Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Tới Rồi

Chương 15: Kiệu hoa đưa nhầm phòng

Lê Viện lo lắng hỏi: " Hoàng Thượng có trách tội không?"

Trần Dịch Sâm cười khẽ: "Nàng sợ sẽ thủ tiết à? Yên tâm, phu quân còn muốn làm nàng thêm vài thập niên, sẽ không để nàng thủ tiết một mình đâu. Sau khi bãi triều Hoàng Thượng có hỏi ta có phải không khoẻ hay không. Ta nói vì trong nhà mới rước được một kiều thê mê người, mấy ngày nay ngoài nghĩ đến chuyện nối dõi tông đường, thì chẳng có tâm tình làm việc khác. Nàng đoán xem Hoàng Thượng phản ứng thế nào?"

Bàn tay Lê Viện đang nắm lấy côn ŧᏂịŧ bỗng xiết chặt lại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Trần Dịch Sâm hô nhỏ một tiếng.

"Nàng muốn phế vi phu sao?"

"Ta không cố ý, là do chàng dọa ta. Chàng nói như vậy, chẳng lẽ muốn Hoàng Thượng phạt sao?" Lê Viện buông tay ra.

Trần Dịch Sâm vô cùng bất mãn với hành động bỏ dở giữa chừng của nữ nhân. Tay nhỏ mềm mại kia vuốt ve côn ŧᏂịŧ của hắn sảng khoái muốn chết. Đột nhiên rời đi, giống như tạt cho hắn một xô nước đá.

"Ngậm tiếp đi, nàng vừa ngậm ta vừa kể cho nàng."

Lê Viện oán trách liếc hắn một cái, lại ngậm lấy qυყ đầυ một lần nữa.

"A..." Trần Dịch Sâm không kìm chế được hô nhỏ ra tiếng. "Thật sảng khoái. Đúng rồi, dùng đầu lưỡi liếʍ nó. Ha... Đồ dâʍ đãиɠ, quả nhiên trời sinh dâʍ đãиɠ. Rõ ràng là một tiểu thư khuê các, thế mà lại biết mυ'ŧ hơn cả kỹ nữ thanh lâu. A... Nhanh một chút... Nhanh lên..."

Lê Viện nhìn Trần Dịch Sâm hưởng thụ như vậy, đột nhiên nổi lên ý xấu. Nàng cắm sâu vào trong cổ họng, lại dùng hai tay tuốt lên tuốt xuống, thiếu chút nữa làm cho Trần Dịch Sâm bắn tinh.

"Lẳиɠ ɭơ, vi phu không muốn đầu hàng nhanh như vậy. Nếu ta bắn nhanh như thế, sao thỏa mãn được da^ʍ phụ nàng chứ?" Trần Dịch Sâm đè đầu cô lại, cắm vào chỗ sâu nhất trong cổ họng. "Ưʍ..."

Trần Dịch Bắc nắm chặt lấy côn ŧᏂịŧ. Đôi mắt dịu dàng giờ phút này như bắn ra lửa, hận không thể lột sạch Lê Viện ra đâm mạnh vào.

Trần Dịch Sâm có câu nói rất đúng, rõ ràng là một tiểu thư khuê các, không ngờ lại dâʍ đãиɠ tới như vậy. Hắn ta tưởng tượng được ra vào trong âʍ ɦộ trắng nõn kia, cắm chết nàng.

Tuy rằng côn ŧᏂịŧ trướng đau đến mức sắp đứt, nhưng Trần Dịch Bắc lại không dám làm ra động tĩnh. Với võ công cao cường của Trần Dịch Sâm, hiện tại không chú ý đến hắn ta là bởi vì bị "Nguyễn Vũ Phỉ" hấp dẫn sự chú ý. Nếu như hắn ta dám thủ da^ʍ ở chỗ này, nam nhân kia kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hắn ta.

Trần Dịch Sâm tiếp tục kể tiếp đoạn sau: "Hoàng Thượng nghe ta nói, mắng ta mấy câu, sau đó người nói sắp tới muốn đi Giang Nam du ngoạn, đến lúc đó ta sẽ dẫn nàng đi theo."

Lê Viện đang liếʍ mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ Trần Dịch Sâm, nghe hắn nói xong, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Dẫn ta đi?"

"Đúng vậy, mang nàng đi. Nếu nàng không đi cùng, ta tiết du͙© vọиɠ với ai? Ưʍ..." Trần Dịch Sâm đè đầu cô. "Đừng nói chuyện, cứ ngậm nó."

Lê Viện tiếp tục khẩu giao cho Trần Dịch Sâm. Đầu lưỡi non mềm cuốn quanh qυყ đầυ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Trần Dịch Sâm run lên.

"A..."

Lê Viện cảm giác hoa huyệt vô cùng ngứa ngáy, muốn ngay lập tức được thứ gì đó lấp đầy. Cô cũng không dám phân tâm, một lòng muốn làm cho Trần Dịch Sâm bắn ra, như vậy chút nữa cô mới có thể thỏa mãn.

Bên trong thư phòng toàn bộ đều là thanh âm nam nữ hoan ái. Phụt! Xì! Lê Viện dùng cái miệng nhỏ của chính mình làm tiểu huyệt, để cho gậy thịt không ngừng rút ra lại cắm vào. Nhiệt độ đầu lưỡi nóng hừng hực liếʍ láp côn ŧᏂịŧ, rất nhanh liền phát hiện nó có ý định bắn. Không đợi cô nhả ra, Trần Dịch Sâm đè chặt đầu cô không bỏ, một cỗ hương vị tanh nồng ngập tràn cái miệng anh đào nhỏ nhắn.

"Khụ khụ..."

Rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ dọc theo khóe miệng chảy xuống.

Trần Dịch Sâm cầm lấy khăn tay bên cạnh, lau miệng cho cô.

Lê Viện uốn éo cơ thể, ấm ức nhìn Trần Dịch Sâm.

Trần Dịch Sâm cười xấu xa, nhấc cô lên, đặt lên trên bàn sách vừa rồi.

Hắn cúi đầu ngậm lấy một bên đầṳ ѵú, sau một lúc vuốt ve, tiểu huyệt phía dưới càng ngày chảy càng nhiều nước trượt xuống bắp đùi.

Âʍ ɦộ ướt thành một mảng dầm dề.

"Muốn ăn côn ŧᏂịŧ lớn của phu quân không?"

"Muốn." Lê Viện đã sớm nhịn không nổi rồi.

"Phu quân lập tức cho nàng, làm cho nàng dục tiên dục tử."

Động eo một cái, côn ŧᏂịŧ đã sớm khôi phục tinh thần cắm vào nơi sâu nhất tiểu huyệt.

"A! Sâu quá! Căng quá! Phu quân..."