Dụ Bắt

Chương 71: Trách nhiệm của người mẹ

Mạc Tiệp kinh ngạc vài giây, sau đó bất mãn nói: “Hóa ra cô chính là vị mẹ đẻ mà nó vừa sinh ra đã biến mất không thấy bóng dáng kia? Nếu khi nó ra đời cô đã quyết định không cần nó, thế bây giờ cô lại xuất hiện là muốn làm gì chứ? Tôi có quyền nuôi dưỡng hợp pháp, sẽ không giao nó cho một người phụ nữ không có trách nhiệm như cô.”

“Giáo sư Mạc, không bằng cô hãy xem những thứ này trước……” Lâm Lâm không nhanh không chậm lấy ra một phong thư, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn làm việc của cô, “Xem trước đi, rồi chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.”

Mạc Tiệp nhìn cô ấy, mở phong thư ra, phát hiện bên trong là một chồng ảnh chụp, tất cả đều là những tấm ảnh chụp lén đối diện cửa sổ nhà cô, nhiều tấm qua ống kính thấy rõ nét cô và Bùi Ngọc ôm hôn nồng nhiệt.

“Xì căng đan phát sinh quan hệ tìиɧ ɖu͙© với sinh viên ở tuổi vị thành niên này, một khi bị đưa ra ánh sáng lập tức sẽ bị đại học T buộc thôi việc, bản lí lịch đẹp đẽ của giáo sư Mạc cũng sẽ thêm một vết nhơ không thể xóa được, sợ rằng cuộc đời học thuật của cô sẽ vì vậy mà chấm dứt.” Lâm Lâm điềm tĩnh gõ mép bàn, “Còn về việc tại sao bây giờ tôi lại đột nhiên xuất hiện…… Tôi thấy cô có thể cũng không hiểu gì về gia đình cha của Bùi Ngọc, cha của nó có tiền khác xa so với tưởng tượng của cô, Bùi gia ba đời theo chính trị, chỉ có một mình anh ấy theo lĩnh vực kinh doanh, độc quyền kinh doanh tất cả ngành điện lực và bất động sản, sau đó bị tố cáo có dính líu đến chuyên quyền và tham nhũng, để trốn tránh điều tra thương mại anh ấy di cư ra nước ngoài, sau khi biết tôi rất nhanh chúng tôi đã kết hôn và có Bùi Ngọc, sau này bởi vì một ít nguyên nhân…… Tôi cũng không tiện nói nhiều, tóm lại chúng tôi chỉ có thể ly hôn, con cái thuộc về hắn, sau đó chúng tôi cũng không liên lạc qua lại, đúng là bất đắc dĩ mà thôi.”

Mạc Tiệp nắm chặt phong thư và úp ngược ảnh chụp xuống mặt bàn, ngón tay khẽ run.

“Lần này tôi đến đây là bởi vì…… Nếu lúc này Bùi Ngọc đổi thành họ Lâm, có thể được chia đến vài tỉ gia sản của gia tộc Lâm thị.” Lâm Lâm bình tĩnh nói, quay lại cười và nói thêm, “Thật ra chuyện này vẫn là thứ yếu, chỉ là gần đây tôi mới biết cha của nó đã qua đời, cho nên muốn cố gắng một ít với nghĩa vụ của một người mẹ…… Vô luận từ góc độ nào, so với cô tôi càng có năng lực cho nó một cuộc sống tốt hơn. Giáo sư Mạc chỉ mới 26 tuổi, ưu tú, xinh đẹp, có tương lai tươi sáng, tin tưởng với điều kiện của cô không thể nào không có một người đàn ông xứng đôi với cô và yêu cô…… Sáng hôm nay cô đến bệnh viện, cô mang thai, đúng không?” Lâm Lâm nhìn chăm chú sắc mặt càng nhợt nhạt của cô, tạm dừng một chút mới tiếp tục nói, “Bùi Ngọc mới mười sáu tuổi, tôi cho rằng cô cần phải cho nó một cuộc sống bình thường…… Nghĩ lại cô làm mẹ kế như thế nào? Chỉ sợ chính cô cũng khó mà nhận thức với những gì mình đang làm. Hà tất phải huỷ hoại chính mình, cũng huỷ hoại nó?”

“Cô nên hỏi ý kiến của Bùi Ngọc, không phải sao? Chúng ta không có quyền quyết định tương lai của nó.” Giọng của Mạc Tiệp run rẩy, thái độ kiên định ban đầu sớm đã không còn tồn tại.

“Tôi tin giáo sư Mạc là loại người thông minh, cô chắc chắn biết cái gì mới là lựa chọn tốt nhất đối với hai bên.” Lâm Lâm giơ cổ tay lên xem giờ, “Tôi sẽ không làm phiền cô nữa, đây là danh thϊếp của tôi, nghĩ xong thì liên lạc lại cho tôi.”

……

Khi Mạc Tiệp về đến nhà, Bùi Ngọc đang ở trong phòng ngủ.

Cô mất hồn mất vía đi vào trong phòng của hắn, ngồi ở mép giường hắn và lẳng lặng nhìn hắn, dùng ánh mắt miêu tả lặp đi lặp lại mỗi một tấc hình dáng của hắn, trong lòng cảm thấy buồn, bỗng nhiên nhớ tới trong《 Khuynh thành chi luyến》của Trương Ái Linh có viết câu “Trăng trong biển là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng”.

Ánh sáng tối lại theo thời gian trôi qua, khuôn mặt tuấn tú của hắn dần dần bị bóng tối chìm ngập, giấu kín trở thành một mảnh bóng dáng gầy yếu bị cắt.

Không biết tại sao cô lại đột nhiên sợ hãi khi không nhìn thấy hắn, mờ mịt duỗi tay ra lần mò.

“Ừm ——” Bùi Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, cầm lấy bàn tay làm loạn của cô, giọng nói mang theo sự thống khổ khi giấc ngủ bị quấy rối, không tình nguyện lẩm bẩm: “Mẹ…… Con thi xong mười mấy môn cuối kỳ mệt quá, mẹ để cho con ngủ một lát nữa đi……”

Lòng bàn tay Mạc Tiệp truyền đến nhiệt độ của hắn, mũi đột nhiên chua xót, nước mắt rơi xuống.

Bùi Ngọc cảm giác được giọt nước ấm áp ở trên mu bàn tay, dụi mắt đứng dậy: “Làm sao vậy? Sao lại không bật đèn.”

“Tiểu Ngọc, ngày mai là ngày nghỉ…… Chúng ta đi hẹn hò được không?” Mạc Tiệp nghẹn ngào hỏi.

“…… Được ạ, nhưng sao mẹ lại khóc?” Bùi Ngọc sờ soạng mở đèn lên, kéo tay cô và ôm cô vào trong ngực, “Nói cho con biết, có chuyện gì vậy?”

“Không có gì, nhất thời đa sầu đa cảm. Đúng rồi, bạn của mẹ về nước vừa đến gặp mẹ, mẹ đã nhờ cậu ta mua hộ quà cho con.” Mạc Tiệp nói xong liền đứng dậy muốn đi lấy.

Bùi Ngọc nắm tay kéo cô lại, ôm cô, cười hỏi: “Vừa không ăn tết cũng không phải sinh nhật…… Đột nhiên tặng quà mà không có lí do gì? Tục ngữ nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp).”

“Chỉ là…… Khen thưởng con đã chăm chỉ học tập trong học kì này.” Mạc Tiệp bị hơi thở ấm áp trên người hắn bao vây, tham luyến nằm ở trong ngực hắn, “Được tặng quà mà con còn không vui? Con, đứa trẻ này làm sao lại khó dỗ như vậy, trẻ con nhà khác mau cho một cái kẹo cũng rất vui vẻ.”

“Dỗ trẻ con thì không dễ, nhưng dỗ bạn trai thì rất dễ, ngốc.” Bùi Ngọc vừa nói vừa dùng tay xoa gò má giàn giụa nước mắt của cô.

Ba từ “Bạn trai” lại khiến trái tim Mạc Tiệp chua chát, cô hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười, vùng ra khỏi ngực hắn: “Mẹ đi lấy.”

(*)男朋友: Bạn trai

Bùi Ngọc nhận ra được hành vi, cử chỉ của cô rất quái lạ, nghi hoặc nhìn chằm chằm bóng dáng của cô một lúc, nhưng không thể nhìn ra bất kì manh mối gì.

Mạc Tiệp đưa hộp quà cho hắn, nghiêm túc suy nghĩ và nói: “Vậy coi như là món quà kỉ niệm 118 ngày chúng ta ở bên nhau đi.”

“Mới có 118 ngày thôi sao?” Bùi Ngọc ngẩng đầu nhìn cô, bắt đầu mở hộp quà ra.

Trong hộp thứ nhất là tai nghe không dây chủ động giảm tiếng ồn do Master & Dynamic hợp tác sản xuất với Louis Vuitton.

Trong hộp thứ hai là một cái flycam DJI Inspire 2.

Bùi Ngọc không nhịn được muốn cười: “Cảm ơn. Nhưng người bạn này của mẹ…… Sản phẩm máy bay không người lái trong nước còn mua từ nước ngoài?”

“Không thích sao?” Mạc Tiệp thì lại không để ý đến những chi tiết này, dù sao vẻ mặt Phó Tư Thành một bộ “Bao ở trên người hắn”, cô cũng không cơ hội chen miệng hỏi.

“Thích, chế tác DJI rất tinh xảo, giá tiền rất cao cũng rất thực dụng,” Bùi Ngọc thở dài, “Nhưng cả bộ khoảng hơn năm vạn, cộng thêm tai nghe con đoán phải hơn sáu vạn đi…… Mẹ tặng như vậy con không có biện pháp đáp lễ có được không……”

“Mẹ không muốn đáp lễ……”

Mạc Tiệp đột nhiên nhớ lại câu “Nó có thể được chia vài tỷ gia sản” kia của Lâm Lâm, làm nền cho bộ dáng của hắn vì mấy vạn đồng quà tặng lúc này mà đau xót.

Cô vốn cho rằng Lâm Lâm nói như vậy là để ra oai phủ đầu cô, kết quả cô cầm danh thϊếp của Lâm Lâm tìm ở trên mạng mới phát hiện gia tộc Lâm thị trong miệng cô ấy có tiếng là hào môn vọng tộc, hệ thống gia tộc to lớn, tài sản hơn trăm tỷ, chỉ là từ trước đến nay cô không quan tâm đến những tin tức này cho nên chưa bao giờ nghe nói qua.

Bùi Ngọc nhướng mày, ngậm cười nhìn cô: “Mẹ khiến con cảm thấy mình giống như bị bao dưỡng…… Nhất định phải đáp lễ.”

Mạc Tiệp ngơ ngác nhìn hắn mà không nói, hốc mắt lại bắt đầu chua xót.

“Hôm nay mẹ rất kỳ quái, rốt cuộc làm sao vậy?” Bùi Ngọc thu dọn hộp quà, nâng mặt cô và nghiêm túc hỏi, “Có phải mẹ cảm thấy con chỉ là một đứa trẻ, không thể giúp mẹ giải quyết vấn đề, cho nên không muốn nói với con?”

Mạc Tiệp khẽ cau mày, tiếp đó lắc đầu nói: “Không phải.”

“Mẹ không muốn nói cũng được, cho dù xảy ra cái gì, con cũng sẽ ở bên cạnh mẹ.” Bùi Ngọc nói và đến gần hôn lên môi cô, sau đó ôm cô vào trong ngực, đè ở dưới thân.

“Ai…… Từ từ.” Mạc Tiệp hơi thở dốc, hai tay chống trên vai hắn và nhẹ giọng nói, “Mẹ…… Mẹ…… Hôm nay mẹ không được khỏe.”

“Ồ.” Bùi Ngọc cũng không miễn cưỡng, lo lắng hỏi, “Khó chịu ở chỗ nào?”

Mạc Tiệp bỗng nhiên nghĩ đến sáng nay mình còn rất vui mừng định nói cho hắn chuyện có thai, tức khắc lại ủy khuất nhếch miệng.

“Ôm một cái thì tốt rồi……” Mạc Tiệp giống như đà điểu chui vào trong ngực hắn không muốn nghĩ nhiều, tuy rằng trong lòng cô sớm đã có câu trả lời…… Nhưng căn bản cô không biết phải mở lời như thế nào.

Bùi Ngọc cúi đầu nhìn người phụ nữ trong ngực, vuốt ve mái tóc dài của cô và ôn nhu nói: “Có thật sự tốt không?”

“Có thể, Tiểu Ngọc ôm một cái thì cái gì cũng tốt.” Mạc Tiệp ở trong ngực hắn khàn giọng nói.

Bùi Ngọc cười bất lực: “Được.”

“Trò chuyện với mẹ đi……” Mạc Tiệp ôm hắn nói.

“Ừm? Ngày mai chúng ta cùng đi ăn dâu tây pudding nhé? Một cửa hàng bánh ngọt mới mở bên cạnh thành phố điện ảnh KT nhìn qua có vẻ không tồi.”

“Trẻ con mới thích ăn đồ ngọt! Có người trưởng thành nào đi hẹn hò lại đến nơi đó.”

“Con mời khách a… Có đi không?”

“Đi.”