Edit: bonghoaa
Bàn tay thô ráp nhanh chóng cởi bỏ đai lưng, vén quần áo lên, lộ ra bả vai trắng bóng như ngọc của nữ nhân.
Hai luồng nhũ thịt trước ngực được hai miếng vải dệt bao vây lấy, không giống như cái yếm đỏ thẫm lần trước. Nhìn thấy thứ đồ kỳ lạ này, trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc.
Lê Viện ngượng ngùng lấy tay che trước ngực.
Cô thật sự mặc không quen yếm cổ đại, cảm giác như có mặc cũng như không, cho nên đã tự mình làm bra và qυầи ɭóŧ.
"Phu quân..."
Trần Dịch Sâm cúi đầu, cắn một cái để lại dấu ấn trên xương quai xanh. Hắn kéo áo ngực xuống, lộ ra đỉnh núʍ ѵú màu hồng nhạt, ngậm vào trong miệng.
"Ưʍ..."
Cả người Lê Viện run lên, dưới thân bắt đầu chảy ra chất lỏng ấm áp.
"Thật là mẫn cảm. Mấy ngày nay không chơi, có ngứa không hả?" Trần Dịch Sâm ngẩng đầu, trong đôi mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙©.
Đôi môi phiếm đỏ vô cùng diễm lệ, tựa như đang câu dẫn nam nhân, thỉnh thoảng mấp máy, đầu lưỡi bên trong thò ra liếʍ liếʍ môi dưới.
"Da^ʍ phụ."
Một bàn tay hắn ôm lấy cô, tay khác vói vào trong váy, tìm được nơi tư mật ướŧ áŧ, ngón tay lập tức cắm vào.
"A..."
Hô hấp Trần Dịch Sâm sâu hơn vài phần.
Ọp ẹp...
"Nước nhiều thật."
"Phu quân..." Lê Viện khó chịu cựa quậy. "Ưʍ... Ah..."
"Có ngứa không?" Đôi mắt Trần Dịch Sâm sáng rực, khóa chặt trên cơ thể cô. "Phu quân cắm nàng có thoải mái không?"
Lê Viện cắn môi, thấp giọng rêи ɾỉ, trong mắt tràn đầy khát vọng và ham muốn.
"Không nói thì ta sẽ rút ra." Dứt lời, ngón tay thon dài liền rời khỏi hoa huyệt.
"Đừng... Phu quân..." Lê Viện cực kỳ bất mãn lên án. "Chàng chơi xấu ta."
Trần Dịch Sâm nhướng mày, cúi đầu ngậm lấy một bên núʍ ѵú. Hắn không ngừng liếʍ mυ'ŧ, vuốt ve, nhưng không hề đυ.ng đến âʍ ɦộ bên dưới.
Tiểu huyệt đã chảy ra không ít dâʍ ɖị©ɧ, khiến cô cảm thấy trống rỗng khó chịu. Trong lòng rất muốn có thứ lấp đầy nó, hung hăng cắm lộng nó.
Có điều cái kia tên vô lại kia còn cố ý trêu đùa cô, không muốn thỏa mãn khát vọng của cô.
"Phu quân, ta muốn chàng... Chàng cắm vào giống như vừa rồi được không? Phu quân... Thật là khó chịu..."
Trần Dịch Sâm cảm giác như sắp nổ tung.
Cự long không ngừng chọc trên mông nữ nhân, hận không thể cắm vào cái động nhỏ kia.
Thấy nữ nhân trong lòng ngực lẳиɠ ɭơ câu dẫn, hắn cố nén xúc động muốn đem cô thao hỏng ngay tại chỗ, nuốt một ngụm nước miếng.
"Muốn? Đem côn ŧᏂịŧ lớn của phu quân móc ra."
Lê Viện u oán liếc hắn một cái, sờ xuống vật đã sớm cương cứng dưới mông.
Cô dịch mông tìm vị trí thoải mái, cầm côn ŧᏂịŧ lên, cảm giác được bên trong cơ thể càng lúc càng trống rỗng.
Trong lòng gào thét muốn nhanh nhanh cắm nó vào.
"Tự mình ngồi xuống."
"Đồ xấu xa." Lê Viện bĩu môi, oán trách một tiếng, cơ thể hơi nhấc lên, nhắm vào tiểu huyệt chậm rãi ngồi xuống.
"Ưʍ..."
"Ha... Thật sướиɠ..."
Quần áo Lê Viện lỏng là lỏng lẻo, treo trên người. Cảnh xuân bên trong nửa lộ nửa hở so với khỏa thân càng quyến rũ hơn.
Trần Dịch Sâm cúi đầu nhìn thấy cảnh tượng tiểu huyệt non mềm phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ của mình, nhịn không được động eo.
Xe ngựa chạy trên đường thỉnh thoảng xóc nảy, lắc lư vài cái, càng làm cho dươиɠ ѵậŧ cắm vào sâu hơn.
"A..." Biểu cảm của Lê Viện vừa thống khổ lại vừa sảng khoái.
Trần Dịch Sâm bắt lấy bầu ngực trắng nõn, hung hăng vuốt ve.
"Phu quân đang đút cho nàng ăn no, có sảng hay không?"
"Sảng." Lê Viện chủ động nhướn người hôn lên môi hắn.
Nụ hôn sâu vang lên âm thanh tấm tắc ái muội, khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
"May cho tên tiểu tử Trần Dịch Bắc kia xem như tặng ta một món quà. Nể tình tiểu da^ʍ oa đã làm cho ta hài lòng như vậy, sau này có thể tha cho hắn một cái mạng."
"Phu quân không ngoan nha, lúc này còn có thể nghĩ tới người khác. Có phải không thích ta hay không?" Lê Viện hờn dỗi nói
"Là phu quân không tốt, không chuyên tâm chơi tiểu da^ʍ phụ." Đôi mắt Trần Dịch Sâm trầm xuống, côn ŧᏂịŧ hung hăng đẩy sâu vào.
Hắn ôm lấy Lê Viện, xoay người một cái, để nữ nhân nằm xuống ghế, cơ thể hắn đè trên người cô, hung hăng thọc vào rút ra.
Bên trong xe ngựa rất lớn, đệm giường lại cực kỳ mềm mại. Bởi vì sự xóc nảy của xe, kɧoáı ©ảʍ của hai người tăng lên gấp đôi.
Trần Dịch Sâm không ngừng đảo lộng trong cái động nhỏ mê người, nhìn cơ thể trắng nõn như ngọc chuyển dần sang màu hồng phấn, giống như một thân cây hoa anh đào, càng làm cho người ta có xúc động muốn chơi hỏng.
Hiện tại người chịu thống khổ nhiều nhất không ai khác chính là tùy tùng đánh xe ngựa. Y là thuộc hạ tâm phúc của Trần Dịch Sâm, ngày thường luôn đi đông chạy tây theo hắn. Không ngờ lại có ngày hôm nay phải nghe đông cung sống hơn nửa canh giờ, làm cho y như chịu cực hình tra tấn level max.
Xe ngựa đã chạy hai vòng quanh nội thành, nếu như bây giờ mà chạy tiếp kiểu gì cũng sẽ khiến cho người ta chú ý, cho nên chỉ có thể chạy về phủ Tĩnh An hầu.
"Gia, chúng ta đã vào trong cổng."
"Tìm vị trí dừng lại." Giọng nói của Trần Dịch Sâm từ bên trong truyền ra.
Sau khi xe ngựa dừng lại, ngô đồng đánh xe nhìn đồ vật đã sớm phồng lên dưới thân, biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ.
Hiện tại đã hồi phủ, có lẽ sẽ không có tên ngu xuẩn nào không sợ chết đến tìm gia của y gây phiền phức, cho nên y cũng nên thức thời tránh đi vậy!
"A... Phu quân... Về phủ rồi... Chúng ta vào phòng trước được không... Ưʍ... A..."
"Tiểu lẳиɠ ɭơ, phu quân còn chưa thỏa mãn đâu, bây giờ bất cứ ai tới quấy rầy ta đều đáng chết." Trần Dịch Sâm lật người Lê Viện xuống, cắm vào từ phía sau.
"A..."
Tư thế này khiến cho côn ŧᏂịŧ vào càng sâu hơn.
Cô sắp bị thọc đến hỏng rồi.
"Phu quân... Chậm một chút... Chậm một chút ha a... Vào sâu quá... Ta sẽ bị phu quân thao chết mất..."
"Hừ hừ... Tiểu da^ʍ phụ, rên lớn lên một chút. Giọng nàng rên thật là dễ nghe. Trần Dịch Bắc có biết vị hôn thê của hắn da^ʍ đến mức này không? Hửm?"
"Phu quân, tự dưng nhắc đến hắn làm gì? Dù sao ta cũng chỉ da^ʍ với một mình chàng... Ưʍ..."
"Thích côn ŧᏂịŧ phu quân đến thế? Có thích hay không?"
Lê Viện bị thao gần như mất đi lý trí. Loại cảm giác cực kỳ sung sướиɠ này cô chưa trải qua bao giờ.
Đêm tân hôn là lần đầu tiên phá thân nên chỉ thấy mỗi đau đớn, mặc dù có chút sảng khoái, nhưng do tiểu huyệt bị thương nên cũng cảm thấy không sướиɠ lắm.
Còn lần này cô mới thật sự nếm được mùi vị dục tiên dục tử của tìиɧ ɖu͙©.
Phốc! Phốc!
Trần Dịch Sâm ấn chặt lấy eo cô mạnh mẽ đâm vào từ phía sau.
Biểu cảm vui sướиɠ của nữ nhân vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn, khiến cho hắn càng muốn hung hăng chơi chết tiểu hoa huyệt hút người này.
Động tác kịch liệt của hai người làm cho xe ngựa lắc lư dữ dội. Âm thanh nam nữ hoan ái lan truyền khắp sân viện vắng vẻ.
"A... Muốn ra... Sâm..."
"Nàng gọi ta là gì? Hửm? Kêu lại một lần nữa."
"Sâm..." Một tiếng thét chói tai vang lên, âʍ đa͙σ nhanh chóng co rút lại, phun ra một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ.
Trần Dịch Sâm vẫn tiếp tục thọc vào rút ra không dừng lại.
Vào thời điểm cô đạt kɧoáı ©ảʍ cao nhất, hắn tăng thêm vài phần lực đạo, khiến cho tiếng rên của Lê Viện càng lớn hơn.
"A... A... Ha..."
Sau khi Trần Dịch Sâm đâm vào hơn mấy chục cái, lúc này mới bắn ra cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng.
Hắn cắm vào nơi sâu nhất, một lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc rót đầy tử ©υиɠ, khiến cô một lần nữa đạt cao trào.
Cả người Lê Viện xụi lơ nằm phía dưới, tựa như bị người ta chà đạp qua, dáng vẻ vô cùng yếu ớt, thêm vào đó là vẻ dâʍ đãиɠ sau khi cùng nam nhân hoan ái.
Trần Dịch Sâm sửa sang lại quần áo, lấy quần áo bọc lại cơ thể trần trụi của Lê Viện, ôm cô bước xuống xe.
Một đôi chân thon dài trắng nõn như bạch ngọc đung đưa lộ ra bên ngoài. Những người đi ngang qua đều không dám ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Sau khi hai người rời đi, xuất hiện một người bước ra từ trong góc khuất. Người nọ mặc bạch y trắng như tuyết, dung mạo thanh nhã, thế nhưng ẩn sâu trong đôi mắt chứa đầy du͙© vọиɠ không thỏa mãn.
Chết tiệt.
Không ngờ ở bên ngoài bọn họ lại dám làm ra loại chuyện đáng xấu hổ này.
Hắn ta nhìn cự long đã sớm phồng to dưới thân như lều trại, nghĩ đến hình ảnh dâʍ đãиɠ vô tình nhìn thấy vừa rồi, đột nhiên trong lòng sinh ra một loại xúc động.
Muốn thao nàng.
Nàng này không phải là thê tử của hắn ta, mà chính là vị hôn thê trước kia.