Dụ Bắt

Chương 72: Chia tay

Sáng sớm ngày hôm sau Mạc Tiệp đã kéo hắn ra cửa, hận không thể đến tất cả những địa điểm hẹn hò mà cô có thể nghĩ tới.

Cô bỗng nhớ đến Bùi Ngọc đã từng cười nhạo cô và nói, cô vừa mới cùng hắn ở bên nhau liền phải hoàn thành chuyện cả đời giữa người yêu nhau, khi đó cô cũng cảm thấy buồn cười, cũng cho rằng tương lai còn dài, nhưng bây giờ cô đã không có thời gian nữa.

Buổi tối vừa về đến nhà, Bùi Ngọc đã đè cô ở trên cửa thẩm vấn: “Mẹ có lời gì muốn nói với con thì cứ nói thẳng đi.”

Cô không giỏi che giấu tâm tư, hắn luôn có thể nhìn thấu bộ dáng tâm sự nặng nề của cô, nào có tâm tư ăn uống vui đùa.

“Bùi Ngọc, chúng ta chia tay đi.” Mạc Tiệp nói ra lời mà cô đã lặp đi lặp lại hàng nghìn lần ở trong lòng.

Cô không phải là một người mẹ tốt, cũng không phải là một người bạn gái thích hợp, cái gì cô cũng không phải.

“…… Được rồi con sẽ không hỏi nữa, lúc nào mẹ muốn nói thì lại nói sau.” Bùi Ngọc lập tức thỏa hiệp nói, lại bổ sung, “Sau này không được tùy tiện dùng loại chuyện này hù dọa con.”

“Mẹ muốn nói chính là cái này.” Mạc Tiệp lãnh đạm nói.

Ánh mắt của Bùi Ngọc nháy mắt hoảng hốt, trầm mặc một lúc lâu mới bỏ tay xuống, ngoan ngoãn nói: “Mẹ, con sai rồi…… Mẹ nói cho con biết con sai ở đâu con nhất định sẽ sửa, được không?”

“Bùi Ngọc, mẹ nghiêm túc suy nghĩ rất lâu mới quyết định chia tay.” Mạc Tiệp quay đầu đi không nhìn hắn, “Con không làm gì sai, là mẹ sai, ngay từ đầu mẹ không nên dụ dỗ con làm chuyện như vậy, mẹ…… Lúc đó mẹ không nghĩ nhiều như vậy.”

“Vô luận vì cái gì, con cũng sẽ ngoan ngoãn sửa lại, con sẽ nghe lời, mẹ đừng nóng giận.” Bùi Ngọc sợ hãi trước sự lạnh nhạt bất ngờ của cô, ôm chặt lấy cô, “Người không thích Tiểu Ngọc sao?”

“Mẹ đã gặp mẹ đẻ của con.” Mạc Tiệp đẩy hắn ra một chút để tạo khoảng cách, tiếp tục nói, “Cho nên việc này mẹ không hợp để giả mạo, chuẩn bị cho con vật trở về nguyên chủ, Bùi Ngọc, mẹ không đủ khả năng nuôi con.”

Toàn thân Bùi Ngọc cứng đờ, tiếp đó cất giọng gào lên: “Cái gì vật trở về nguyên chủ, con lại không phải là đồ vật! Con chỉ có một mình mẹ là mẹ, cũng chỉ sẽ có một người phụ nữ là mẹ. Mẹ đã nói mẹ sẽ luôn cần con, làm sao mẹ có thể lật lọng?”

“Ở tình huống lúc đó, mẹ xác thật sẽ luôn cần con, nhưng bây giờ…… Con có lựa chọn tốt hơn.” Mạc Tiệp ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn, “Khi đó mẹ cho rằng mẹ có thể cho con mọi thứ tốt nhất, nhưng tiền đề con là một đứa trẻ không nơi nương tựa.”

“Mẹ thương hại con sao?” L*иg ngực Bùi Ngọc phập phồng kịch liệt, giống như một con thú nhỏ bị đâm đến bị thương.

“Không phải. Mẹ thích con.” Mạc Tiệp nghiêm túc nói từng câu từng chữ, “Nhưng mẹ không muốn hạn chế con.”

“Nhưng con không muốn gì cả, con chỉ muốn mẹ.” Bùi Ngọc không biết phải làm sao, hốc mắt đã đỏ một vòng, hắn đã bắt đầu ý thức được lần này không phải cãi nhau đơn giản như trước kia.

“Chờ con trưởng thành, trải qua những thành công cũng như thất bại trên đường đời, mới có thể hiểu rõ rốt cuộc mình muốn cái gì.” Mạc Tiệp giơ tay lên, chậm rãi và cẩn thận giúp hắn lau khô nước mắt, “Người cái gì cũng có, mới có tư cách nói cái gì mình cũng không muốn.”

Sức nặng của hai câu nói này khiến Bùi Ngọc cứng họng nghẹn ngào, đôi môi mỏng xinh đẹp của hắn dần trở nên trắng bệch giống như phủ một lớp bột, cuối cùng cũng chỉ uổng phí, hắn ngập ngừng khẽ nói: “Nhưng…… Nhưng mẹ thích con, rõ ràng mẹ thích con như vậy……”

“Đúng, cho nên bây giờ mẹ cũng rất khó chịu…… Chỉ là đau khổ trong tình cảm cuối cùng cũng qua, giống như phản ứng kiêng khem, qua rồi sẽ tốt thôi,” Mạc Tiệp cười giễu, “Nhưng mà Bùi Ngọc, một khi mối quan hệ của chúng ta bị đưa ra ánh sáng…… Sẽ dẫn đến kết quả mà mẹ không gánh vác được. Tình yêu đối với mẹ mà nói rất quan trọng, nhưng vật lý mới là ước muốn mẹ phấn đấu cả đời. Con có lựa chọn tốt hơn, mẹ cũng có, chúng ta đến đây sớm tụ sớm tan, lần sau gặp mặt…… Có lẽ, còn có thể ôn hòa nhã nhặn ngồi xuống uống một tách cà phê và trò chuyện. Con mới mười sáu tuổi, có khả năng vô hạn, hy vọng con…… Có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, có một tình yêu đẹp hơn.”

Bùi Ngọc khó có thể tin mà nhìn cô, mấy tháng trước cô còn muốn ở bên hắn cả đời, mấy tuần trước cô còn đáp ứng với hắn là chờ hắn trưởng thành sẽ cùng hắn đi lãnh chứng, mấy ngày trước cô còn quấn lấy hắn ở trên giường và ôn tồn nói muốn sinh con với hắn, thậm chí tối hôm qua cô vẫn còn làm nũng ở trong ngực hắn, nhưng mà bây giờ cô lại có lí do thuyết phục, dạy hắn chịu đựng “Phản ứng kiêng khem”.

(*) Phản ứng kiêng khem: là hội chứng tâm lý đặc biệt xảy ra sau khi ngừng sử dụng thuốc hoặc giảm liều hoặc dùng thuốc đối kháng để chiếm thụ thể. Cơ chế là do sự phục hồi thích ứng do ngừng thuốc đột ngột sau khi dùng thuốc dài ngày. Các triệu chứng cai thuốc gây ra, bởi các loại thuốc khác nhau do đặc tính dược lý của chúng và thường được biểu hiện dưới dạng các triệu chứng trái ngược với tác dụng của loại thuốc được sử dụng. Ví dụ, các triệu chứng như hưng phấn, mất ngủ, thậm chí co giật xuất hiện sau khi cai rượu. Trong điều trị, các thuốc gây nghiện nên được loại bỏ từ từ để ngăn ngừa hội chứng cai và đối phó với nó một cách có triệu chứng.

“Ngày đầu tiên con và mẹ bắt đầu ở bên nhau đã rất cẩn thận và dè dặt. Con sợ con không có kinh nghiệm yêu đương, không hiểu tâm tư của con gái làm cho mẹ không vui. Con sợ con còn trẻ tuổi, thiếu sự từng trải và không thành thục, làm sai chuyện sẽ mang đến phiền toái cho mẹ. Con đã suy xét tất cả nguyên nhân làm cho các cặp đôi chia tay, như đi trên tảng băng mỏng để tránh mọi sai lầm, nhưng hiện tại mẹ nói với con, không có sai lầm cũng sẽ được 0 điểm, bởi vì tình yêu đối với mẹ mà nói là đồ vật có thể tùy tiện “Bỏ”, phải không?” Bùi Ngọc vừa nói, đột nhiên cảm thấy rất hoang đường và buồn cười, “Thậm chí mẹ còn coi việc mẹ thích con làm như trong lúc vô tình nhiễm loại ma túy không lành mạnh nào đó, không chịu nổi mà cần phải lập tức thoát khỏi. Cho nên mẹ dùng từ mỹ lệ như vậy…… Nhưng mẹ có biết con quý trọng tình cảm của mẹ đối với con thế nào không? Con đã từng cho rằng nó thiêng liêng như vậy, giống như một chùm ánh sáng trong cuộc đời u tối của con!”

“Bùi Ngọc, mẹ thật sự không có ý này, tình yêu đối với mẹ mà nói cũng rất quan trọng, mẹ vô cùng nghiêm túc với nó, bây giờ mẹ cũng rất đau lòng…… Nhưng mà, tình yêu không nên là xiềng xích cùng kéo chúng ta vào vũng bùn.” Mạc Tiệp hoảng loạn nắm lấy đôi tay run rẩy của hắn, “Chỉ là một lần thất tình mà thôi…… Mẹ lớn hơn con mười tuổi, chúng ta vốn không thể nào thích hợp không phải sao? Trên thế giới rất nhiều người xứng đôi, ngang hàng với nhau như vậy cũng sẽ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chia tay, không phải sao? Mẹ không phủ nhận giá trị của tình yêu, mẹ biết khi chia tay con có lẽ sau này mẹ cũng không thể có khả năng hạnh phúc giống như bây giờ, nhưng Bùi Ngọc, năm mười hai tuổi mẹ đã lập chí trở thành một nhà vật lý học ưu tú, bây giờ cuộc đời cũng chỉ có vật lý, không có tình yêu mẹ chỉ mất đi một ít hạnh phúc, nhưng không có vật lý cuộc đời của mẹ sẽ không có chút ý nghĩa nào.”

Bùi Ngọc chưa từng nghe qua lời thoại chia tay trào phúng như vậy, lông mi run rẩy, nước mắt không chịu nổi khống chế mà rơi lã chã, sinh ra đã có sẵn kiêu ngạo khiến cho hắn không còn cách nào lại cúi đầu thấp hèn cầu xin cô rủ lòng thương hại, hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô, suy nghĩ lặp đi lặp lại, bỗng nhiên cười khổ, nghìn lời vạn chữ cũng chỉ còn lại một câu: “Mẹ thật sự rất thành thật.”

“Mẹ thật sự rất thích con, cũng rất nghiêm túc suy xét về tương lai của chúng ta, cho nên không muốn lừa dối con bất kì chuyện gì.” Mạc Tiệp nghiêm túc nói, “Mẹ cho rằng đây là một loại tôn trọng.”

“Được. Vậy thì không có gì để nói.” Bùi Ngọc nhếch môi và gật đầu, xoay người trở về phòng và khóa trái bản thân ở bên trong.

Trong nhà yên tĩnh trở lại, Mạc Tiệp cảm thấy trước giờ chưa từng mệt mỏi như vậy, giống như sâu trong nội tâm có thứ gì sụp xuống hơn phân nửa, cô đi vào phòng ngủ và ngã xuống giường, định dùng giấc ngủ chống lại cảm giác đau đớn khi bị thất tình —— ít nhất cô còn có một cục cưng, không phải sao? Nghĩ đến đây, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để tâm tình tốt hơn, hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân bây giờ cô là phụ nữ có thai cần phải duy trì cảm xúc bình thản.