Tần Vô Phong và Ngụy Quang Hàn tỷ thí, lo lắng không lớn, có lẽ là khi tỷ thí lần đầu tiên, liền báo trước kết cục hôm nay.
Tần Vô Phong, thắng!
Ngụy Quang Hàn, bại!
“Vì sao???”
Khi Tần Vô Phong đặt kiếm trên cổ Ngụy Quang Hàn, thanh âm đông lạnh của hắn hỏi Ngụy Quang Hàn.
Ngụy Quang Hàn mỉm cười: “Cái gì vì sao... Ngươi thắng, mang theo Minh và Tư Minh... Nga, chính là Vân Khuynh và Đại Bảo rời đi đi.”
Ánh mắt Tần Vô Phong lãnh liệt nhìn hắn, thân thể cũng bất động, hắn muốn một đáp án, một đáp án chuẩn xác.
Ngụy Quang Hàn nhíu mày: “Thế nào, muốn gϊếŧ ta???
Đáng tiếc không được đâu, ta còn muốn giữ lại một cái mệnh của mình đi cứu sư phụ ta.”
Tần Vô Phong hơi nhăn mày: “Đừng hòng nói sang chuyện khác, ta đang hỏi ngươi, vì sao??? Ngươi biết ta hỏi cái gì!!!”
Ánh mắt Ngụy Quang Hàn dời về phía Vân Khuynh cùng với Đại Bảo trong lòng y, cúi đầu:
“Ngươi hỏi ta vì sao thu hồi kiếm???
Nếu như trước khi ngươi đặt kiếm ở trên cổ ta, ta cầm kiếm trong tay ám sát ngươi, ngươi sẽ không thể nhẹ nhàng như vậy thắng ta, ta liền không nhất định thua??? Đúng không???”
Tần Vô Phong không nói gì, chỉ là nhìn hắn, lẳng lặng đợi đáp án.
“Kỳ thực rất đơn giản.”
Ngụy Quang Hàn mở miệng nói: “Trong lòng ta từ lâu đã có lựa chọn, thắng cùng không thắng, căn bản không có một chút quan hệ.”
Dù sao mặc kệ thế nào, hắn đều sẽ để Vân Khuynh rời đi, sao hắn có thể để Vân Khuynh ở lại cái nơi ngay cả trong không khí cũng tràn ngập bệnh độc này???
Hắn đúng là muốn ở bên Vân Khuynh, thế nhưng hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới sẽ mang Vân Khuynh đến ‘Vô Gian luyện ngục’ sống.
Cho dù hắn từng vọng tưởng ở cùng một chỗ với Vân Khuynh, cũng chỉ là nghĩ rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’ sống cùng với Vân Khuynh.
“Đối với ngươi không quan hệ, thế nhưng đối với ta, có quan hệ, quan hệ rất lớn, ta không hy vọng mình thắng không rõ ràng.”
Tần Vô Phong không hiểu có chút tức giận.
Đối thủ lực lượng ngang nhau, là khó có thể gặp phải đến cỡ nào, hắn thật lâu trước đó đã muốn đánh với Ngụy Quang Hàn một lần, rốt cục có cơ hội, Ngụy Quang Hàn nhưng lại có lệ với hắn.
“Vậy cùng ta có quan hệ gì đâu, lẽ nào ngươi kỳ thực không muốn mang Vân Khuynh và hài tử kia rời đi???
Nếu như ngươi thật không muốn, liền đem bọn họ lưu lại đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc bọn họ thật tốt.”
Ngụy Quang Hàn nói xong, không hề để ý tới Tần Vô Phong, thậm chí ngay cả kiếm Tần Vô Phong đặt ở cổ hắn cũng không để ý.
Trực tiếp xoay người bước đi.
“Chờ một chút!!!”
Lúc này đây, gọi lại Ngụy Quang Hàn chính là Vân Khuynh.
Ngụy Quang Hàn quay đầu lại, y gật đầu với Ngụy Quang Hàn: “Cảm tạ ngươi buông tha Đại Bảo.”
Ngụy Quang Hàn ngẩn ra một chút, nâng ngón tay chỉ Vân Khuynh: “Ta muốn nói chuyện với y một hồi.”
Vân Khuynh có chút ngạc nhiên, nhìn Tần Vô Phong và Tần Vô Song, sau một khắc liền đem Đại Bảo đưa cho Tần Vô Song, mở miệng nói: “Ta đi một chút sẽ trở lại.”
Sau đó trong ánh mắt kỳ dị của Tần Vô Song và Tần Vô Phong cùng với những người khác, y theo Ngụy Quang Hàn rời đi.
“Khuynh Khuynh y...”
Tần Vô Hạ có chút muốn ngăn cản Vân Khuynh.
Tần Vô Song trêu đùa Đại Bảo trong lòng, Tần Vô Phong lại giơ lên tay, lắc đầu.
“Tuy rằng nói quen biết không hơn, nhưng ta biết hắn, hắn nếu nói muốn chúng ta mang Đại Bảo và Vân nhi đi, liền nhất định sẽ không đổi ý.”
...
“Ngươi tìm ta có chuyện gì???”
Vân Khuynh theo Ngụy Quang Hàn, ra khỏi phòng khách lúc trước, đi tới một hành lang, Ngụy Quang Hàn thẳng tắp đứng, đưa lưng về phía y, nhưng không mở miệng.
Vậy nên Vân Khuynh liền nhịn không được mở miệng trước.
Ngụy Quang Hàn cúi đầu một chút, như trước đưa lưng về phía y: “Minh... À không, Vân Khuynh. Ngươi hạnh phúc chứ???”
Vân Khuynh giương mắt nhìn Ngụy Quang Hàn, hơi nheo lại hai mắt, chuyện cũ một màn một màn xẹt qua trước mắt, vô luận là tốt hay xấu, vô luận lúc trước quấn quýt và giãy dụa đến cỡ nào, hôm nay nhớ lại, lại cảm thấy rất nhẹ nhàng, rất khoái nhạc.
Có lẽ, quan trọng không phải quá trình, mà là kết cục, y hiện tại ở bên Tần Vô Song Tần Vô Phong rất hạnh phúc, liền cảm thấy quay đầu nhìn lại thấy cái gì cũng tốt.
“Hạnh phúc, ta rất hạnh phúc.”
Ngụy Quang Hàn có chút xuất thần: “Hạnh phúc hơn kiếp trước???”
“Đúng vậy.”
Vân Khuynh không chút do dự trả lời.
“Như vậy, ta liền hài lòng...
Đi đi, Tần Vô Phong, Tần Vô Song đều là người có thể phó thác, ta tin tưởng ngươi sẽ tiếp tục hạnh phúc, từ bây giờ trở đi, ngươi có thể quên ta rồi.
Quên đi một người tên Ngụy Quang Hàn đã từng tồn tại, vô luận là kiếp trước, hay kiếp này.
Còn có, đến tận lúc này, ta vẫn nợ ngươi một câu:
Xin lỗi.”
Vân Khuynh ngơ ngác, trong lòng có chút buồn bã, y không biết Ngụy Quang Hàn vì sao muốn nói như vậy.
Thế nhưng, y biết lời Ngụy Quang Hàn nói, ở đáy lòng y, nổi lên tác dụng rất lớn, khiến y có chút mờ mịt, cũng có chút cảm động, còn có chút vô thố.
Trong nháy mắt trước đó, y vừa lĩnh ngộ được Ngụy Quang Hàn khổ sở, trong nháy mắt lúc này, Ngụy Quang Hàn lại nói với y xin lỗi, Ngụy Quang Hàn...
Ngụy Quang Hàn này, càng ngày càng giống Ngụy Quang Hàn lúc trước y thích, giống Ngụy Quang Hàn tuy rằng cao ngạo nhưng không thanh cao kia, u sầu nhưng hết lần này tới lần khác có thể cho y ánh nắng mặt trời.
“Vì sao, ngươi...”
Ngụy Quang Hàn rốt cục quay người lại nhìn y, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn tuy rằng vẫn như cũ tái nhợt yêu dị, thế nhưng biểu tình lại rất bình thản.
“Vân Khuynh.”
Ngụy Quang Hàn cong môi nhìn y: “Có thể cho ta ôm ngươi thêm một lần không???”
Vân Khuynh ngẩn ra, hai gò má khắc chế không được nhuộm lên đỏ ửng nhè nhẹ, buông xuống lông mi thật dài.
“Chỉ là cáo biệt với ngươi mà thôi, sau khi ngươi rời khỏi ‘Vô Gian luyện ngục’, sẽ không trở lại nữa đúng không? Ta cũng sẽ không đi ra ngoài, chúng ta có thể cả đời này cũng không thể gặp được nhau nữa...
Vậy nên, cho ta một cái ôm hữu tình, ly biệt, được chứ???”
Vân Khuynh ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi không giúp sư phụ ngươi sống lại sao???”
Sau một khắc, mắt y liền bị một mảnh màu tím bao trùm, Ngụy Quang Hàn đã đem y vây trong l*иg ngực màu tím.
Ngụy Quang Hàn gắt gao ôm y, nâng đầu, nhắm mắt lại, khắc chế tình tự mãnh liệt trong nội tâm mình.
Vừa rồi nghe thấy Tần Vô Phong vì hắn đưa cho Vân Khuynh Lưu Huỳnh Kiếm mà nói lời cảm tạ, đáy lòng hắn khẽ động.
Hắn rốt cục hiểu, hắn rốt cục nhìn thấu.
Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ, đời trước bỏ lỡ, đời này có thể nào đến bên nhau đây???
Khi đó hắn không nắm chặt, lúc này, Vân Khuynh sao có thể thuộc về hắn???
Bên người Vân Khuynh đã có người khác, không có hắn, cũng không sao, tự nhiên có người khác yêu thương Vân Khuynh, che chở Vân Khuynh.
Vậy nên khi Tần Vô Phong lấy thân phận thân mật nhất với Vân Khuynh, cảm tạ hắn đối tốt Vân Khuynh, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Vân Khuynh, đã thuộc về người khác, hiện tại, hắn thậm chí ngay cả quyền yêu Vân Khuynh cũng không có.
Vốn hắn còn muốn ích kỷ hi sinh Đại Bảo, phục sinh sư phụ hắn, sau khi sư phụ hắn sống lại sẽ đi tìm Vân Khuynh, cùng Vân Khuynh trải qua ngày tháng hạnh phúc vui sướиɠ của người bình thường...
Thế nhưng, tất cả nếu đúng theo như ý muốn của hắn, Vân Khuynh chưa chắc sẽ hạnh phúc hơn hiện tại, Vân Khuynh còn rất có thể sẽ hận hắn...
Buông hay không buông chỉ ở một ý niệm.
Tại một ý niệm này, Ngụy Quang Hàn buông xuống, vậy nên hắn lựa chọn thành toàn, thành toàn Vân Khuynh một nhà hạnh phúc.
Hung hăng ôm chặt Vân Khuynh một lát, Ngụy Quang Hàn bỗng nhiên đẩy ra Vân Khuynh, quay mặt đi: “Được rồi, ngươi có thể đi.”
Vân Khuynh bị động tác bất ngờ của hắn làm cho có chút nghi hoặc, y còn chưa kịp hỏi, Ngụy Quang Hàn đã mở miệng: “Cái gì cũng đừng hỏi, ngươi còn mở miệng, ta coi như ngươi không muốn về lại với Tần gia huynh đệ, mà muốn lưu lại với ta.”
Cánh môi đã mở ra một nửa của Vân Khuynh giật giật, lại khép lại.
Có lẽ Ngụy Quang Hàn đúng, y và Ngụy Quang Hàn, cần phải phân rõ giới hạn.
Bất luận trước đây y thương hắn bao nhiêu, đó cũng là chuyện đời trước, đời này, lại nói tiếp, bọn họ cũng chỉ là hai người xa lạ quen thuộc lẫn nhau mà thôi.
Vân Khuynh đứng tại chỗ, bình tĩnh nhìn Ngụy Quang Hàn một hồi, cúi đầu nói: “Bảo trọng, cáo từ.”
Liền xoay người rời đi.
Ngụy Quang Hàn hơi giương mắt, nhìn bóng dáng Vân Khuynh càng đi càng xa, đáy lòng bỗng nhiên có một loại đau đớn khó có thể khắc chế lan tràn.
Cho dù, cho dù nói cho mình phải buông tay, thế nhưng, tâm vẫn như trước chảy máu, vẫn như trước đau nhức, dù sao, cũng là người hắn yêu lâu như vậy.
Vân Khuynh không quay đầu lại, kỳ thực bước chân y cũng có chút chần chờ, thế nhưng y lựa chọn kiếp này, lựa chọn Tần Vô Phong Tần Vô Song, lựa chọn Đại Bảo tiểu Bảo, vậy nên y không thể quay đầu lại, quay đầu lại là sai, quay đầu lại sẽ làm rất nhiều biến cố càng thêm phức tạp.
Vậy nên y thẳng lưng, chậm rãi bước đi.
Có gió lạnh từ hàng lang thổi qua, thổi bay vạt áo y bào của Vân Khuynh, trường bào màu xanh nhạt, đón gió, bay phất phới, như là đang giãy dụa, như là đang vĩnh biệt...
Ngụy Quang Hàn nhìn theo bóng dáng Vân Khuynh rời khỏi, bên môi kéo ra nhất mạt mỉm cười, trong lòng lặng lẽ nói:
Lạc Minh, vĩnh biệt, không bao giờ gặp lại.