Thiên Hậu Trở Về

Chương 581

Chap 581: Phố Hoa Dương

Buổi hòa nhạc được cô chọn ở địa điểm tốt nhất trong thành phố.

Ở khu vực trung tâm thành phố, vào ban đêm các tòa nhà chọc trời đứng sừng sững mở ra ánh sáng rực rỡ giống như những ngôi sao trên bầu trời.

Gần địa điểm tổ chức, các quốc lộ đã sớm bị chặn, không nói đến những giao lộ của một số con đường chính trong khu vực xa hoa này. Như vậy cũng đã đủ để biết Hạ Lăng cô không phải ngôi sao bình thường.

"Wow!" Ở quốc lộ bên ngoài, những người hâm mộ kích động lôi kéo người bạn đồng hành của họ một cách hào hứng: "Lưu Ly, nhìn kìa, con đường đã bị chặn rồi, mình nhớ rằng mấy năm gần đây khi các ngôi sao nổi tiếng khác đến, họ cũng không thể làm chỗ này bị chặn như vậy!"

"Đúng vậy a, đúng vậy.... "Một cô gái khác tên Lưu Ly cũng rất phấn khích, hai má cô đỏ ửng: " Tất cả họ đều nói rằng một ngôi sao có quyền lực hay độ nổi tiếng lớn hay không thì phải thấy nơi mà họ có thể chặn các con đường khi biểu diễn. Mà nơi này chính là khu vực "vàng" của thành phố, người có thể chặn cả trăm mét như vậy đúng là thần. Lần này, Tiểu Lăng nhà ta, cũng có ít nhất một km. "

" Thử tìm người có thể chặn cả một km chính là ai đi?"

" Như vậy mà còn ìm nữa, ngoại trừ Tiểu Lăng nhà chúng ta, người duy nhất có thể chặn một km lần trước chính là Hạ Lăng!" Cả hai cô gái đều rất vui mừng và tự hào về thần tượng của mình. Hạ Lăng ra mắt mười ngày, đã có thể phong ấn cả một km của buổi hòa nhạc đầu tiên, mà Tiểu Lăng nhà mình kể từ lần ra mắt đầu tiên, đã phong ấn rất nhiều!

Hai cô gái kia khua tay múa chân, không thể chờ đợi được mà mong muốn chia sẻ tin tức này với những người hâm mộ đang chờ đợi xung quanh họ.

Ai ngờ, một trong những người hâm mộ trong đám nói một cách khinh bỉ: "Cô sai lầm rồi, đúng là ngày sau Hạ Lăng phong ấn đường một km, nhưng cô ấy đã phong ấn nó đến ngã tư đường Bích Thủy, lần này là Diệp Tinh Lăng, đã phong ấn nó đến đường Hoa Dương, so với Bích Thủy nhiều hơn một con đường!"

"Trời!" Lưu Ly trợn mắt há hốc mồm: "Điều đó có nghĩa là, Tiểu Lăng nhà chúng ta đã phong ấn con đường xa hơn so với Thiên Hậu Hạ Lăng của năm đó.

" Đúng vậy, không sai!" Người hâm mộ kia nâng cằm, vẻ mặt kiêu ngạo, cô ấy cũng là một fan hâm mộ cuồng nhiệt của Diệp Tinh Lăng, thần tượng của cô tỏa sáng như vậy thì cô cũng có chút tự hào.

Sau một hồi im lặng, một tiếng hét mới vang lên khắp bầu trời. Không lâu sau, mọi người đều biết rằng thần tượng của họ đã lập kỷ lục ở đây, nhiều người ôm nhau, bất kể họ có biết hay không.

Trước khi Hạ Lăng đến, bầu không khí tại đây như bị đốt cháy.

Trên con đường rộng rãi, tấm thảm đỏ trải dài khắp mọi nẻo đường, trải dài hơn một km, hoa lệ và rực rỡ. Tại ngã tư Hoa Dương, một chiếc xe từ từ tiến đến và bị bảo vệ chặn lại.

"Xin lỗi, đường này đã bị đóng, xin vui lòng đi đường vòng." Người bảo vệ nói.

Tài xế trong xe đưa ra một thẻ thông hành tạm thời.

Người bảo vệ chào một cái rồi cho đi.

Ngồi trong chiếc xe được lắp kính chống đạn, là Lệ lão gia trong chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, trầm mặt. Bên cạnh ông là Tô Đường, người đang mặc một bộ sườn xám màu mận trắng, đi cùng với một quản gia đã đi theo Lệ lão gia nhiều năm. Nhìn vào khung cảnh bên ngoài cửa sổ xe, giọng nói của Lệ lão gia rất khó chịu: "Tiểu tử này, vì một chương trình ca hát mà làm phô trương như vậy nó không hiểu sao!"

Tô Đường không nói gì, móng tay nhọn của cô ghim vào lòng bàn tay, một dấu hằn hiện lên đau thấu tim gan.

Người quản gia ở bên an ủi ông: "Lôi thiếu gia từ nhỏ đã là một người đàng hoàng, có lẽ phô trương như vậy không hẳn là vì cô Diệp, có lẽ chỉ vì cô Diệp là ca sĩ của Thiên Nghệ, trang điểm bề ngoài cho cô chính là trang điểm cho Thiên Nghệ! "

"Hừ, ông không cần phải an ủi tôi, tiểu tử kia suy nghĩ thế nào làm sao tôi không biết được! " Lệ lão gia lạnh lùng nói.

Người quản gia không dám nói nữa, trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn.

Thiếu gia a, thiếu gia a, cậu đã làm gì để yêu cầu lão gia đến buổi hòa nhạc? Đây không phải làm cho lão gia lo lắng hơn sao?

Lệ lão gia sinh ra hờn dỗi, hỏi: "Cái tiểu tử thúi kia đâu rồi?"

Người quản gia lau mồ hôi trên trán, ông ta không dám nói nữa, cái này còn phải hỏi sao Lôi thiếu gia nhất định đang ở bên cô Diệp ... Quả nhiên, chi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Đường: "Trong phòng không thấy anh ấy chỉ thấy bộ đồ thời trang cao cấp đen đầy sao mà thiếu gia yêu thích, anh ấy còn hỏi chị Tiền ở tầng dưới mượn bếp, họ nói rằng anh ấy đang bí mật làm bánh quả phỉ."

Lão gia lập tức hiểu: "Nam nhân mà nấu ăn cho nữ nhân, thật là hồ đồ."

Người quản gia: "Lão gia , lúc trước Lôi thiếu gia nói rằng cậu ấy muốn học nấu ăn, là ai cao hứng mời từng đầu bếp hàng đầu thế giới để cậu bái sư?"

Quản gia thực sự hiểu rằng lão gia nội tâm không thoải mái vì cháu trai vất vả khổ cực nuôi lớn của ông cứ như vậy cô gái khác. Kể từ khi trở về nhà, vì để theo dõi Lôi thiếu gia, lão gia không để anh sống trong môi trường khó khăn của ông, mà trực tiếp để Lôi thiếu gia sống trong căn hộ rộng rãi, kết quả, vì muốn làm điểm tâm cho cô Diệp, mà mặt dày mượn bếp của cấp dưới.

Người quản gia cười khổ, tính khí của ông cháu này thực sự là một đối một. Rốt cuộc khi nào thì cuộc chiến này mới kết thúc?

Mặc cho áp lực của Lệ lão gia, Lệ Lôi và Hạ Lăng ngồi trong chiếc Porsche để thể hiện ân ái.

"Tiểu Lăng, anh đã làm cho em một chiếc bánh ngọt." Lệ Lôi cẩn thận lấy ra chiếc bánh quả phỉ như lấy báu vật quý. Trong hộp giấy, bánh được cắt gọn gàng thành những miếng nhỏ, mỗi miếng đều to như một viên kẹo và có thể dễ dàng đưa vào miệng.

"Anh cắt nhỏ như vậy làm gì?" Cô nhìn vào chiếc bánh thơm ngọt và hỏi.

"Như vậy sẽ không làm hỏng trang điểm ởmôi của em." Lệ Lôi mỉm cười nói.

Hạ Lăng trong lòng cảm thấy ấm áp, anh nghĩ thật chu đáo, khiến cô không biết phải làm gì cho phải. Thời gian dần trôi qua, dần dần cô rơi vào sự tấn công nhẹ nhàng của anh ta, cô không thể tự làm được.

Anh nhặt một miếng bánh nhỏ trên miệng: "Ngon không?"

"Ngon." Món ăn anh làm là ngon nhất thế giới.

"Anh sẽ yêu cầu nhân viên gửi cái này đến hậu trường sau. Nếu em đói, em nên ăn một vài miếng trong thời gian nghỉ, buổi hòa nhạc bắt đầu sẽ trở nên vất vả!" Anh tha thiết dặn dò.

"Được rồi, em biết rồi!" Cô ngoan ngoãn nói, duỗi những ngón tay trắng thon ra để ăn miếng khác.

Thế là anh mỉm cười mãn nguyện.

Porsche chầm chậm lái về phía thảm đỏ quanh co và dừng lại trước nó. Có những dòng cảnh báo ở hai bên đường, có vô số người hâm mộ và phóng viên đang chờ đợi với những "khẩu súng" dài và "súng" ngắn đang chờ bên ngoài.

Đèn flash liên tục nhấp nháy.

Lệ Lôi nói: "Anh sẽ đưa bạn đến đây, cẩn thận khi đi trên thảm đỏ, tối gặp."

"Tối gặp!" Cô liếc ra ngoài cửa sổ xe và thấy rằng nó chỉ ở ngã tư đường Hoa Dương, Lệ Lôi thiệt là, anh đã khó khăn như thế nào so sức lực với Bùi Tử Hoành ở đời trước, Bùi Tử Hoành đã phong ấn con đường đến phố Bích Thủy cho cô, vì vậy anh phải phong ấn nó đến phố Hoa Dương để không muốn cô cực khổ vì giày cao gót,....

Dù phàn nàn, nhưng nội tâm cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Một người bảo vệ kéo cửa cho cô, cô trân trọng bước ra khỏi xe.

Đèn flash nhấp nháy, tiếng la hét chói tai, thậm chí điên cuồng hơn, như muốn lật tung cả bầu trời đêm.

--------------------

Dịch: @Dương Thị Nhã Bình

Chỉnh sửa: @Hương Vũ

-------------------

Cảm giác cái cảnh ngọt ngào này không được bao lâu nữa quá =))))