Chạy Trốn

Chương 11

Nghe thấy tiếng nức nở của cô, hắn siết chặt vòng tay. Hiện tại Nhu Liên của hắn rất yếu đuối, nếu như buông ra, rất có thể cô sẽ biến mất. Người con gái này có khả năng chi phối cảm xúc của hắn, trái tim của hắn bằng cách nào? Rõ ràng cô rất yếu đuối, lại còn vụng về nhưng lại khiến hắn động lòng. Bàn tay to của hắn nắm lấy bờ vai nhỏ, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô, thở dài và lên tiếng:

"Nhu Liên, từ trước đến nay anh đối xử với em thế nào, em không thấy sao? Tình cảm anh dành cho em, em không cảm nhận được sao?"

Đâu phải cô không thấy những gì hắn làm cho cô, hắn đối xử với cô thế nào. Nhưng nghĩ đến những lời của Lưu Tiểu Ba, cô lại gạt bỏ suy nghĩ hắn thích cô.

"Nhưng thiếu gia, tình cảm này vốn dĩ không nên tồn tại. Anh nên ở bên người có khả năng giúp cho sự nghiệp của mình, chứ không phải đứa vô dụng như em!"

Nghe vậy, hắn siết chặt vòng tay, lắc đầu.

"Em là người con gái đã khiến tôi động lòng, tâm trạng của tôi cũng biến đổi theo cảm xúc của em. Em biết cách làm tôi vui, biết cách làm tôi tức giận, cũng biết cách làm tôi phải điên cuồng. Em nói em vô dụng, nhưng tôi lại không thấy vậy, cô bé đáng yêu ạ!"

Giọng nói trầm ấm của hắn vang bên tai cô, khiến gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Hắn nói vậy nghĩa là hắn cũng yêu cô sao?

"Nói về việc lập gia đình... Chỉ cần em gật đầu, tôi lập tức cưới em. Dù gì cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi!"

"A? Hả? Anh nói..." Cô ngơ ngác, không tin vào tai mình, ngẩng đầu đối mặt với hắn.

"Chỉ cần em gật đầu, anh lập tức cưới em!" Hắn mỉm cười, nhắc lại lần thứ hai.

"Nhưng..."

"Nhưng cái gì? Đẹp trai, nhà giàu, tình yêu dành cho em, anh có đủ, mỗi em là anh chưa có!"

"Ừm... Em cần suy nghĩ!"

"Trong thời gian suy nghĩ thì em có phải nên an ủi anh không?" Hắn gặm cắn vành tai nhạy cảm của cô, cất giọng tà mị.

"Ưʍ... Đây là ngoài trời!"

"Vậy thì vào trong xe!"

Cả hai người đi xuống bậc thang, bước tới chiếc xe ô tô đỗ ở dưới chân dốc. Khi khoảng cách với ô tô đã rất gần, cô thấy nóc xe cũng đã được kích hoạt từ lúc nào. Hắn nắm lấy vai cô ép cô ở cửa xe, ngấu nghiến đôi môi anh đào. Đầu lưỡi của hắn linh hoạt luồn vào khoang miệng của cô, khuấy đảo. Nụ hôn dài này tước đi một phần sức lực vốn có của Nhu Liên. Dù hắn đã dạy cô phải hít thở đều khi hôn nhưng bị hắn tấn công đột ngột thế này, cô không kịp chuẩn bị trước nên cũng mất đi một phần dưỡng khí khiến gương mặt đáng yêu ửng hồng, thở gấp.

Lương Dục Hiên ôm lấy eo nhỏ, mở cửa ghế phụ rồi mang cô vào trong và đóng cửa lại. Môi lưỡi không ngừng triền miên đến khi cô đấm vào ngực hắn, hắn mới buông tha cho đôi môi hồng có chút sưng của cô. Nhìn gương mặt ửng hồng vì kí©ɧ ŧìиɧ của cô, hắn càng thêm thỏa mãn, tiến đến cắn nhẹ má bánh bao đáng yêu. Chiếc mũi nhỏ xinh thở dốc khiến đôi gò bồng đào sau hai lớp áo phập phồng, thu hút sự chú ý của hắn.

"Ưʍ... Thiếu..."

"Gọi tên anh!"

Hắn cắt đứt lời nói của cô bằng mệnh lệnh khiến cô gái nhỏ cúi đầu, lí nhí:

"Hiên!"

"Ngoan!"

Lương Dục Hiên mυ'ŧ mạnh gò má ửng hồng, mỉm cười dịu dàng và ghé sát tai cô

"Nhu Liên đã ngoan như vậy, anh sẽ thưởng!"

Nói rồi hắn nhẹ nhàng nâng cằm cô, để gương mặt đáng yêu đó đối diện với mình. Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt cái cằm nhỏ, chuyển đến đôi môi hồng nhuận, đặt lên đó một nụ hôn, nhẹ nhàng mà chiếm đoạt.

Sức nặng đè cơ thể mảnh mai nằm xuống ghế, bàn tay ranh ma của hắn luồn vào áo cô, xoa nhẹ làn da mịn màng, ấm áp. Sự thô ráp từ bàn tay hắn mang lại khiến cô có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, miệng nhỏ đang bị hôn nhưng cổ họng vẫn phát ra âm thanh kiều mị.

Dây của váy yếm bị kéo xuống, chiếc áo sơ mi trắng cô đang mặc bỗng chốc bị cởi ra từng cúc, từng cúc một. Đến cái cúc cuối cùng, cũng là lúc da thịt trắng trẻo lộ ra, đôi gò bồng đào được bao bọc bởi chiếc áo bra phập phồng lên xuống khiến hắn không thể rời mắt.

Nhanh chóng thoát ly chiếc áo nhỏ cản trở tầm nhìn, hai hạt đậu nhỏ đang run rẩy trong không khí được thu vào tầm mắt của hắn. Bàn tay to nắm lấy một bên ngực mềm mại mà trêu đùa. Hắn ngậm lấy nhụy hoa nhỏ xinh ở bên còn lại, đầu lưỡi ấm áp và linh hoạt viền quanh, mυ'ŧ mạnh một cái thật kêu rồi cắn nhẹ. Bàn tay kia phối hợp, bóp mạnh bên ngực trắng sữa, không biết vô tình hay cố ý mà siết cả nhụy hoa nhỏ. Hành động của hắn khiến cô cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ, nhưng lại có chút đau đớn, miệng nhỏ rên lên:

"Ưʍ... A! Hiên... A... Ư....."

Nghe thấy cô rêи ɾỉ tên mình, hắn mỉm cười, móng tay cạo nhẹ nhụy hoa nhạy cảm. Cô hừ nhẹ, vô thức ưỡn ngực lên, đón nhận sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ của hắn. Bàn tay còn lại không an phận mà xốc váy của cô lên. Chân váy màu đen bị kéo lên rất cao, lộ ra cặp đùi trắng, thon thả đang cọ xát nhau như đang kiềm chế thứ gì đó.

Ngón tay xấu xa của hắn miết khe huyệt ẩm ướt sau lớp vải mỏng manh, mỉm cười tà mị:

"Bá con dâʍ đãиɠ, chưa gì đã kí©ɧ ŧìиɧ rồi sao?"

"Ưʍ... A.... "

Nhu Liên uốn éo, gương mặt đáng yêu đỏ rực, vội đưa tay lên che mặt. Hắn đúng là xấu xa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô nãy giờ mà dám nói như vậy, cô như thế này tất cả là do hắn.

Dáng vẻ đáng yêu của cô khiến Lương Dục Hiên muốn trêu đùa hơn nữa. Ngón tay của hắn cầm đáy qυầи ɭóŧ, từng chút nhét vào giữa hai cánh hoa. Hoa huyệt của Nhu Liên bỗng chốc cộm lên, những phần vải khô ban nãy giờ cũng đã bị ướt bởi dịch tình. Tay hắn chuyển đến lớp vải đằng trước đang che phần tam giác huyền bí, ngón cái luồn qua, nhẹ nhàng kéo lên. Lớp vải ma sát với khe nhỏ khiến cô sung sướиɠ, miệng nhỏ lại cất tiếng rên đáng yêu:

"A... Ưʍ... Thiếu gia.... A... "

Huyệt nhỏ không ngừng tiết ra mật dịch, bắp đùi trắng trẻo đang cọ xát bỗng tăng tốc, cố nhịn thứ gì đó.

Đôi mắt mơ màng nhìn xuống dưới, cô thấy hắn vẫn đang trêu đùa với bộ ngực trắng của mình, tay còn lại đang kéo chiếc qυầи ɭóŧ của cô lên cao rồi lại hạ xuống, lặp lại nhiều lần như muốn kéo dãn miếng vải mỏng manh. Đôi mắt mơ màng bởi tìиɧ ɖu͙© thấy được cảnh tượng này khiến hoa huyệt co rút, nhanh chóng đưa cô tới cao trào, miệng nhỏ thét lớn, cả cơ thể run lên.

Lương Dục Hiên nhìn thấy cơ thể mềm mại xụi lơ trên ghế liền ngồi dậy, thoát ly những thứ cản trở, đặt cự long ở miệng huyệt đang ẩm ướt, đột ngột tiến công.

"Á... A..... Ư... Ưʍ.... Ha... H... Hiên... "

Huyệt nhỏ bị tấn công bất ngờ nên cô không kịp chuẩn bị, một dòng nước ấm tưới lên đầu cự long, khiến nó càng trơn ướt, thuận lợi cho việc khai phá. Vòng eo tinh tráng của hắn chuyển động, ma sát với bức tường thịt ấm áp. Nhưng tốc độ của hắn vô cùng chậm, giống như con ốc sên từ từ bò vào trong cô vậy. Đã quen với tốc độ trước kia, vậy mà bây giờ hắn lại chậm chạp vậy khiến cô vô cùng khó chịu, uốn éo mông trắng, miệng nhỏ rêи ɾỉ:

"Ưʍ..... Ha... Thiếu gia... A.... Nhanh một chút!"

"Sao cơ?"

Dù biết cô gái dưới thân muốn gì, hắn vẫn tiếp tục dày vò.

"Ưʍ... Là muốn... Anh nhanh một chút!"

"Gọi tên của anh và nói yêu cầu của em nào!"

Tên họ Lương xấu xa này muốn làm cô xấu hổ không có lỗ chui vào, đôi tay búp măng định che gương mặt đỏ ửng thì bị hắn tóm lấy, kéo lêи đỉиɦ đầu cô.

"Không có chỗ trốn nên dùng cách này sao bé con?"

Hắn thúc mạnh vào trong hoa huyệt, chạm đến điểm G, cơ thể cô qua hai lần cao trào nên vô cùng nhạy cảm.

"Á!"

"Nào, nói đi!"

Vòng eo hắn bắt đầu di chuyển chậm chạp, từng chút khiến cơ thể của cô khó chịu, dấy lên ham muốn.

"Hiên... Em muốn anh, muốn anh mạnh mẽ chà đạp, muốn anh làm em nhanh một chút... Ư~ Ha~"

Nghe thấy yêu cầu của cô, hắn mỉm cười, đôi tay nâng chân ngọc lên cao, hạ thân bắt đầu chuyển động nhanh hơn trước.

"Ý em là thế này?"

"A.... A.... A... Ưʍ... "

"Không nói? Vậy chẳng lẽ là muốn nhanh hơn?"

Không chờ ý kiến của cô, hắn tiếp tục tăng tốc khiến mật dịch trong huyệt nhỏ chảy ra càng nhiều, cũng khiến cái miệng nhỏ đáng yêu chỉ có thể phát ra những tiếng rên kiều mị. Tốc độ hiện tại của hắn khá nhanh, mỗi lần thúc là mỗi lần chạm đến điểm nhạy cảm sâu bên trong, huyệt nhỏ ẩm ướt siết lấy côn ŧᏂịŧ.

"Ư... Ưʍ..... A.... Ha~ Hiên~"

Nghe thấy đôi môi hồng nhuận nỉ non tên mình, Lương Dục Hiên càng thêm hưng phấn. Hắn vòng tay qua eo cô, đỡ cô ngồi dậy, đối diện với mình, còn hắn thì ngả lưng xuống chỗ tựa của ghế. Đôi tay của hắn luồn ra sau, vỗ mạnh cặp bánh bao đầy đặn của cô khiến chúng ửng đỏ rồi bóp mạnh, bắt di chuyển theo nhịp mà hắn đưa ra.

Đầu lưỡi linh hoạt liếʍ nhẹ đôi môi hơi sưng đỏ, chuyển xuống bộ ngực trắng sữa của cô. Ánh sáng trong ô tô chiếu xuống cùng với từng đợt tấn công mạnh mẽ khiến chúng tạo ra những đợt sóng nhũ hút hồn. Hắn liếʍ nhẹ hạt đậu nhỏ, gặm cắn nó.

Một lúc sau, hắn lại tăng tốc, lần này còn mạnh hơn, đưa hai người gần đến đỉnh du͙© vọиɠ. Nơi giao hợp phát ra tiếng va chạm mạnh, miệng nhỏ của Nhu Liên cũng phát ra những tiếng rên làm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thính giác, cổ vũ cho du͙© vọиɠ của hắn. Không lâu sau, Lương Dục Hiên dùng sức đâm mạnh vào trong cô, phóng ra tinh hoa của hắn, cũng là lúc cả hai cùng đạt đến cao trào.

Cô xụi lơ, gục xuống l*иg ngực ấm áp và rắn chắc của hắn, trước khi thϊếp đi, bên tai có nghe tiếng thở dốc của hắn cùng thanh âm trầm khàn do du͙© vọиɠ, nhưng là lời nói từ tận sâu trong lòng hắn: "Vợ à, anh yêu em!"

___________________



Sắp xong ròi

Ta siêng thiệt ha