Hạ Lăng ném cho Lâm Úc Nam một ánh mắt tán thưởng.
Tiếp đó lại vui vẻ đổ thêm dầu vào lửa: “Vị trợ lý này, anh nói dối rõ ràng như vậy, lẽ nào là do chưa cùng cha con cô Cố bàn bạc về lời khai từ trước sao? Ôi trời, lời nhà họ Cố các người nói ra đúng là thật giả không rõ, tôi rốt cuộc nên tin câu nào đây?”
Sắc mặt Cố Lâm không được tốt lắm, xuất phát từ bản năng của một đại tiểu thư, cô ta buột miệng: “Đương nhiên là tin lời tôi nói!”, sau đó lại quay đầu khiển trách trợ lý của mình, “Anh nhiều chuyện làm gì? Anh thì biết cái quái gì!?”
Trợ lý Sinh tự dưng bị mắng mỏ vô cớ, trong lòng cực kì không thoải mái, thầm nghĩ: “Nếu không phải Cố đại tiểu thư nhà cô não tàn lại đi đâm bị thóc chọc bị gạo, làm sao cần tôi phải nghĩ biện pháp thay cô giải vây? Được, nếu lòng tốt của tôi bị cô coi thành lòng lang dạ thú, tôi đây liền mặc kệ cô, dù sao thì tôi có nói cái gì làm cái gì đi nữa, cô đều luôn cảm thấy tôi không đúng.”
Trợ lý lui ra phía sau vài bước, không hề hé răng lấy một chữ.
Cố Lâm tự cảm thán bản thân mình thật uy nghiêm, chỉ quát lớn một câu đã lập tức khiến cho trợ lý ngậm miệng.
Sự tự tin của cô ta nháy mắt đã quay trở lại, dương dương tự đắc nhìn đến Hạ Lăng: “Tôi chưa bao giờ nói dối cả, tôi nói cô hại ba tôi ngã bệnh thì chính là bị cô chọc tức đến đổ bệnh, thế nào?”
Hạ Lăng mỉm cười: “Cho nên, Cố đại tiểu thư là đang trong hoàn cảnh Cố tổng bệnh nặng, lại vẫn rất cao hứng ra ngoài mua sắm như thế này sao?”
Xung quanh các phóng viên không ngừng bấm máy, điên cuồng quay lại một màn này.
Quần chúng đứng cắn dưa xem kịch cũng gật gù bình luận: “Nhi nữ bất hiếu a, loại con gái này mà sinh ra ở nhà chúng ta, sớm đã bị ba mẹ lấy chổi lông gà đánh chết.”
“Đúng đó đúng đó, ba cô ta đã nuôi cô ta lớn đến chừng này vậy mà...”
“Bạch nhãn lang[1].”
Cố Lâm ngẩn người, lúc này mới sực nhớ tới mình còn đang ở nơi này mua sắm, nhất thời không biết nên xử lý chuyện này thế nào. Cô ta sốt ruột vô cùng, liều mạng nháy mắt với trợ lý Sinh, nhưng trợ lý Sinh vừa mới bị quát lớn một trận căn bản không tính sẽ mở miệng giúp đỡ cô ta, trên mặt bày ra vẻ khó xử, lực bất tòng tâm.
Cố Lâm gấp đến độ trán lấm tấm mồ hôi, phải một lúc lâu sau mới bực bội mắng một câu: “Ai mượn cô quản chuyện đó!”
Quần chúng đang thì thầm lại trở nên sôi nổi, Cố đại tiểu thư nói như vậy, chính là thừa nhận bản thân bất hiếu? Thật sự là nhìn không ra a, đại tiểu thư nhìn qua ăn mặc xinh đẹp như vậy, thực ra cũng chỉ là một kẻ vô tâm vô phế!
Hạ Lăng đối với phản ứng của Cố Lâm và của quần chúng xung quanh đều vô cùng hài lòng, quả nhiên trực tiếp mang người đến tìm Cố Lâm, khiến cô ta trở tay không kịp mới là chiến lược tốt nhất. Cố Lâm không giống Hạ Vũ cùng Tô Đường, tâm tư không thâm sâu tinh tế như vậy, gặp phải tình huống bất ngờ rơi vào thế bị động rất dễ bị rối loạn lúng túng, chắc chắn sẽ để lộ ra nhiều sơ hở.
Hơn nữa có nhiều người chứng kiến như vậy, kể cả sau đó cô ta có muốn không thừa nhận cũng không được.
Hạ Lăng lại tiếp tục tiến tới: “Tôi không định quản chuyện nhà cô, nhưng gần đây tôi căn bản không có gặp qua Cố tổng, ông ấy bị tôi chọc tức đến đổ bệnh là dựa vào cái gì để nói? Tôi thật sự rất hiếu kì.”
Cố Lâm cười lạnh một tiếng: “Dựa vào cái gì để nói? Ba tôi ngày đó tới studio tìm cô, cô căn bản không đếm xỉa đến ông ấy, hại ông ấy phải đợi lâu như vậy, lão nhân gia tuổi đã cao, vừa bị trúng gió lại vừa tăng xông mới ngã bệnh!”
Hạ Lăng còn chưa mở miệng, Lâm Úc Nam đứng bên cạnh cô đã cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì!?” Cố Lâm tức giận.
“Cố đại tiểu thư, tôi thấy cô chính là làm đại tiểu thư quá lâu, căn bản không nhìn được những khó khăn chướng ngại trên đời.” Lâm Úc Nam vừa nói vừa cười hai tiếng, nhìn Cố Lâm như một con ngốc, “Tiểu Lăng của chúng tôi là đại minh tinh, là một thiên hậu đấy cô hiểu không? Cô ấy chính là vượt trăm đắng ngàn cay, dựa vào chính mình nỗ lực cố gắng ngày đêm mới có được nhân khí cùng địa vị như hiện tại, chẳng lẽ có thể giống với đại tiểu thư như cô, chỉ cần ở nhà ăn bám cha mẹ là có thể sống sung túc vô âu vô lo? Tiểu Lăng phải làm việc, mỗi ngày đều dãi nắng dầm mưa vô cùng vất vả, còn có vô số fan hâm mộ, cánh nhà báo, đối tác rồi đủ các loại cô ấy cần sắp xếp, nếu có ai tìm thì cô ấy phải gặp, lại còn có thời gian làm những chuyện khác? Chỉ sợ thời gian để ngủ đều không có!”
Mọi người nghe Lâm Úc Nam nói một hồi cũng đều gật đầu, đúng vậy, minh tinh bề bộn trăm công nghìn việc mà, dựa vào cái gì nói gặp liền gặp được ngay?
“Ba cô không hẹn trước, tôi căn bản không biết ông ấy muốn tìm gặp tôi.” Hạ Lăng nói. “Lịch trình ngày hôm đó của tôi đã sớm chật kín, cũng không thể vì gặp ba cô mà trì hoãn những công việc sau đó được.”
“Có cái gì mà không thể trì hoãn?” Cố Lâm cười chế giễu, “Ba tôi lại không khiến cô chậm trễ được bao lâu, đừng nói rằng bỏ ra thời gian vài phút nói chuyện cô đều không có!”
“A, quả thật là không có đâu.” Hạ Lăng thản nhiên nhún vai.
“Cô!” Cố Lâm không nghĩ tới Hạ Lăng lại nói thẳng ra như vậy, tức giận đến mức muốn xông lên đánh người.
Lâm Úc Nam ở một bên bổ sung: “Cố đại tiểu thư, chẳng lẽ là cô nghe không hiểu? Tôi đã sớm nói qua, mỗi ngày người muốn gặp Tiểu Lăng nhiều như vậy, nếu cứ dành ra vài phút nói chuyện riêng, nói không chừng Tiểu Lăng thời gian ăn cơm nghỉ ngơi đều phải dẹp đi để chạy kịp lịch trình!”
“Ba tôi không giống những kẻ khác! Ông ấy là tổng tài Cố thị!” Cố Lâm kiêu ngạo ưỡn ngực, “Ông ấy sao có thể đặt cạnh người thường để so sánh chứ?!”
Hạ Lăng thật muốn cười ra tiếng, Cố đại tiểu thư này thật sự nghĩ một người có thể xoay chuyển lý lẽ a: “Ý cô là, ba cô là tổng tài cho nên liền cao hơn người khác một bậc? Tôi phải làm ngơ những fan hâm mộ không ngại khó khăn đi cùng tôi qua mấy thành phố trong suốt chuyến lưu diễn, cũng phải ngó lơ các phóng viên vất vả xếp hàng để chờ phỏng vấn tôi, bỏ qua tất cả chỉ để gặp một tổng tài cùng tôi không có quan hệ hợp tác, cũng không biết tìm tôi có chuyện gì? Đơn giản vì ông ấy là tổng tài?”
Những lời này đã thành công khơi dậy địch ý của mọi người đối với Cố gia.
“Đúng vậy, dựa vào cái gì chứ, có tiền thì giỏi lắm sao?”
“Cố gia này, có phải hay không cảm thấy mình thượng đẳng, khinh miệt đám thường dân như chúng ta?”
“May mà trước kia tôi đi mua nước hoa của Cố gia nhưng không được, về sau không bao giờ mua nữa!”
“Tẩy chay Cố gia! Tẩy chay Cố gia!”
Quần chúng phẫn nộ đứng lên hò hét. Bọn họ đại đa số đều là thuộc tầng lớp lao động bình thường, cách Cố Lâm nói mấy lời này đã vô tình gợi ra mâu thuẫn giai cấp, kẻ có tiền trong cuộc sống hàng ngày vốn đã có thể chiếm hết tiện nghi, khiêm tốn một chút cũng thế, hiện tại thế nhưng lại trắng trợn như vậy, đúng lý hợp tình cho rằng bản thân nên có đặc quyền hơn kẻ khác?!
Dân tình nhất thời cảm thấy cực kì phẫn nộ.
Cố Lâm bị một màn náo nhiệt này dọa sợ, làn sóng phẫn nộ mạnh mẽ đó lan tràn từ vị trí của cô ta ra ngoài, người ta tập trung thành đám đông lớn, nơi nơi đều là khẩu hiệu “Tẩy chay Cố gia!” “Tẩy chay Cố gia!”
Mặt cô ta tái nhợt, yếu ớt phản bác: “Tôi... Tôi không phải có ý này...”
Đáng tiếc, thanh âm quá nhỏ, ở giữa đám đông ồn ào liền không ai nghe được.
Hạ Lăng nhìn Cố Lâm rồi làm ra vẻ vô cùng chua xót: “Cố đại tiểu thư, cô làm cho tôi rất kinh ngạc. Cô thật sự nghĩ rằng mình có tiền liền cao quý hơn người khác một bậc sao? Làm sao cô lại có thể nghĩ đến điều tồi tệ như thế?”
Cố Lâm vừa tức giận vừa khẩn trương đến phát khóc, lớn giọng giải thích: “Tôi thật sự không có ý đó!” Nếu những người này đều muốn chống lại Cố gia, cô ta nên làm gì bây giờ? Nước hoa nhà bọn họ không phải là sẽ không bán được thật chứ? Như vậy chắc chắn ông nội sẽ lột da cô ta! Cô ta lại lớn tiếng gào lên, “Tôi thật sự không phải nói ý đó mà!”
Hét đến khàn cả giọng, hình tượng hoàn toàn đổ vỡ.
Rốt cuộc cũng có người nghe được giọng nói của cô ta.