Cuộc Phản Công Của Nữ Phụ!

Chương 106: Sư Phụ, Cùng Lên Giường! (15)

"Hoạ Mi...?"

Vẫn giọng nói thăm dò gọi cô qua thần thức, đến tận nửa đêm vẫn đúng nửa canh giờ gọi cô...

Ngữ Kỳ đang muốn đáp lại bằng thần thức bỗng nghe tiếng bịch một tiếng như ngã xuống vậy, liền thăm dò lên tiếng "Tần Khoa?"

Không có ai trả lời im lặng tĩnh mịch như vậy.... Ngữ Kỳ nhíu mày cũng không muốn quan tâm nhìn căn phòng cách ly chỉ có mỗi cái ghế cô ngồi còn lại không có gì chuẩn bị đi vào giấc ngủ...

"Kỳ nhi, là ta.." một giọng nói vang lên cô nghe đã biết là ai. Ngữ Kỳ à một tiếng cũng không nói thêm gì cả.

Bên ngoài cũng tĩnh mịch một lúc lâu đến mức cô tưởng hắn đã rời đi rồi thì lại lên tiếng "Con... Dạo này khoẻ chứ?"

Cô cười nhạt một tiếng... Khoẻ? Rơi xuống vực ma tộc liệu có khoẻ hay không? "Khoẻ." Cô cũng không muốn tỏ ra giận dỗi chỉ đáp một cầu mong hắn mau đi đi thôi.

"Con... cái thai kia... là của ma tôn...?" Bắc Hàn không hiểu tại sao bản thân rất quan tâm đến điều này... Hắn muốn biết kết quả.

"..." lần này đến lượt cô im lặng, lúc này Ngữ Kỳ rất muốn cười lớn. Hắn vì cái gì một câu nói của Lộ Lộ mà nghi ngờ nàng? Dù cô là người xuyên vào đây nhưng nguyên chủ là người quy củ, chắc chắn sẽ không làm mọi người nghĩ cô như thế dâʍ đãиɠ!

Bắc Hàn thấy cô im lặng càng lo lắng, nhìn Tần Khoa nằm ở dưới đất bị chú ngủ không biết trời đất gì.

"Nếu ta nói là con của người thì sao?" Cô không buồn dùng kính ngữ nữa.

Hắn chấn động mãnh liệt, không biết cảm giác của mình lúc này là gì. Trong đầu hình ảnh của Ngữ Kỳ lẫn Lộ Lộ hiện lên liên tục...

Cô chờ đợi câu trả lời của hắn một lúc lâu mới nghe thấy câu đừng hồ nháo rồi lên ngự kiếm đi mất.

Ngữ Kỳ im lặng không nói gì cả... Cô gì lúc này cũng không muốn nghĩ nữa.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy thì bị áp giải như trọng tội. Tần Khoa muốn lại gần đỡ cô nhưng bị cản lại, vừa tới đại sảnh thì bị ép quỳ xuống. Cô nhìn lên thấy Bắc Hàn vẫn vị trí cao nhất còn Lộ Lộ đứng đằng sau hắn, chỉ là Nguyệt Diệp không có ở đây.

Bắc Kha không cho ai thông báo với Nguyệt Diệp mà anh cũng bị kết giới làm cho không biết rõ bên ngoài ra sao.

"Đại đệ tử của Bắc Hàn sư thúc, hôm nay ngươi quỳ tại đây đã biết lý do chưa?" Trưởng lão Giáp lên tiếng nói.

"Đệ tử không biết." Ngữ Kỳ lạnh nhạt nói, cô cái gì cũng không phạm cả.

Trưởng lão Giáp nhíu mày nhìn cô gái mặc y phục đỏ quỳ ở dưới kia tức giận thả uy áp ra nói to: "Ngươi không biết?! Nghiệt chủng trong bụng của ngươi có phải là của ma tôn?!"

"Không phải!" Ngữ Kỳ cường quật ngước mắt lên nhìn, cô dù bị uy áp của trưởng lão làm đau nhưng cô cũng là nguyên anh hậu kỳ, tự nhiên cũng chỉ hơi đau.

Bắc Hàn từ đầu tới vẫn im lặng nhìn cô, không biết phải nói gì lúc này nữa.

"Ngươi lấy gì chứng minh là không phải? Rơi xuống đó ba tháng thai cũng tròn ba tháng. Không phải của ma tôn thì không khí à?" Vị trưởng lão Ất nhíu mày nói.

"Vậy người lấy gì chứng minh đệ tử song tu với ma tôn? Người thấy sao?" Ngữ Kỳ trong lòng mắng máu chó phun đầy người. Vì cái gì một câu nói của Lộ Lộ tin sái cổ? Hiệu ứng bàn tay vàng à?!

"Ngươi!!!" Trưởng lão Ất tức giận run run tay, quay về phía Bắc Kha và Bắc Hàn chắp tay nói

"Bắc trưởng môn, bắc sư thúc. Ta thấy nàng ta có khả năng bị tâm ma chiếm hữu rồi! Mang nghiệt chủng của ma tôn."

Cô phi! Vì cái gì mà dám khẳng định như thế? Nói y hệt cốt truyện nữa chứ? Ngữ Kỳ có ảo giác cốt truyện đang xảy ra mãnh liệt không kháng cự được vậy. Dù không bị tâm ma cũng bị nói thành bị tâm ma nha!

Bắc Kha liếc nhìn xem Bắc Hàn có ý kiến gì không nhưng thấy hắn vẫn im lặng nhìn chằm chằm Ngữ Kỳ, đành thở dài quay ra nói

"Vậy trưởng lão muốn xử trí sao?"

"Gϊếŧ chết nghiệt chủng trong bụng nàng ta, nếu nàng ta tuân theo tha cho nàng một mạng, huỷ đi tu vi và đuổi ra Thiên Hoa môn phái." Trưởng Lão Giáp nói, đối với môn phái đó là quá nhân từ rồi.

Những đệ tử khác xôn xao nhìn rồi chỉ trỏ...

"Nghe nói Hoạ Ngữ Kỳ này từng là doanh kỹ nha, như vậy dâʍ đãиɠ ha ha" đệ tử A

"Sao? Doanh kỹ á? Nàng ta thế mà là doanh kỹ à? Chà ta cũng muốn nếm thử mùi vị của nàng ta!" Đệ tử B

Mọi người xôn xao chỉ trỏ cười ác ý cô cũng không quan tâm. Bắc Kha quay ra nhìn Bắc Hàn nói

"Huynh có ý kiến gì không?"

Bắc Hàn hé môi ra rồi lại khép vào không nói thành lời nào...

"Sư phụ!" Ngữ Kỳ gọi hắn làm Bắc Hàn nhìn thẳng cô. Ánh mắt cô kiên quyết lại nói tiếp:

"Đứa con này được bốn tháng!!!!"

Cả người Bắc Hàn nghe xong chấn động kịch liệt, đến Lộ Lộ đứng bên cạnh cũng nghi ngờ nhìn hắn.

Cô đang muốn nói đây là đứa con của người thì nhận ra nói không thành lời, trong đáy mắt có chút ngạc nhiên...

[Ting! Nhiệm vụ chi nhánh: Không được nói ra đây là con của ai.]

Hoạ Ngữ Kỳ a Hoạ Ngữ Kỳ... Cô yêu quá mù quáng rồi phải không? Ngữ Kỳ rất muốn cười lớn, trong lòng tức giận cùng bi thương bỗng trộn lẫn vào... Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách... Nguyên chủ dồn cô vào thế bí còn ép cô phải hoàn thành nhiệm vụ ư?

"Người nể tình con là đồ đệ của người một trăm năm qua thả con đi đi." Ngữ Kỳ không thể mua đạo cụ của hệ thống vào lúc này chỉ sợ mua cũng không thoát được nếu như đuổi cùng diệt tận.

"Bắc sư thúc đừng để yêu nữ mê hoặc!" Trưởng lão Ất nói chắp tay, Bắc Hàn nhíu mày nhìn lão ta rồi nói

"Mê hoặc? Kỳ nhi tu vi không bằng ta có thể làm thế mà không bị ta phản phệ lại sao?"

Trưởng lão Ất cứng họng rồi quyết tâm đứng thẳng dậy quỳ xuống trước mặt Bắc Hàn cùng Bắc Kha nói

"Bắc trưởng môn, Bắc sư thúc, ta biết hai người công tư phân minh chắc cũng biết nếu nghiệt chủng kia là con của ma tôn sẽ tạo ra ma tôn đời thứ hai huỷ diệt đại cục ra sao?! Ma tôn thoát ra được ôm theo yêu nữ kia ra khỏi cùng, ma tôn bản tính độc ác nào tốt bụng giúp đỡ như vậy?! Người suy xét kỹ vì đại cục Bắc trưởng môn, Bắc sư thúc!!!"

Bắc Kha muốn đỡ trưởng lão Ất dậy nhưng tất cả trưởng lão đều quỳ rụp xuống, chỉ có trưởng lão Bính ngơ ngác bị đá cái vào chân mới quỳ xuống theo, quỳ trước Bắc Hàn gào một câu mong Bắc sư thúc suy xét chứ lão ta cũng chẳng hiểu đang nói cái quỷ gì.

Bắc Hàn nhíu mày không nói gì, Lộ Lộ cắn cắn môi cũng quỳ xuống mặc kệ hắn kinh ngạc như nào nói to

"Mong sư phụ suy xét!!!"

"..." Bắc Hàn nhìn chằm chằm Lộ Lộ... lúc này không khí chìm vào im lặng...

.

.

.

.

.