Hạ Mân tức muốn nổ phổi.
Thế nhưng lúc này lại không có khả năng keo kiệt mà đá hắn ra khỏi nhà được?
Vừa bước vào phòng, Lam Y Thành khóa cửa lại, đè Lê Viện trên tường hôn.
Lê Viện đẩy hắn ra, vỗ ngực hắn.
“Khụ khụ… Em cái người này…”
“Ngực anh bị thương?” Lê Viện khẩn trương đỡ lấy hắn. “Vậy mà còn dám làm bậy?”
“Bề ngoài thoạt nhìn thì không sao, nhưng bị đâm phải cột điện, có khả năng chỉ bị thương mỗi cái trán thôi sao?” Trong mắt Lam Y Thành lóe lên tia sáng.
“Vậy thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm xằng bậy.” Lê Viện trừng mắt nhìn hắn. “Anh ở đây tĩnh dưỡng đi! Bây giờ em đi mua đồ ăn. Buổi tối muốn ăn gì?”
“Anh đi với em.” Lam Y Thành nói.
“Không được. Anh ở đây nghỉ ngơi.” Lê Viện từ chối Lam Y Thành, mở cửa đi ra ngoài.
“Còn chưa trải ga trải giường!” Lam Y Thành oán giận nói.
Lê Viện lại một lần nữa quay trở về: “Còn không phải bị anh chọc tức nên quên sao.”
Lam Y Thành bị bỏ lại trong nhà Hạ Mân. Lê Viện nói muốn đi mua đồ ăn, Hạ Mân cũng đi theo. Hai người bọn họ hóa trang đơn giản.
Cái gọi là hóa trang, chính là đeo kính râm, mặc quần áo bình thường, tạo kiểu tóc làm bản thân càng thêm bình dân.
Nhưng mà cho dù như vậy, ngoại hình của Hạ Mân vẫn không giấu đi đâu được. Lê Viện không có cách nào khác, dứt khoát đội mũ lên cho hắn, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
Lê Viện hóa trang càng đơn giản. Chỉ cần trang điểm cho xấu đi một chút, mang hơi hướng già hóa, khả năng bị nhận ra liền giảm xuống.
“Hai người kia là một cặp sao? Dáng dấp cũng đẹp thật!”
“Còn không nhìn thấy mặt bọn họ, sao cậu biết người ta đẹp?”
“Tuy là không nhìn rõ, nhưng khí chất của bọn họ xuất chúng như vậy, người mù cũng có thể nhìn ra nhan sắc của bọn họ không tầm thường.”
“Sao tớ lại có cảm giác chàng trai kia trông giống chồng của chúng ta thế nhỉ?”
“Đúng nhỉ! Vóc dáng quả thật có chút giống Hạ Mân.”
“Đừng có nằm mơ. Hạ Mân sao có thể đi dạo siêu thị được? Càng không thể nào đi chung với phụ nữ. Chồng của chúng ta chính là chó độc thân vạn năm, chỉ thuộc về chúng ta!”
Lê Viện và Hạ Mân đi dạo bình thường như không có chuyện gì xảy ra, đối với những lời bàn tán của thiếu nữ đều xem như không thấy.
“Cá hôm nay trông khá ngon, mua một chút về hầm ớt đi!”
“Anh không thích ăn cay.”
“Vậy thì cá chua ngọt.”
“Được.”
“Cái này cũng không tệ… Hình như ở nhà dấm không còn nhiều, còn phải đi mua dấm.”
Lê Viện chọn lựa một đống đồ, Hạ Mân phụ trách đẩy xe mua sắm.
Khi hai người đang ngắm thứ gì đó, bỗng nhiên phía đối diện lóe lên một tia sáng flash. Lê Viện theo bản năng nghiêng đầu, sau đó bắt lấy tay Hạ Mân bước đi nhanh hơn.
“Gấp cái gì? Chụp thì cũng đã chụp. Chẳng lẽ cứ phải giấu diếm sao?” Hạ Mân ngồi ở ghế lái, không vui nhìn cô.
Lê Viện vỗ mặt hắn, nói: “Đừng quậy nữa. Hiện tại danh tiếng của em tệ như vậy, nếu lúc này tạo ra scandal, người ta cũng sẽ nói em dùng quy tắc ngầm đúng chứ?”
“Cùng lắm thì trực tiếp đi lấy giấy chứng nhận kết hôn. Hay là, em không muốn chịu trách nhiệm với anh?” Hạ Mân bưng lấy mặt Lê Viện, hôn lên môi cô.
Lê Viện sợ xung quanh còn có paparazzi chụp lén, nhanh chóng đẩy hắn ra.
“Về nhà trước đi!”
Vào buổi tối, Lê Viện làm một bữa ăn phong phú thịnh soạn. Cô cũng gọi Chu Xảo Huệ tới. Cô ấy vừa vào đã nhìn thấy cảnh sum họp đầy đủ, thề sau này sẽ không bao giờ tới ăn bữa cơm căng thẳng như vậy nữa. Cô tình nguyện ăn mì gói một mình, còn hơn là ngồi trên một bàn ăn, mà có hai người đàn ông ngấm ngầm đấu súng với nhau.