Tù Binh

Chương 8. Khẩu giao, bị Ꮯôn Ŧhịt̠ của anh lấp kín, ngất đi vì hít thở không thông (ngược, H)

Hai tay bị trói chặt sau lưng, Giang Minh Phương quỳ gối trước mặt Cain, dù vẻ mặt hoảng sợ và tức giận nhưng cô vẫn bị ép há miệng khẩu giao cho anh.

Chiếc lưỡi đinh hương mềm mại linh hoạt vươn ra từ giữa đôi môi anh đào, cô do dự ghé sát lại liếʍ cự vật thô dài được hợp nhất từ Bá Vương Thương và Kình Thiên Trụ của Cain. Tức khắc, mùi xà phòng thơm dịu, mùi mặn tanh thoang thoảng và mùi xạ hương nam tính mãnh liệt xông thẳng lên mũi.

“Shh” Kɧoáı ©ảʍ tê dại đột nhiên trào lên từ côn ŧᏂịŧ, Cain khẽ hít vào một hơi, trầm giọng ra lệnh: “Nhanh lên.” Nói rồi hông anh đẩy về phía trước, để côn ŧᏂịŧ hiên ngang của mình trực tiếp lấp kín cái miệng anh đào của cô.

Giang Minh Phương căng da đầu mở miệng mυ'ŧ lấy đầu nấm bóng loáng của anh, đầu lưỡi nếm được vị mặn nhàn nhạt, nhưng cô đã nhanh chóng thích ứng. Đầu lưỡi liếʍ đỉnh côn ŧᏂịŧ nghiền áp triền miên, vòng xuống phần thịt phía dưới liếʍ láp qua loa. Đầu lưỡi quét qua côn ŧᏂịŧ nổi gân xanh từ dưới lên trên, hôn lên hai viên tinh hoàn hình tròn, há miệng ngậm lấy, mυ'ŧ vào. Đầu lưỡi trong khoang miệng không ngừng đập vào tinh hoàn.

Cô làm như vậy, động tác thành thạo như thể đã làm vô số lần, mà sự thật là hồn xuyên qua chứ cô không hề có kinh nghiệm, càng chưa từng hầu hạ côn ŧᏂịŧ của đàn ông. Chủ nhân cơ thể này lại kinh nghiệm đầy mình, thể loại gì cũng dám chơi. Hồn của cô và cơ thể cô ấy hợp nhất —— bây giờ Giang Minh Phương xem như “tay mơ” kinh nghiệm phong phú.

“Liếʍ… bên trên, ngậm vào hết đi.” Cổ họng Cain giật giật vài cái, vội vàng ra lệnh. Kỹ thuật dùng miệng của chủ nhân rất tốt, trước kia anh thấy cô làm vậy với ba người máy tình ái kia, thể xác và tinh thần đều chẳng có cảm giác gì. Còn bây giờ đã mở khóa mật mã tình ái, mở ra chương trình tình ái, anh vô cùng hài lòng, thậm chí đâm ra ghét đám người máy tình ái mà cô từng sử dụng.

Giang Minh Phương ngậm lấy côn ŧᏂịŧ, đầu lắc lư lên xuống, phun ra nuốt vào. Có hai suy nghĩ đang giằng co kịch liệt trong đầu cô, một là thật ghê tởm, một là oa, lớn quá, thô quá, cứng quá. Bởi vì ý thức đang giao chiến với nhau nên động tác của cô lúc thì linh hoạt lúc thì trì trệ.

“A ~~ động tác nhanh lên, đừng có lèo nhèo.” Kɧoáı ©ảʍ ngứa ngáy tê dại không ngừng lan rộng từ dưới lên, cánh môi hoàn mỹ không mỏng không dày của Cain tràn ra tiếng rêи ɾỉ sảng khoái, khuôn mặt điển trai nghiêm nghị lộ vẻ hưng phấn, đôi mắt đen thâm thúy như ngôi sao rực rỡ nhất trong đêm đen. Anh cúi đầu nhìn xuống đại tiểu thư cao quý, thấy cô quỳ trước mặt mình, hèn mọn dùng miệng hầu hạ côn ŧᏂịŧ của mình, một cảm giác kiêu ngạo và hào hùng bỗng nhiên sinh ra.

Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ cực đại trong miệng đột nhiên giật giật vài cái như vật sống, Giang Minh Phương nhíu hàng mày lá liễu, gương mặt lộ ra vài phần khuất phục. Nhưng chẳng thể làm gì khác, cô không thể không cố gắng mở miệng ngậm lấy cự vật của anh, tưởng tượng như mình chỉ đang ăn một chiếc lạp xưởng rất to. Nhưng mà, mọi người có thể mua được lạp xưởng to như vậy, nhưng không mua được lạp xưởng nóng hầm hập lại còn cứng như sắt thế này đâu!

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Giang Minh Phương mở ra với biên độ lớn nhất, khóe miệng truyền đến cảm giác xé rách đau đớn —— hai hàm trên dưới mở ra đến cực hạn. Khoang miệng nhanh chóng tiết ra nước bọt vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng cô phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ cực lớn của anh, không khống chế được nước bọt nên nó chảy ra khỏi miệng cô, kéo ra hai hàng nước trong suốt từ khóe miệng xuống cằm.

“Ưm ~~ a…” Kɧoáı ©ảʍ khi bị cái miệng nhỏ ấm áp bọc lấy phun ra nuốt vào không ngừng truyền đến. Đa số thời gian khi nãy tốc độ hô hấp của Cain rất ổn định, nhưng giờ bỗng nhiên trở nên dồn dập như thể vừa mới vận động kịch liệt, mặt cũng ửng hồng.

Giang Minh Phương gian nan phun ra nuốt vào khoảng hai mươi lần thì rốt cuộc không chịu nổi nữa, nhả côn ŧᏂịŧ lớn ra, ra sức hít thở không khí. Côn ŧᏂịŧ của anh quá to, tuy cô đã kiểm soát độ sâu khi ngậm vào nhả ra nhưng vẫn hơi khó thở.

“Tiếp tục!” Kɧoáı ©ảʍ tê dại sung sướиɠ đột nhiên biến mất, Cain lập tức túm lấy tóc Giang Minh Phương, nâng đỉnh côn ŧᏂịŧ thô dài với gân xanh dữ tợn thọc mạnh vào trong miệng cô.

“Ưm…” Cái miệng đang mở ra để hít thở của Giang Minh Phương lập tức bị côn ŧᏂịŧ của anh căng ra lấp kín mít. Khó thở, cô ra sức lắc đầu vùng vẫy.

Cain đang sướиɠ, sao có thể để cô thoát được? Anh đột nhiên giơ tay túm lấy tóc Giang Minh Phương quấn vào hai vòng, giữ lấy gáy cô, côn ŧᏂịŧ cắm vào miệng cô rồi điên cuồng thọc vào rút ra.

“Ưm, ưm ~~ ư ư…” Côn ŧᏂịŧ siêu lớn, cứng rắn, thô dài, lần nào cũng cắm sâu vào trong cổ họng cô, căng cổ họng ra. Giang Minh Phương đau không chịu nổi, ra sức vặn vẹo. Nhưng tóc cô bị anh quấn trong tay, da đầu gần như sắp bị anh kéo xuống. Bàn tay to của anh giữ lấy gáy cô, gần như muốn bóp nát nó. Người máy sinh hóa loại hình chiến đấu có thể tay không đánh hổ đánh sói, căn bản cô không thể thoát khỏi sự khống chế của anh.

Mặt và mũi liên tục bị cơ bụng rắn chắc của anh va vào, mũi còn bị đám lông màu đen rậm rạp của anh dí vào ngứa ngáy, cơn đau xé rách ở khóe miệng Giang Minh Phương càng lúc càng rõ ràng, thở cũng càng lúc càng khó khăn. Cô giãy giụa kịch liệt, liên tục ư ư xin tha, nhưng Cain còn đang say mê trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, vẫn tàn nhẫn cướp lấy kɧoáı ©ảʍ từ trên người cô.

Tim đập càng lúc càng kịch liệt, ngực trướng càng lúc càng đau, cuối cùng cô không quỳ nổi nữa, hai mắt tối sầm, xụi lơ xuống, không biết gì nữa.