CHAP 447:
Mẹ Chu giật mình: "Thưa ông, chính là ông."
"Đứa bé đó, không phải của tôi." Bùi Tử Hoành khẽ nhắm mắt lại. Là một người đàn ông, thừa nhận điều này trước mặt người hầu ở nhà rất là tổn thương lòng tự tôn, huống chi anh lại là một người đàn ông kiêu ngạo như vậy.
Mẹ Chu không nghĩ tới trường hợp này, nhất thời sững sờ trong giây lát: "Có hiểu lầm hay không, cô Diệp không giống loại người đó!" Diệp tiểu thư trông điềm tĩnh và đơn thuần, không giống như sự hỗn loạn của cuộc sống riêng tư, gặp nhiều người phụ nữ có mối quan hệ không rõ ràng với nhiều người, mẹ Chu luôn cảm thấy rằng cô là một người phù hợp với tiên sinh. Làm thế nào có thể có thai một đứa trẻ khác còn đổ trên đầu của tiên sinh?
Mẹ Chu đã rất ngạc nhiên và tức giận.
Làm thế nào cô Diệp có thể làm tổn thương tiên sinh, tiên sinh rõ ràng là rất tốt với cô, và làm thế nào cô có thể nhẫn tâm như vậy.
Bùi Tử Hoành nói: "Đừng để cô Diệp phát hiện ra."
Mẹ Chu sững người một lúc, ý thức được tiên sinh nói rất đúng, cầm thuốc trong tay., làn da của bà trở nên tái nhợt, bà chỉ là một thuộc hạ, bà chưa bao giờ làm điều đó, trộn thuốc phá thai vào chế độ ăn uống của một bà bầu không khác gì gϊếŧ người. Nhưng bà biết rất rõ rằng lệnh của tiên sinh là không thể cãi lại. .
Tiên sinh muốn có một đứa con hơn bất cứ ai. Khi biết rằng cô Diệp đang mang thai, hạnh phúc của anh không phải là một sự giả vờ. Vì anh nói rằng đứa trẻ không phải của mình, anh phải điều tra rõ ràng, và sẽ không có sai lầm.
Tay của mẹ Chu khẽ run lên, chỉ cảm thấy rằng gói thuốc nặng hơn một ngàn cân, và cầm nó trong tay khiến trái tim bà thẳng phát chìm. Bà có thực sự muốn gϊếŧ đứa con của cô Diệp cách bí mật không? Bà có thể thấy rằng cô Diệp thực sự thích đứa bé trong bụng mình. Nếu cô ấy phá thai, cô ấy sẽ buồn như thế nào.
Mẹ Chu từng bước nhìn anh bước ra khỏi bếp, đứng ở cầu thang và đưa tay ra.
Phía trên cầu thang, cô Diệp ngã xuống, và được tiên sinh ôn nhu đỡ lấy.
Cô Diệp tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn, với một chút uể oải và lười biếng trong vẻ ngoài của mình, nhưng dù vậy, cô vẫn theo bản năng bảo vệ bụng dưới bằng một tay, duyên dáng và lặng lẽ. Nếu cô ấy bị người không biết chuyện nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm thấy cô hạnh phúc đến mức người khác cảm thấy ghen tị. Tiên sinh mặc chiếc áo kẻ sọc màu xám nhạt, rất có cảm thấy như ở nhà. Anh trông hiền lành và lịch lãm, và ân cần ôm cánh tay của cô Diệp và dìu cô đến nhà ăn.
Nếu không có viên thuốc trong tay, mẹ Chu sẽ nghi ngờ liệu người đàn ông dịu dàng trong nhà ăn và người đàn ông lạnh lùng ra lệnh cho bà đưa thuốc cho cô Diệp vài phút trước có phải là cùng một người không?
Đáng tiếc.
Nhìn cặp đôi con rối dưới ánh đèn vàng ấm áp, mẹ Chu tiếc nuối mà nghĩ, muố trách, có lẽ chỉ mình cô Diệp tự trách chính mình. Khi ở cùng một chỗ với tiên sinh , làm sao có thể mang thai đứa con của người khác, bà cúi đầu cẩn thận. Mở gói thuốc ra.
Hạ Lăng trò chuyện với Bùi Tử Hoành trong nhà lăn. Không mất nhiều thời gian bữa tối đã sẵn sàng.
Mẹ Chu đặt một bát súp gà hương nồng đến trước mặt Hạ Lăng, mỉm cười và nói :. "Bà Diệp, đây là tôi đặc biệt cố ý vì cô mà luộc gà nấu súp, mau thừa dịp mà uống nóng, lạnh sẽ không dễ uống!"
Hạ Lăng mỉm cười cảm ơn bà và mang súp gà tới gần.
Nó hẳn là một con gà mái rất tốt, với mùi thơm tinh khiết và váng dầu vàng óng ánh trên súp. Hạ Lăng đã thay đổi khẩu vị rất nhiều kể từ khi cô ấy mang thai, và cô thích ăn thịt gà, vì vậy cô cúi đầu xuống để gần với món súp, và chỉ muốn uống nó, nhưng bằng cách nào đó, cô ấy đột nhiên đẩy chiếc bát đi. "Nó có mùi hơi khó chịu!", cô nói, "Quên đi,
không uống nữa."
Bùi Tử Hoành nhìn lên, nhìn mẹ Chu ở một góc độ mà Hạ Lăng không thể nhìn thấy.
Mẹ Chu nhẹ nhàng gật đầu với anh.
Thế là Bùi Tử Hoành biết, bát súp này đã có thuốc. Anh ấm áp khuyên Hạ Lăng: "Không phải mấy ngày nay phản ứng ốm nghén tốt hơn rồi sao? Mẹ Chu đã làm việc chăm chỉ, đừng lãng phí nó."
"Đó không phải là một cơn ốm nghén." Hạ Lănh không thể nói cảm giác, cô không biết tại sao, chính là cô không muốn uống chén súp kia, thật kì lạ.
Bùi Tử Hoành bình tĩnh thuyết phục: "Không phải nôn nghén thì cho dù là không thích, cũng phải uống hết. Khi đứa trẻ trong bụng em lớn lên, em là một người mẹ không thể kén ăn."
Hạ Lăng ngập ngừng một chút, gật đầu. Bùi Tử Hoành nói đúng. Cô không thể kén ăn. Cô nên làm gì nếu dinh dưỡng của con cô ấy không theo kịp? Cô lấy bát súp gà, cố chống lại sự bài xích và từng ngụm mà uống nó.
Bùi Tử Hoành và mẹ Chu đều xem cô uống súp, cho đến khi cô uống hết một bát súp gà mà không làm rơi một giọt nào, Bùi Tử Hoành khẽ mỉm cười và ôn nhu đưa cho coi những loại rau khác .
Trong bữa ăn này, Hạ Lăng đã ăn một chút.
Trong đêm lúc ngủ, cô luôn cảm thấy hơi khó chịu, lật qua lật lại.
Sáng hôm sau thức dậy, Bùi Tử Hoành đã không có ở đây, và Hạ Lăng đứng dậy lảo đảo đi vào phòng tắm, và đột nhiên thấy rằng có một vết máu nhỏ trên *** của mình.
Cô sợ hãi và vội vã đi tìm mẹ Chu: "Mẹ Chu, mẹ Chu, tôi thấy màu đỏ, tôi phải làm gì?"
Mẹ Chu cười thầm trong lòng, khi biết rằng bát súp gà tối qua đã phát huy hiệu quả. Bà hít một hơi thật sâu và làm cho mình một vài giây sau xây dựng tinh thần, đã quay đầu để nhìn vào Hạ Lăng: "Diệp tiểu thư, cô đừng lo lắng, cụ thể nói cho tôi nghe đi!"
Vì vậy, hoang mang lo sợ Hạ Lăng kỹ càng mô tả lại một cách chi tiết.
Mẹ Chu mở rộng bàn tay đang nứt ra như vỏ cây già, cầm lấy tay Hạ Lăng và mỉm cười một cách yếu ớt: "Này, cô Diệp, thật là một vấn đề lớn. Có phải nó hơi đỏ một chút không, hãy yên tâm rằng đây là điều bình thường trong quá trình mang thai, nhiều phụ nữ mang thai sẽ xảy ra, không đáng lo ngại. "
Hạ Lăng vẫn không cảm thấy thoải mái :." Nhưng trước đây không có..."
" Ước chừng khoảng thời gian cơ thể cô nặng nề và cô cảm thấy mệt mỏi khi ra ngoài nhận thông báo!", mẹ Chu trấn an cô:" Hãy đến đây và ngồi xuống, bữa sáng cho cô chính là súp ngô và cháo rau. Cô nên ăn nhiều hơn để dưỡng thân. "
Hạ Lăng bị kéo đến nhà ăn để ngồi xuống và uống cháo, không yên lòng mà hỏi về gặp màu đỏ:"Tôi có nên đến bệnh viện không?"
"Muốn đi đâu cũng được!", mẹ Chu bình tĩnh nói, "Không phải là một trường hợp lớn, lần sau khi cô đi kiểm tra nói với các bác sĩ một tiếng là được rồi!"
"Không cần đi không?"
"Bao nhiêu chút máu này a~... "Mẹ Chu cười," Hãy tin tôi, cô Diệp, tôi đã có rất nhiều con và cũng phục vụ không chỉ một phụ nữ mang thai. Một điều nhỏ nhặt như vậy, chỉ những phụ nữ mang thai như cô có con đầu lòng, sẽ lo lắng. Khi cô sinh đứa con thứ hai, cô sẽ phát hiện ra những lo lắng này không cần thiết như thế nào. "
Hạ Lăng nghi ngờ về những gì bà nói, và cũng liền không có kiên trì..
Sau khi ăn sáng, cô trở về phòng để ngủ.
Cô không biết tại sao lần này, cô lại ngủ không yên hơn và gặp ác mộng một cách đáng kinh ngạc. Giấc mơ là một biển máu vô biên, và có một đứa bé khóc trong biển máu.
Cô bừng tỉnh, toàn thân đầy mồ hôi.
Cô cúi đầu xuống và thấy rằng
lại đỏ lên. Lần này có nhiều máu hơn. Cô nhất ngón tay lên kéo ra một khối lớn.
--------