Nhất mộng giang hồ.
Mộng giang hồ, tiêu dao túy, trường hà tẫn vọng, ẩm đao trở lại.
Đây là toàn bộ tin tức của võng du
《 Nhất mộng giang hồ
》.
Trong tờ tuyên truyền, Một đao khách râu mép lôi thôi, quần áo xám, đơn độc cưỡi trên con ngựa gầy, đi về hướng chân trời chỗ mặt trời lặn xa xa.
Bóng lưng của đao khách vô danh kia tiêu điều thê lương nói không nên lời, rồi lại mơ hồ khiến người tưởng đến sự nhiệt huyết điên cuồng tận tình cưỡi ngựa khắp giang hồ khi xưa của hắn.
Tuổi trẻ phóng đãng, đến già than thở, cuối cùng đi.
Tề Dã chính là bị tờ tuyên truyền này hấp dẫn vào, lúc đó cậu đứng ở ngã tư đường, nhìn toàn bộ tin tức ở màn hình treo giữa không trung. Không biết vì sao, bóng lưng cô đơn kia thoáng cái kéo đi toàn bộ lực chú ý của cậu, ngay cả cuộc hẹn với bạn gái đều bỏ qua.
Bóng lưng có chút gù của đao khách kia, chẳng hiểu sao lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhiệt huyết của cậu. Tề Dã nhìn ảnh tuyên truyền phát tin, tâm tư bất tri bất giác bay xa. Khi kỵ binh chiến tranh, tình cảnh tùy ý của giang hồ, cũng đều không thể khiến hắn hoàn hồn.
Suy nghĩ của Tề Dã vẫn dừng lại trên bóng lưng tiêu điều rời đi. Phần bất đắc dĩ kia, phần bi thương kia, dường như đều thẩm thấu qua bóng lưng bị đè cong lưu lộ đi ra. Có lẽ đao khách thành danh không bao lâu, suốt đời sảng khoái bốn phương, cuối cùng lại tránh không được phải ẩn lui trở lại con đường tịch mịch.
Nếu như là mình… Nếu như là mình…
Cậu nắm chặt tay, nghĩ. Nếu như là mình, nhất định sẽ không cam nguyện rời đi như thế, cho dù là tạm thời quy ẩn, một ngày nào đó cũng muốn tiêu sái mà trở lại.
“Tấm tuyên truyền đẹp không?”
“Đẹp…” Vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, Tề Dã lăng lăng trả lời.
Thanh âm dễ nghe bên người kia lại hỏi. “Vậy anh muốn chơi không?”
“Muốn!”
“Toàn tức võng du rất tốn thời gian đó, công việc cùng hẹn hò thì làm thế nào?” Chủ nhân của thanh âm tựa hồ có chút quan tâm hỏi.
Tề Dã suy nghĩ một chút, cũng không quay đầu lại đáp.
“Chơi trò chơi trước, cái khác quản sau!”
“Ba!” Nghênh tiếp cậu, là một cái tát cũng không chút do dự. Sườn mặt hơi đau rát rốt cuộc khiến Tề Dã phục hồi lại tinh thần, vị nhân huynh này mới nhớ lại, mình đang hẹn hò với bạn gái trên đường.
“Tiểu Nguyệt.” Vuốt má phải đỏ hồng, thấy bạn gái trợn mắt nhìn Tề Dã chợt nói. “Đó là anh tùy tiện nói một chút thôi, thế nào cũng sẽ không bỏ mặc em.”
Nữ sinh cười lạnh một tiếng. “Tề Dã, anh nói đây là lần thứ mấy! Mỗi lần anh chơi trò chơi, đều đem em ném sang một bên, mười đầu trâu kéo cũng không kéo được anh về!”
Tề Dã trầm mặc, cậu có chút nghĩ không thông, trước đó quen biết Tiểu Quyệt là ở trong một trò chơi nào đó. Lúc đó hai người hợp nhau thú vị, rất nhanh từ trong trò chơi phát triển tới đời thực. Thế nhưng vì sao cô gái trước kia nguyện ý cùng nhau chơi trò chơi với cậu, bây giờ lại tức giận bởi vì cậu chơi trò chơi chứ?
Tiểu Nguyệt nhìn má phải hơi sưng của cậu, dường như có một tia không đành lòng. Thở dài hỏi. “Tề Dã, chúng ta hiện tại cũng không còn trẻ, không thể luôn luôn chìm đắm vào trong những thứ hư cấu. Anh cũng là, đến bây giờ cũng không có một phần công việc ổn định, như vậy sau này làm sao bây giờ? Đồng ý với em, đừng chơi trò chơi nữa, có được hay không?”
Tề Dã như trước trầm mặc, không lên tiếng.
Đợi nửa ngày, không có đợi được câu trả lời trong dự đoán. Ánh mắt cô gái từ kỳ vọng biến thành thất vọng, cuối cùng cô liếc mắt nhìn Tề Dã trầm mặc không nói, như là rốt cục thấy rõ cái gì đó.
“Chia tay đi.” Nói xong, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Trong đám người, chỉ để lại Tề Dã đứng một mình.
Sờ sờ khóe miệng mình, cười khổ một tiếng, Tề Dã xoay người theo một hướng khác rời đi.
Bóng lưng của cậu, cũng có một tia tiêu điều cô đơn.
Ngày thứ ba chia tay với Tiểu Nguyệt, Tề Dã đem tâm phiến
《 Nhất mộng giang hồ
》 mang về nhà, thay đổi tâm phiến cũ trong khoang thuyền trò chơi.
Hóa ra trò chơi kỳ thực tính là lỗi thời, cũng có nhân khí rất cao, mà Tề Dã ở bên trong hỗn cũng không tệ lắm. Thế nhưng đối với người quyết tâm thay đổi trò chơi như cậu mà nói, tốt thế nào cũng chỉ là quá khứ. Quyết tâm phải toàn tâm toàn ý tập trung tại
《Nhất mộng giang hồ
》, Tề Dã sẽ không vì trò chơi khác phân tán một tia lực chú ý.
Cậu cho tới bây giờ đều không bị quá khứ quấy nhiễu.
Loại tính cách này, nói lên trong hiện thực, chỉ ba ngày, Tề Dã đã đem đau xót vì chia tay làm nhạt.
Cũ không đi, mới không đến. An ủi bản thân như vậy, cậu vô cùng thoải mái xóa đi toàn bộ phương thức liên hệ với Tiểu Nguyệt.
Tề Dã gọi đây là phương pháp bảo vệ tình cảm của mình, nhưng có người lại cười nói cậu đây là bạc lạnh vô tình.
“A Dã, cậu thoạt nhìn ở chung rất tốt, thế nhưng cũng rất ít người có thể đi tới tâm của cậu.”
Nói Tề Dã như vậy, là bạn tốt từ thời kì quần yếm cùng nhau lớn lên
―― Tiếu Hoa Sinh. Hắn cũng chơi
《Nhất mộng giang hồ
》, đặt ID là Hảo Mộng Vô Hoa.
Làm bạn bè cùng hợp tác trò chơi lâu năm của Tề Dã, Tiếu Hoa Sinh có thể nói là mò thấy tính cách của cậu.
Nhìn bạn thân như đôn hậu, thực ra lãnh tâm lãnh tình.
Nhìn thời gian một chút, cách lúc bắt đầu chung còn có năm phút đồng hồ. Tề Dã chỉnh lý tâm tình, làm tốt tất cả chuẩn bị, nằm vào khoang thuyền trò chơi.
Cánh cửa khoang thuyền trò chơi đóng lại trong nháy mắt, trước mắt hắn hiện lên bóng lưng nọ, thân ảnh cô đơn rời đi của đao khách.
Tề Dã nháy mắt, cậu nghĩ, lúc này đây trò chơi có lẽ không giống.
Về phần chỗ nào không giống, lại không thể nói rõ.
Mộng giang hồ, tiêu dao túy, tẫn vọng trường hà, ẩm đao trở lại.