Những người xung quanh náo loạn lên, họ không ngờ cô Cố lại hung ác đến vậy?
"Chậc chậc chậc, thực sự biết người mà không biết lòng mà. Tôi đã từng xem những bức ảnh của Cố Lâm, đó là một cô gái xinh đẹp, nhưng tính cách thật đen tối." Một người trong đám đông nói.
Một người khác nói: "Không phải sao? Xem ra có thể cô ấy đã có hành động xấu với bọn trẻ trong cô nhi viện."
"Đúng vậy, chính là thế, những đại tiểu thư nhà giàu như này làm sao biết cảm thông?"
Khi đang thảo luận, một phóng viên của một trang web phát sóng trực tiếp đã chĩa máy quay về phía Gia Gia, cô gái bị thương ở mặt, thông tin về nữ nhân viên bán hàng bị cô Cố vô cớ làm bị thương đã nhanh chóng lan truyền trên mạng. Mọi người vô cùng phẫn nộ và yêu cầu trừng trị Cố Lâm, nhưng họ đang ở xa và không có quyền lực, vì vậy họ phải đặt hy vọng vào Hạ Lăng, hy vọng rằng cô ấy sẽ trừng phạt Cố Lâm thật nặng và để thay mọi người trút giận. Bất tri bất giác, ngày càng nhiều người ủng hộ Hạ Lăng.
Hạ Lăng nhìn vết thương trên mặt của nữ nhân viên và cảm thấy Cố Lâm thật quá đáng.
Cô nói với nữ nhân viên: "Chuyện này xảy ra là do tôi. Tôi rất tiếc điều này. Hãy gặp trợ lý của tôi để đưa cô đến bệnh viện và tìm bác sĩ tốt nhất để điều trị cho cô. Các chi phí và những thứ tương tự sẽ được tính cho tôi.“ Vừa nói cô vừa ra nói với trợ lý đi cùng vài câu.
Trợ lý gật đầu, bước tới nói với nữ nhân viên: "Mời cô đi theo tôi."
Nữ nhân viên bất ngờ, cô chỉ đang muốn vạch trần bộ mặt thật của Cố Lâm nhưng không ngờ thần tượng của mình lại hào phóng và quan tâm đến mức khiến cô cảm động.
Cô không khỏi kích động, cảm ơn Hạ Lăng liên tục rồi mới rời đi cùng người trợ lý.
Các phóng viên đã ghi lại cảnh tượng này, dù là đám đông có mặt tại hiện trường hay khán giả theo dõi buổi truyền hình trực tiếp đều hết lời ca ngợϊ ȶìиᏂ cảm và sự chính trực của Hạ Lăng. "Một thiên hậu chính là một thiên hậu, dù là một người có tiền, địa vị cao nhưng cô đối với người bình thường đều rất tốt. Không giống như một số quý cô giàu có, đã không có năng lực nhưng lại luôn cho rằng mình vượt trội hơn người", bọn họ nói.
“Đúng vậy, Cố Lâm thật sự không đủ tư cách.” Đám đông đồng tình.
Sự nổi tiếng tiếp tục đến với Hạ Lăng. Trong bầu không khí mọi người kêu gọi trừng trị nghiêm khắc Cố Lâm, Hạ Lăng dẫn theo một nhóm người hùng mạnh, tạm biệt các nhân viên cửa hàng và đi về phía thang máy.
Gần thang máy, vệ sĩ do Hạ Lăng cử đến đã chặn Cố Lâm lại.
Cố Lâm rất tức giận: "Cậu có tư cách gì mà ngăn cản tôi?! Tránh ra, tránh ra cho tôi!"
Hai vệ sĩ vẫn lịch sự chặn đường cô ta: "Cô Cố, xin cô đợi một chút. Cô Diệp có chuyện muốn tìm cô. Sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của cô."
Cố Lâm đỏ bừng mặt vì tức giận, và tiếng chửi mắng từ miệng cô trở nên dữ dội hơn.
Đám đông xung quanh trố mắt ngạc nhiên, hóa ra cái gọi là tiểu thư nhà giàu không khác gì chuột chù, thậm chí còn hơn chuột chù đi chợ ... Nhìn thấy cô ta mặc đồ may sẵn cao cấp đẹp và cao quý như thế, nhưng mọi người lại thấy kinh tởm! "Cố Lâm, cô không thể đi! Cố Lâm, cô hãy ở lại đây!" Đám đông hét lên.
Thấy tình hình không ổn, trợ lý của Cố Lâm vội vàng tiến lên để bảo vệ tiểu thư của mình, nói: "Hai vị có biết hành vi này là cưỡng bức hạn chế tự do cá nhân của người khác, là vi phạm pháp luật?"
Cuối cùng, cũng có người không bị thiểu năng trí tuệ như Cố Lâm, và biết cách lách luật vào những thời điểm quan trọng.
Đám đông la ó hết người này đến người khác, và họ đang rất hào hứng khi chứng kiến cảnh này. Họ không phải thất vọng khi di chuyển đến đây vào lúc này?
Hai người vệ sĩ liếc nhau: "Ngươi nói đúng."
Trên mặt người trợ lý hiện lên một tia tự hào, ngay cả Cố Lâm cũng thở phào nhẹ nhõm và hét vào mặt bọn họ, "Vậy, các người còn không mau cút khỏi đây sao?!"
Hai vệ sĩ nói: "Không phải chúng tôi không chịu nhường đường, mà là thang máy ở đây đã tạm ngừng hoạt động. Hiện tại ở đây có rất nhiều người cũng đang mắc kẹt, không có cách nào để nhường đường." Sau khi dừng lại, họ liếc nhìn những người xung quanh, "Đúng là vậy. Đông người lắm, cô có thể nhường đường cho cô Cố không? Tôi không thể di chuyển được nữa. "
Nhiều người bật cười và ví von: "Ừ, ừ, chúng tôi không thể di chuyển được nữa".
Trong khi nói chuyện, con đường xung quanh Cố Lâm đã bị chặn. Hạn chế quyền tự do cá nhân là vi phạm pháp luật, nhưng có quá nhiều người và mọi người không thể di chuyển, làm thế nào có thể coi đây là một hành vi phạm tội chứ?
Trí tuệ của đám đông là không giới hạn.
Khi Cố Lâm nhìn thấy họ đang cố tình nhắm vào mình, cô ấy giậm chân tức giận: "Ức hϊếp người quá đáng!"
“Cô Cố à, chúng tôi thực sự không thể di chuyển!” Có người hét lên, sợ rằng thế giới sẽ không hỗn loạn.
"Ừ! Ai đã giẫm lên chân tôi? Oái, đau quá!" Ai đó nói.
“Ồ, tôi cũng không thể cử động!” Nhiều người khác cũng hét lên.
L*иg ngực của Cố Lâm như sắp nổ tung, nhưng không còn cách nào, hiện tại cô đã bị mắc kẹt trước thang máy.
Lúc nay, Hạ Lăng đã đến khu vực của đám đông. Lâm Úc Nam đề phòng sự cố, nâng cao âm lượng hét lớn, "Xin nhượng nhường đường, xin nhường đường, cô Diệp đến rồi! Cô Diệp đến rồi!"
Giọng anh ta thật sự rất lớn, người xem náo loạn, chủ nhân đòi nợ đã đến! Chương trình tuyệt vời này sẽ rất thú vị a! Họ xô đẩy nhau và vội vã nhường đường..
Cố Lâm nhìn thấy cảnh này, tức giận muốn nôn ra máu, là ai vừa nói không thể động đậy? ! Những người này cũng vừa nói rằng họ không thể di chuyển, nhưng khi được yêu cầu nhường đường cho Hạ Lăng thì họ lại là những người tích cực nhường đường nhất. Cô ta hét lên: “Đồ đáng ghét!” Nhưng cô ta cũng không ngờ rằng cảnh tượng mất phong độ, xấu xí nhất của mình lại được đưa vào máy quay mà không báo trước.
Trái ngược với Cố Lâm, Hạ Lăng, người đang đứng cạnh đám đông, trông cô thật thanh lịch và quyến rũ.
"Cô Cố!" cô mỉm cười, nhìn đại tiểu thư chua ngoa đang đang buồn bực ở trước mặt: "Lại gặp nhau rồi."
Cố Lâm nhìn thấy rõ là cô ấy, nhưng cố tỏ vẻ không tức giận: "Diệp Tinh Lăng, ý của cô là gì! Có điều gì thú vị để cô cử người đến đây để ngăn cản tôi?! "
“Ồ?” Khuôn mặt Hạ Lăng lộ ra vẻ ngạc nhiên giả: “Cô Cố, bố cô thực sự bị đột quỵ sao? Vậy thì sao cô không về nhà chăm sóc bố cô, còn đi mua sắm ở đây sao? Để tôi xem...” Ánh mắt cô quét qua túi đồ trong tay của trợ lý , "Cô mua rất nhiều thứ, đều là quần áo đẹp, cái đầm trên người cô cũng đẹp ... Thì ra là gia chủ nhà họ Cố bị bệnh và con gái ruột của ông ta có thể bỏ qua một bên để đi mua sắm như thế này phải không? "
Lời nói của cô như một nhát dao khiến Cố Lâm choáng váng.
Những người xem bên cạnh cũng chợt hiểu ra, đúng vậy, buổi sáng Cố tổng đã báo tin rằng ông bị đột quỵ, mới giữa trưa mà cô Cố đã vui vẻ mua bao nhiêu quần áo đẹp rồi, chẳng lẽ là do cô ấy bất hiếu hay do Cố tổng căn bản không bị đột quỵ? Mọi người nhìn Cố Lâm với vẻ nghi ngờ.
Thấy tình hình không ổn, trợ lý vội vàng ứng cứu hiện trường: “Tiểu thư của chúng tôi không biết chuyện Cố tổng bị đột quỵ!” Trợ lý vốn là người rất thông minh, nhưng hôm nay xảy ra một loạt sự việc khiến anh ta choáng váng. Khi nói đã để lộ ra một sai sót lớn.
Lâm Úc Nam là người đầu tiên phát hiện ra vấn đề và mỉm cười: "Cô ta không biết? Nhưng, vừa rồi, cô Cố vừa nói bằng chính miệng của mình rằng Cố tổng đã bị đột quỵ!"
-------