Tù Binh

Chương 29. Giữ chặt lấy Ꮯôn Ŧhịt̠ không cho anh bắn (ngược, H)

Đúng là sắc đẹp có thể ăn mà!

Đối mặt với Cain nửa người nửa cáo, lòng Giang Minh Phương ngứa ngáy, cô vội vàng cầm lấy thứ nam tính uy phong của anh di chuyển lên xuống.

Cain không ngờ cô lại gấp gáp như vậy, không chạm vào nửa người trên mà trực tiếp công kích điểm yếu nhạy cảm nhất của anh, cổ trọng anh tràn ra một tiếng rên nhẹ nhẹ trầm thấp, toàn thân cứng lại, cơ bắp gợi cảm mà không khoa trương căng lên.

Nghe được tiếng rêи ɾỉ đè nén của anh, Giang Minh Phương đắc ý nói: “Anh kêu rồi nha.” Thấy anh như vậy vì cô, cô cực kỳ đắc ý. Anh bắt nạt cô nhiều lần lắm rồi, bây giờ đến lượt cô bắt nạt anh.

Tay trái ái muội di chuyển trên đùi và bụng anh, tay phải cầm lấy côn ŧᏂịŧ thô dài nhanh chóng vuốt ve, cô cười xinh đẹp: “Cain, anh sướиɠ không?” Côn ŧᏂịŧ của anh quá thô, một tay cô cầm không hết. Côn ŧᏂịŧ đỏ sậm, gân xanh dữ tợn, đầu nấm bóng loáng trướng thành màu đỏ tím. Cái lỗ nhỏ đỏ bừng nhanh chóng chảy ra chất dịch trong suốt, tỏa ra đậm mùi xạ hương nam tính.

“Ưm ~~ ưm ~~ chủ nhân, dùng… miệng của cô, dùng, miệng của cô.” Cain thở dồn dập nói, đôi tay bị mảnh vải trói chặt lại nắm thành nắm đấm. Tuy mảnh vải này trói tay anh lại nhưng anh có thể dễ dàng thoát ra được, có điều hiếm khi chủ nhân lại hứng thú như thế, lại còn chủ động nữa, anh cần phải nhịn, làm chủ nhân hài lòng.

“Không.” Giang Minh Phương kiêu ngạo từ chối, “Tôi là chủ nhân, anh không có quyền ra lệnh cho tôi.” Cô không muốn dùng miệng ngậm côn ŧᏂịŧ của anh đâu. Thứ đồ chơi này quá thô quá dài, thể tích còn to gấp đôi quả chuối to nhất mà cô từng ăn.

“Ưm… Shh ~~ ưm… Chủ nhân, cho tôi, cho tôi… A, ah, ah…” Hai mắt bị bịt kín, Cain đành phải kiên nhẫn để đôi tay nhỏ nhắn của cô mang đến cho mình kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, anh nhịn đến mức làn da màu lúa mạch nhạt căng chặt, đôi chân thon dài thẳng tắp run rẩy khó nhịn, l*иg ngực nóng bỏng phập phồng, trên mặt trên ngực dần toát ra mồ hôi trong suốt.

Tai tam giác lông xù run rẩy, đuôi cáo mềm mại xõa tung đè dưới thân, lộ ra từ giữa kẽ mông, theo động tác của cô mà phe phẩy, quất lên tay cô.

Quá mê hồn!

Giang Minh Phương miệng khô lưỡi khô, cô hưng phấn đến độ mặt đỏ lên như say, máu sôi trào, giữa hai chân khô, nóng, ngứa, có dịch nóng chảy ra.

Đột nhiên, Cain ngửa mặt rêи ɾỉ dồn dập, nâng eo lên ra sức đẩy mông lên xuống, làm côn ŧᏂịŧ của mình xuyên qua trong nắm tay phải của cô, làm chất dịch trong suốt trên đỉnh côn ŧᏂịŧ nhuộm ướt tay cô.

Giang Minh Phương cảm thấy cơ bụng sáu múi dưới tay trái đang nhô lên, run rẩy kịch liệt, côn ŧᏂịŧ thô dài trong tay phải cũng nổi đầy kinh mạch, hiểu ra là chuyện gì, cô nhanh tay véo côn ŧᏂịŧ.

“A, thả tôi ra, thả ra, thả ra! A, a…” Cain sắp bắn lớn tiếng gầm lên, mặt trướng đỏ bừng, cơ thể căng chặt co giật dồn dập, đuôi cáo phe phẩy phải trái, không ngừng quật lên tay cô. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dồi dào vọt đến niệu đạo bị thít chặt lại không cho bắn ra là một cơn thống khổ không thể chịu đựng được của đàn ông!

Tay phải Giang Minh Phương cầm chặt côn ŧᏂịŧ của anh, kiến quyết không bỏ tay ra cho đến khi anh dần dần hết run rẩy.

“Hô hô ~~ hô hô…” Cain nằm liệt trên giường, khàn giọng nói, “Chủ nhân tàn nhẫn quá.” Sử dụng ý chí ngăn không cho mình bắn tinh và trực tiếp dùng ngoại lực ngăn cản anh bắn tinh là hai chuyện khác nhau, bây giờ chủ nhân đang tra tấn anh.

“Sướиɠ không? Hay là thống khổ?” Giang Minh Phương đắc ý nói, thả lỏng tay, chậm rãi vuốt ve côn ŧᏂịŧ thô dài vẫn đang sưng to của anh. Trong tay cô và trên côn ŧᏂịŧ của anh đều là chất dịch trong suốt chảy ra từ cái lỗ trên đỉnh, rất trơn ướt.

“Ah ~~ tôi… A, cho tôi. Chủ nhân, cô không cần sao? Tôi có thể… ưm ~~ tôi có thể cắm đầy tiểu huyệt của cô, không chừa lại khe hở nào.” Cain thở hổn hển, “Côn ŧᏂịŧ của tôi cọ xát với tiểu huyệt của cô, tiểu huyệt của cô sẽ vui sướиɠ chảy nước, phát ra tiếng kêu “phụt phụt”. Côn ŧᏂịŧ của tôi vừa thô vừa dài vừa cứng, sẽ cắm đến nỗi cô phải khóc rưng rức, vừa kêu đừng, tôi không chịu nổi, vừa ôm lấy tôi, giục tôi nhanh lên.” Anh không thích bị kiểm soát, anh thích nhất là đè cô xuống bắt nạt, khiến cô phải rêи ɾỉ thống khổ như anh ban nãy.

Giang Minh Phương bị anh nói mà dịch nóng trong hoa huyệt chầm chậm chảy ra khỏi miệng huyệt như dòng suối.

Muốn anh, muốn nhìn anh rêи ɾỉ dưới thân cô!

Thế là cô dạng chân vắt qua hông anh, đỡ lấy côn ŧᏂịŧ hiên ngang dựng thẳng chậm rãi ngồi xuống.