Dụ Bắt

Chương 80: Bỏ thuốc Ꮯưỡиɠ Ꮆiαи(3)

Bùi Ngọc bị cô mυ'ŧ có phần lâng lâng, hơi hé miệng đáp lại nụ hôn của cô, trong miệng cô còn sót lại hỗn hợp vị cà phê nửa đắng nửa ngọt tinh khiết và thơm, trộn lẫn với một chút hơi thở đặc biệt của cô thấm vào nụ vị giác của hắn.

(*) Nụ vị giác: là khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị.

Ngay lúc này tiếng chuông điện thoại của cô vang lên không đúng lúc.

Trong chớp mắt cả hai người đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Bùi Ngọc liếc nhìn ba chữ Phó Tư Thành trên màn hình, khẽ cong khóe môi, nhướng mày trực tiếp đưa điện thoại cho cô.

Mạc Tiệp choáng váng tìm kiếm điện thoại và nhấn nghe: “A lô……”

“Em đang ở đâu? Trong chớp mắt anh đã không nhìn thấy em.” Giọng của Phó Tư Thành mơ hồ lộ ra một chút sốt ruột.

“Em……” Mạc Tiệp vừa mới nói ra một chữ, đã cảm thấy đầu côn ŧᏂịŧ thô to của Bùi Ngọc không bị cản trở chống ở miệng huyệt nhỏ sớm đã tràn lan ái dịch của cô, hạ thể lập tức bị cọ xát đến mức tê dại dữ dội, theo bản năng cô cầm điện thoại đưa ra xa một chút để tránh bị Phó Tư Thành nghe được gì đó —— với loại người có kinh nghiệm tình trường lão luyện như Phó Tư Thành, nghe hết động tĩnh ở bên này vẫn không thể đoán ra?

Cô trừng mắt nhìn Bùi Ngọc gần trong gang tấc, khẩn trương kẹp chặt môi âʍ ɦộ mẫn cảm để ngăn cản hắn cắm vào.

“Ừ? Làm sao vậy?” Phó Tư Thành hiển nhiên đã nhận ra sự bất thường.

Mạc Tiệp do dự vài giây, vẫn không hy vọng Phó Tư Thành bị cuốn vào chuyện riêng của cô, cô cố nhẫn nại điều chỉnh một chút hô hấp nói: “Em không sao.”

Lời còn chưa dứt, dươиɠ ѵậŧ thô to bỗng nhiên mở môi âʍ ɦộ đóng chặt của cô và cắm đến cùng, động tác kẹp chặt của cô chẳng những không chống lại được sự tiến công của hắn, ngược lại khiến cho hắn cảm thấy ma sát càng thêm mãnh liệt khi cắm vào, hơn nữa thuốc có hiệu quả, kɧoáı ©ảʍ bị cắm vào làm cho huyệt nhỏ và toàn bộ mông của cô đều hoàn toàn tê ngứa khó nhịn.

“Không sao thì tốt, em đang ở đâu?” Phó Tư Thành nhẹ nhàng thở ra và hỏi.

“Em…… Lát nữa…… Đi tìm anh.” Mạc Tiệp cố hết sức để kiềm chế tiếng rêи ɾỉ sắp tràn ra cổ họng, hít sâu nói.

Đỉnh mày Bùi Ngọc nhíu lại, vuốt ve cặp mông đẹp càng đầy đặn hơn so với mấy năm trước của cô, hết sức chuyên chú thọc vào rút ra huyệt nhỏ co dãn mười phần, khảy âm đế phồng lên vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, chỉ một lát sau ngón tay thon dài đã vê ra vài sợi dâʍ ŧᏂủy̠.

“Em không khỏe à?” Phó Tư Thành vẫn không yên tâm, “Bây giờ em đang làm gì?”

“Không. Em…… Và Bùi Ngọc…… Đang…… Uống cà phê.” Mạc Tiệp chỉ cảm thấy kɧoáı ©ảʍ liên tục từ trong hoa huyệt truyền đến, làm cô gần như mất khống chế, “Lát nữa em sẽ gọi lại cho anh.” Cô nhanh chóng nói xong và vội vàng kết thúc cuộc gọi, giây tiếp theo đã bị đâm đến thoải mái, mị thịt trong hoa huyệt bị côn ŧᏂịŧ thô cứng đảo lộng vui sướиɠ đến cực điểm, cô không kìm lòng nổi mà rêи ɾỉ cao trào.

“Ngày hôm qua hắn đã thao em sao?” Trong lòng Bùi Ngọc càng nghĩ càng khó chịu, ôm chặt người phụ nữ đang run rẩy cao trào vào trong ngực và kề sát tai cô hỏi.

Đầu óc Mạc Tiệp đầy sương mù, lắc đầu không nói.

“Hôm trước thì sao? Lần trước hai người làʍ t̠ìиɦ là khi nào?” Bùi Ngọc nhéo mông thịt của cô trầm giọng hỏi, nghĩ đến người đàn ông kia có thể trở thành vợ chồng hợp pháp kết hôn sinh con với cô, hắn liền ghen ghét đến mức ngực đau từng cơn.

“Đau……” Mạc Tiệp bị hắn nhéo đến phát đau, nhưng cảm giác đau và sảng khoái xen lẫn vào nhau, một luồng nhiệt lạ lẫm bỗng nhiên chạy toán loạn ở sống lưng cô, cặp mông cô run lên, cứ như vậy leo lên cao trào lần thứ hai.

Lúc cô cao trào hai vυ' càng thêm cao ngất, hai tay của Bùi Ngọc bắt lấy cặρ √υ' đẹp phồng lên của cô, hắn vừa không kiêng nể gì mà liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú mềm mại đứng thẳng vừa động eo mạnh mẽ thao huyệt mềm đang phun nước vì cao trào của cô.

“A ——— a a ———” liên tiếp co rút cao trào khiến cho toàn thân của Mạc Tiệp đã hiện ra màu đỏ ửng lờ mờ, đôi chân đẹp, trắng nõn và cân xứng bất lực một lần lại một lần kéo căng và duỗi thẳng định khép lại, cuối cùng cũng chỉ có thể phí công mè nheo, giãy giụa ở trên ghế sô pha, sau khi sinh con huyệt nhỏ chưa trải qua chuyện tìиɧ ɖu͙© bị ép phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ thô to, đường thịt không được yêu thương đã lâu bị đánh thức từng điểm mẫn cảm bên trong, “Không được —— a a —— đừng a ——”

“Hửm?” Bùi Ngọc một đường hướng xuống theo tấm lưng trần của cô, khi sờ đến eo, cô mẫn cảm khẽ run lên, hắn ôm eo cô rút ra tám phần, mang ra từng luồng ái dịch thơm ngọt, tiếp đó xoa mông thịt của cô kéo ra hai bên, nhân lúc huyệt nhỏ đầm đìa nước giữa hai chân hoàn toàn bị lộ ra mà không giữ lại, xì một tiếng bỗng nhiên thao vào.

“A ——” Tiếng kêu của Mạc Tiệp càng cao hơn, vặn vẹo cặp mông thử trốn tránh hắn hung mãnh thao lộng, “Tiểu Ngọc, không được…… Ô —— a a a —— em a —— Bùi Ngọc, anh —— a a!”

“Không ngoan ngoãn trả lời câu hỏi sẽ phải bị thao như thế……” Bùi Ngọc hơi thở gấp siết chặt cặp mông của cô, lại ngừng một lát mới thao vào mãnh liệt, huyệt nhỏ mẫn cảm chưa bị thao mấy cái đã phun ra một dòng nước.

“A a —— Tiểu Ngọc! Trước kia anh không phải như thế —— ách a —— không cần, không muốn……” Nửa người dưới của Mạc Tiệp không thể động đậy, cặp mông không có chỗ để trốn bị nghiêm khắc trừng phạt, thao ra tiếng thịt bạch chạm vào nhau vang dội, làm cô xấu hổ vô cùng, mắt của cô đỏ hoe nắm chặt cổ áo của hắn và đấm hắn, vừa muốn nổi giận, giây tiếp theo lại bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cao trào, mắt đầy sao xẹt, đành phải yêu kiều rêи ɾỉ nằm trên ngực hắn.

“Bình thường hắn thích tư thế gì?” Bùi Ngọc ôm người phụ nữ xụi lơ ở trong ngực mình, thở gấp hỏi, “Em đã dùng tư thế mà chúng ta đã dùng với người khác chưa?”

Toàn thân Mạc Tiệp mỏi nhừ, không có sức sau dư vị cao trào, cơ thể mẫn cảm rõ ràng có thể cảm nhận được cơ bắp ở cánh tay của hắn bởi vì nắm chặt quả đấm mà căng cứng giống như đá, cô có không nhạy bén cũng biết hắn đột nhiên tức giận vì cái gì, nhưng hắn càng được voi đòi tiên, hành vi thì xấu xa khiến cho cô một chút cũng không muốn nói nhiều, nửa câu cũng lười giải thích với hắn.

“Cũng giống như khi em ở bên anh, quấn lấy hắn sinh con sao?” Bùi Ngọc nói rồi đột nhiên cắm sâu vào, hắn túm chặt phần mông, cắn bờ vai trần của cô và bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong cơ thể cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng tưới đều hoa tâm đói khát của cô, con đường hoa khôi phục lại là một trận xoắn chặt, như muốn hút khô một giọt tinh hoa cuối cùng.

Phản ứng dâʍ đãиɠ theo bản năng của cơ thể khiến cho cô vô cùng xấu hổ, nhưng kɧoáı ©ảʍ sảng khoái của cao trào gần như gϊếŧ chết cô, khoảnh khắc bị hắn ôm cực kỳ giống cảm giác người sắp lạnh cóng được ngâm mình vào suối nước nóng, hai phương diện sinh lý và tâm lý được thỏa mãn khiến cho cô thêm vững tin trong lòng mình vẫn còn thích hắn, trong cuộc đời của cô không có sóng gió tình cảm gì, cảm giác động tâm mất khống chế chỉ khi hắn đến gần mới có thể tồn tại……

“Chẳng qua tôi không còn là cậu bé năm đó chỉ biết khóc khi bị em đùa giỡn tình cảm và cơ thể sau đó vứt bỏ,” Bùi Ngọc liếʍ vết cắn trên vai cô, bỗng nhiên căm hận và nói với giọng khó chịu, “Tôi sẽ khiến em cầu tôi thao em, khiến chồng của em cầu tôi thao em…… Cầu tôi bắn vào trong cơ thể em…… Có lẽ còn sẽ cầu tôi đi tiểu vào trong cơ thể em…… Tôi nói được thì sẽ làm được.”

“Bùi Ngọc, anh đừng càn quấy,” Mạc Tiệp nghe vậy trong lòng nổi lên từng trận ớn lạnh, cuối cùng vẫn mở miệng tức giận nói, “Sau khi anh về nước làm chuyện quá đáng đối với em, em cũng chưa từng so đo với anh, anh còn muốn thế nào?”

“Em nói sao?” Bùi Ngọc chế nhạo hỏi lại.

“Sở dĩ anh có chấp niệm lớn đối với em như vậy, chỉ bởi vì từ nhỏ anh chính là con cưng của trời, anh cảm thấy thất bại khi bị thất tình ở nơi này của em, vẫn luôn không cam lòng thôi.” Mạc Tiệp thở dài, tận tình khuyên bảo hắn, “Không nên như vậy được không? Em không hy vọng quan hệ của chúng ta trở nên khó xử…… Em…… Chúng ta vẫn có thể làm bạn.”