chụp ảnh gia đình. Lâm Thanh Hoà điệu đà nên chụp riêng hai tấm, Chu Thanh Bách cũng bị cô ép chụp một tấm, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa, ba anh em chụp chung rồi sau đó mỗi đứa chụp riêng một tấm.
Tiếp theo là tới rạp xem phim.
Cả nhà cùng xem một bộ phim, tuy không hay lắm nhưng hai thằng lớn xem tới mê mẩn, Tam Oa xem một nửa thì ngủ gục.
Chu Thanh Bách ôm nó để Lâm Thanh Hoà tiếp tục xem phim.
Hết phim vừa lúc đói bụng, cả nhà đi tới tiệm cơm ăn trưa.
Từ tiệm cơm đi ra, Đại Oa nói: “Sủi cảo ở đây không ngon bằng nhà mình.”
Nhị Oa cũng gật đầu: “Kém xa nhà mình luôn.”
“Có ăn no bụng là tốt rồi, còn ở đó mà kén cá chọn canh.” Lâm Thanh Hoà vừa nói vừa chọn ít táo.
Cô chỉ mua mấy quả táo thôi, không mua thêm gì nữa, buổi du xuân hôm nay cũng tốn khá khá tiền rồi. Còn ảnh chụp thì tới tận tuần sau mới lấy được.