Lúc đầu nấm vừa chui vào miệng hoa huyệt của Giang Minh Phương, Cain ngửa đầu kêu lên, đột nhiên đâm thẳng về phía trước.
“Á!” Giang Minh Phương hoảng hốt kêu lên, cơ thể hạ xuống đột nhiên bật dậy, hoa huyệt bị đau nhả côn ŧᏂịŧ như sắt đã hung mãnh xông vào hơn nửa ra.
“Chủ nhân, cho tôi.” Cain nóng nảy thấp giọng quát. Mỗi lần biến thành hình thú, anh sẽ toát ra thú tính, lực tự khống chế giảm xuống.
Vặn mạnh cái núm dựng lên trên ngực anh, Giang Minh Phương giận dữ nói, “Anh nghe lời chút cho tôi.” Cái đâm mạnh vừa nãy khiến cô hết hồn.
“Shh ~~ ah…” Đầu nhũ bên ngực trái bị cô véo mạnh, Cain đau hít một ngụm khí lạnh. Anh chưa từng bị ngược đãi tìиɧ ɖu͙©, cho nên cũng không biết ngược đãi tìиɧ ɖu͙© đau cỡ nào. Mang kẹp nhũ điện lục lạc, còn cả kim thép mà chủ nhân từng dùng để đâm đầu nhũ của người máy sinh hóa tình ái của cô… Anh bỗng không rét mà run rồi.
Sau một lần thất bại, nóng nảy vì tìиɧ ɖu͙©, Giang Minh Phương lại đỡ lấy côn ŧᏂịŧ Cain, nhắm ngay miệng hoa huyệt của mình, chậm rãi ngồi xuống. Hoa huyệt cô đã ẩm ướt, bọc lấy dị vật thô dài dựng thẳng.
“Ah, ah ~~ to quá, Cain…” Côn ŧᏂịŧ căng hoa huyệt ra, chậm rãi cọ xát với miệng hoa huyệt và vách hoa kính, kɧoáı ©ảʍ tê dại xao động giữa hai chân. Đôi môi anh đào ướŧ áŧ tuyệt đẹp của Giang Minh Phương phun ra tiếng rêи ɾỉ hưng phấn sung sướиɠ, cô kích động đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh. Lúc côn ŧᏂịŧ cắm hẳn vào trong hoa huyệt cô, đầu nấm đâm mạnh vào thịt non ở hoa tâm nhạy cảm yếu ớt, cô gấp gáp lắc eo đè lên, cướp lấy kɧoáı ©ảʍ càng tê dại mãnh liệt hơn.
“Hô… Shh, ah ~~ a…” Đôi mắt bị mảnh vải che lại, các giác quan của Cain được tăng tới mức lớn nhất. Bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt nhấn chìm, anh rêи ɾỉ, dồn dập thở dốc, phối hợp với động tác của Giang Minh Phương, lắc lư bờ mông gầy nhưng rắn chắc để côn ŧᏂịŧ của mình chuyển động trong hoa huyệt ướŧ áŧ của cô, cọ xát với mị thịt hoa kính, nghiền lên thịt non hoa tâm.
“A ~~ a…” Sau khi thích ứng với côn ŧᏂịŧ thô dài cực to của anh, Giang Minh Phương đỏ mặt, hai tay chống lên ngực anh, bắt đầu di chuyển lên xuống. Cái đuôi to xù lông của anh phe phẩy quất lên mông cô, phần nhọn cuối đuôi lướt lên xuống trên cột sống của cô, như lông chim, ngứa đến nỗi cô không thể không đong đưa lắc lư.
“Chủ nhân, sướиɠ không?” Cain thở dốc hỏi, lúc người cô hạ xuống, anh đâm mạnh lên, lúc người cô nâng lên trên thì anh lại lập tức hạ xuống. “Bạch bạch bạch bạch”, côn ŧᏂịŧ thô dài cứng rắn điên cuồng cắm rút trong hoa huyệt trơn ướt chặt khít của cô, lần nào cắm sâu cũng va chạm với hoa tâm, đâm cô rêи ɾỉ liên hồi, không thể không chủ động nâng người lên để côn ŧᏂịŧ của anh rời khỏi, sau đó lại rơi tự do xuống. Kɧoáı ©ảʍ tê dại mãnh liệt làm anh rất sung sướиɠ, phe phẩy đuôi cáo đập lên đập xuống.
“A, a ~~ ah, Cain, nhẹ thôi, a, nhẹ thôi. Shh ~~ tôi sẽ bị anh cắm rách mất.” Giang Minh Phương di chuyển lên xuống trên người anh như cưỡi tuấn mã phi thật nhanh, cơ thể xinh đẹp đong đưa lắc lư, tóc dài xõa tung bay lượn sau lưng, bộ ngực đầy đặn nảy lên nảy xuống, tạo thành những đợt sóng thịt ái muội dâʍ ɖu͙©. Côn ŧᏂịŧ thô dài nóng bóng của anh làm cô sung sướиɠ mất đi lý trí, giờ phút này cô chỉ nghĩ làm thế nào để đạt được nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn, được thỏa mãn nhiều hơn.
“A, a ~~ chủ nhân, mau cưỡi tôi đi, nhanh nữa đi. A ~~ cô lại ăn sạch tôi rồi. Ah, tôi đang ở trong tiểu huyệt ướt đẫm của cô, vừa thô vừa dài, cắm cho tiểu huyệt của cô vừa mềm vừa nóng, không ngừng co rút…” Cain vừa dồn dập thở dốc vừa cổ vũ Giang Minh Phương. Phụ nữ ấy à, chỉ cần cơ thể bị chinh phục thì trái tim cũng sẽ có lúc bị chinh phục.
“A, không được, tôi… a ~~ không còn sức nữa. Cain, tôi muốn ~~ nghỉ ngơi một lát.” Dù sao Giang Minh Phương cũng là phụ nữ, cưỡi một trăm ba mươi bốn mươi cái là đã không còn sức nữa, chỉ có thể chống tay lên l*иg ngực cường tráng của anh, hơi nhếch mông lên, để anh lên xuống xuyên qua mình.
Đôi tay bị mảnh vải trói lại, tuy Cain cảm thấy không thể hành động nhanh nhẹn nhưng vẫn chuyển động eo thon và mông hẹp, điên cuồng đâm về phía trước, dùng cơ thể cô để thỏa mãn tìиɧ ɖu͙© ngày càng tăng vọt của mình.
“Bạch bạch bạch bạch” tiếng cơ thể va vào nhau liên tục vang lên trong phòng. “Phụt phụt phụt”, mật hoa ào ạt của cô bị côn ŧᏂịŧ của anh quấy ra tiếng nước, biến thành chất dịch đặc màu trắng chảy xuống bắp đùi, làm cho phần lông rậm rạp của anh ướt nhẹp.
“A, a ~~ Cain, mau, mau, a tôi muốn, tôi sắp…” Kɧoáı ©ảʍ hết đợt này đến đợt khác, tiếng rên của Giang Minh Phương càng lúc càng dồn dập, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ say lòng người, đôi mắt ướŧ áŧ càng lúc càng mê ly.