Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 107: Sư Phụ, Cùng Lên Giường! (16)

(Ấn vào nút nghe có thể vừa nghe vừa đọc, hãy nghe thử vì chính bài này khiến cho câu chuyện ở chương này thêm hay hơn! Nghe thử đi đề cử mãnh liệt, có thể vừa nghe vừa đọc truyện nha~

Yêu thương ta thì mở nó lên vừa nghe vừa đọc nhoé (*"꒳"*) )

Trong giây phút cô cảm nhận được nhiệm vụ cứ vậy mà kết thúc..

"Đứa trẻ là của ta!!!"

Giọng nói vang lên, Ngữ Kỳ hướng mắt theo giọng nói đó.

Nguyệt Diệp bay thẳng đứng trước cô gào lên, Ngữ Kỳ cảm thấy kì lạ... Vì cái gì luôn xuất hiện như vậy?

"Hồ nháo! Nguyệt Diệp con đừng có can thiệp vào!" Bắc Kha vỗ bàn tức giận nói. Hắn không hiểu tại sao Nguyệt Diệp vẫn xuất hiện kịp lúc nữa.

"Đệ tử không có hồ nháo! Đứa trẻ này là của đệ tử, không ai được phá bỏ nó!" Nguyệt Diệp đúng chắn cô kiên cường nói.

"Nguyệt Diệp!!! Qua đây!!!" Bắc Kha tức đến thiên kiếm bên cạnh hắn run run lên như chuẩn bị ra trận.

"Hoạ Mi, muội không chịu trả lời thần thức của ta." Nguyệt Diệp không nói chuyện với Bắc Kha mà quay ra mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười của anh vẫn luôn như vậy... Suy nghĩ của Ngữ Kỳ lúc này chỉ có vậy...

"Bắc trưởng môn! Yêu nữ mê hoặc đại đệ tử rồi! Mong người sẽ suy xét!" Trưởng lão Ất nói thêm.

Bắc Kha tức giận lần đầu tiên thấy đại đệ tử của mình không nghe lời tức giận không thôi, nhưng kỳ lạ là không hề quyết định. Hắn cảm thấy hay vẫn là để cô sinh ra xem có sát khí không mới quyết định, dù gì quyết định nhanh như vậy cũng rất kì quái.

09 biết kì quái ở chỗ nào, ở chỗ nữ chính lần này bàn tay vàng thúc đẩy tình tiết truyện buộc Ngữ Kỳ phải vào cái kết như quỹ đạo ban đầu.

"Con của ngươi?" Lúc này Bắc Hàn mới mở lời. Giọng lạnh đến cực độ, mọi người không rét mà run

"Đúng, con của đệ tử! Không phải của ma tôn! Xin người suy xét...!" Nguyệt Diệp quỳ một chân xuống nói. Ngữ Kỳ trong lòng mặt nước như bị đá nhỏ đả xuống, Nguyệt Diệp cao cao tại thượng bất chấp quỳ xuống sao...?

Bắc Hàn cười nhạt một tiếng không nói gì nữa chỉ nhìn chằm chằm anh. Cái bụng của Ngữ Kỳ cùng lắm ba tháng mà thôi... Hắn cũng muốn tin là của hắn hay Nguyệt Diệp nhưng khó mà tin được.

"Sư Phụ! Người rốt cuộc có chút lòng tin nào ở ta hay không?" Ngữ Kỳ đột nhiên nói lớn, cô thấu được biến hoá trong mắt hắn.

Hắn thu lại nụ cười lạnh, mãi mới nói "Từng."

Nghe chữ từng bỗng cô bật cười lớn, ba lần! Ba lần cô lựa chọn đặt hy vọng vào hắn! Hoá ra cảm giác tuyệt vọng đến cực độ là như này!

Bỗng dưng ma khí ngút trời làm Nguyệt Diệp giật mình, tóc cô đang dần trở thành màu trắng! Tất cả mọi người cũng xôn xao...

"Yêu nữ!!! Nàng ta nhập ma rồi!!!!!" Một người trong đám đông hét lên làm mọi người kích động...

"Hoá ra vô tình hay cố tình vẫn tại một chữ Tình! Cuối cùng thì ta cũng đã hiểu!" Ngữ Kỳ cười lớn trời đất sấm sét nổ đến vang trời.

09 lúc này nhíu mày nhìn cô kích động tới như vậy, nó muốn khuyên ngăn nhưng không hiểu đại nhân ở đâu xuất hiện giữ nó lại lắc đầu.

"Ngữ.. Ngữ Kỳ... Muội đừng nhập ma!" Nguyệt Diệp vội vàng ôm lấy cô, bị ma khí làm cho bị thương nhưng anh vẫn quyết không buông cô ra.

"Nguyệt Diệp! Con qua đây! Nàng ta nhập ma rồi, cẩn thận hao tổn nguyên khí!!!" Bắc Kha gào lên.

Bắc Hàn tạo kết giới bảo vệ Lộ Lộ với mọi người xung quanh chỉ còn Nguyệt Diệp bất chấp.

Ngữ Kỳ vẫn cười lớn, cô không ngờ mình đã buông bỏ được tình cảm rồi bây giờ lại mắc vào bẫy của 09 lẫn thế giới này!

Nguyệt Diệp thấy cô trước mắt sắp hoàn tất nhập ma thì bất chấp ôm chặt lấy cô hôn nhẹ lên bờ môi đỏ của cô nói

"Hoạ... Không, Ngữ Kỳ, ta yêu muội! Ta yêu nàng!"

Bỗng cô dừng động tác lại ngạc nhiên nhìn hắn. Yêu cô?

Nguyệt Diệp thấy cô dừng hút ma khí vào người thở phào một hơi mỉm cười dịu dàng như ban đầu nói tiếp:

"Ta yêu cô bé năm 10 tuổi cứu giúp ta! Chính là nàng, Ngữ Kỳ! Khi vừa gặp nàng ta đã nhận ra, chỉ tiếc nàng không nhớ ra ta mà thôi." Anh lôi đồng xu cũ không thể cũ hơn đặt vào tay của cô.

Lộ Lộ lúc này thấy cô dừng nhập ma mà nói chuyện với Nguyệt Diệp liền tức giận trong lòng, đảo tròng mắt rồi dùng thần thức điều khiển kiếm của một trúc cơ kì, nàng ta có kĩ năng này từ kiếp trước nhưng đều không lộ ra.

Thanh kiếm bay thẳng về phía Ngữ Kỳ!

"Kỳ Nhi! Cẩn thận!" Bắc Hàn đang khó chịu vì lời tỏ tình của Nguyệt Diệp thấy thanh kiếm bay về phía của cô ngay lập tức sử dụng uy áp của mình trấn áp thanh kiếm xuống.

Lộ Lộ máu trong cổ họng muốn trào ra nhưng nàng ta quyết tâm điều khiển thanh kiếm kia về phía Ngữ Kỳ!

"Cẩn thận Ngữ Kỳ!" Nguyệt Diệp ôm chặt lấy cô che người cho cô.

Ngữ Kỳ chỉ thấy anh hự một tiếng, trước ngực cô cảm thấy một dòng máu ấm ướt cả y phục trước mặt...

Nguyệt Diệp muốn ngã người ra phía sau cô mới vội vàng ôm chặt anh trong lòng hoảng hốt nói:

"Nguyệt Diệp! Huynh đừng ngủ! Ta... Ta lấy đan dược cho huynh, đừng ngủ!" Ngữ Kỳ vội vàng nói trong giọng lúc này đã run run...

[Bắt được tia cảm xúc của ký chủ rồi!] 09 nói với đại nhân.

Nhưng lúc này Nguyệt Diệp đã không còn trả lời cô nữa vì bị đâm một phát xuyên vào tim! Chỉ còn ấn hoa sen của cả hai đột nhiên phát sáng nở rộ...

Cả hai được bao bọc bởi cánh hoa sen bay bổng giữa trời...

"Băng Thanh Thiên Hoa! Tuyệt kỹ cổ thất truyền của môn phái!!!" Trưởng lão Bính đứng dậy hét to, lão là người duy nhất 1 nghìn năm trước thấy băng thanh thiên hoa trước khi thất truyền, lần này lại nở rộ lần thứ hai...

Sấm lúc này càng rền vang đánh sét xuống xung quanh cô và Nguyệt Diệp. Ngữ Kỳ bật cười to, hoá ra ngay từ đầu anh đã là tình kiếp của cô!!!! Ngay từ lúc gặp nhau! Ta không gϊếŧ bá nhân, bá nhân lại vì ta mà chết...! Nỗi đau này ai chia sẻ cùng ta...?!

"Có phải huynh biết ta và huynh vốn là tình kiếp của nhau nhưng huynh nguyện ý im lặng vì ta không?" Ngữ Kỳ vén tóc dính lên mặt Nguyệt Diệp đang nhắm mắt dịu dàng hỏi.

"Huynh thật ngốc....!"

"Nhưng làm sao đây...? Ta vô tình rung động trước huynh rồi...!"

Cô tự lẩm bẩm... Sợi chỉ đen và sợi chỉ đỏ lúc này xuất hiện cuốn quanh cô làm 09 có dự cảm không lành...

[Ký chủ! Cô bình tĩnh!] 09 vội vàng nói nhưng không hiểu sao nó vừa nói xong liền hiện khung chữ 404 đầy mặt nó lấp đi hình ảnh của cô.

Ngữ Kỳ nhìn thẳng vào Bắc Hàn đang thẫn thờ nhìn mình, cô cười rộ lên nói:

"Nếu ta còn kiếp sau, ta hy vọng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại ngươi! A... Không đúng, như thế lại sợ yêu phải kẻ như ngươi chuyển thế! Ta... Hoạ Ngữ Kỳ, nếu ta còn kiếp sau cùng chung thế giới với ngươi, vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi nữa!"

Trời đất đen mù mịt lại một tia sét đánh xuống người cô tạo ra một ấn hình hoa mẫu đơn trắng trên khoé mắt cô!

.

.

.

.

.

Tác giả thông báo, thời gian sắp tới ta sẽ ra sức đầu tư bộ Nữ Phụ Cứu Chữa Vị Diện Não Tàn thế nên bộ này sẽ ba ngày một chương, bộ bên kia sẽ là mỗi ngày một chương trừ chủ nhật. Khi nào ba ngày một chương thì ta chưa biết, bây giờ vẫn mỗi ngày một chương. (Bị ta cua có hơi sợ không? =)))) đội mũ bảo hiểm nào)