Khuynh Tẫn Triền Miên

Chương 272: Hắn rất đáng thương

“Sư phụ ta không có người vật hoàn cảnh quan tâm.”

Ngụy Quang Hàn bình tĩnh trả lời vấn đề của Vân Khuynh.

“Hắn muốn sống lại, không phải vì sinh mệnh có ý nghĩa, đó chỉ là nguyện vọng của hắn, hắn chỉ muốn chống lại ông trời mà thôi.”

Vân Khuynh nhíu mày: “Đem Đại Bảo trả lại cho chúng ta, ta thay Đại Bảo có được không???”

“Vân nhi...”

“Khuynh nhi...”

Tần Vô Phong và Tần Vô Song nghe xong Vân Khuynh nói, đều giật nảy mình.

Ngụy Quang Hàn cũng lập tức phủ định: “Không có khả năng.”

Trong thanh âm hắn đã mang theo tức giận: “Ngươi cũng không phải huyết đồng, sao có thể thay thế được nó???”

“Thế nhưng...”

Ánh mắt Vân Khuynh cầu xin nhìn Ngụy Quang Hàn.

“Nhưng chúng ta không thể mất đi Đại Bảo.”

Ngụy Quang Hàn quay đầu đi, làm như không thấy biểu tình của Vân Khuynh, Tần Vô Song thoáng dùng sức đem Vân Khuynh kéo đến trong lòng, ôm y, cúi đầu nói: “Không nên cầu hắn, Khuynh nhi, chúng ta nhất định có thể từ trong tay hắn đoạt lấy Đại Bảo.”

“Được rồi, ‘Vô Gian luyện ngục’ chưa bao giờ cự tuyệt bất luận người nào muốn vào, cũng không ngăn cản bất luận người nào muốn rời đi, các ngươi muốn ở chỗ này làm cái gì xin cứ tự nhiên, ta sẽ không phụng bồi.”

Tuy rằng Ngụy Quang Hàn biểu hiện rất bình thường, thế nhưng đáy lòng hắn, cũng là sóng gió cuộn trào mãnh liệt.

Vừa rồi đối mặt với ánh mắt cầu xin của Vân Khuynh, tâm hắn mềm nhũn, dĩ nhiên thiếu chút nữa đem hài tử ôm trong tay trả lại cho Vân Khuynh.

Nhưng hắn vẫn còn lý trí, không đưa cho Vân Khuynh.

Nói xong câu kia, Ngụy Quang Hàn ôm lấy Đại Bảo muốn rời đi.

Tần Vô Phong, Tần Vô Song tự nhiên sẽ không cho phép Đại Bảo cứ như vậy ở trước mặt bọn họ bị Ngụy Quang Hàn ôm đi.

Khoảnh khắc Ngụy Quang Hàn vừa mới xoay người, Tần Vô Phong liền nhấc chân, bay lên trời, thoáng cái rơi xuống phía trước Ngụy Quang Hàn, ngăn cản Ngụy Quang Hàn: “Lưu lại Đại Bảo.”

Ngụy Quang Hàn giơ lên đôi mắt, châm chọc kéo kéo môi: “Đây là hài tử của Tần Vô Song, cũng không phải của ngươi, ngươi cần gì phải ra sức như thế.”

Khuôn mặt nguyên bản lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong, vừa nghe những lời này, càng thêm trầm xuống: “Hài tử của Vô Song cũng là người Tần gia, huống hồ, hài tử của Vân nhi liền là hài tử của ta, hôm nay, ta sẽ không để ngươi mang Kính Huyền đi.”

Khuôn mặt giấu dưới y bào tím của Ngụy Quang Hàn có chút khó coi: “Tần Vô Phong, nơi này là ‘Vô Gian luyện ngục’, không phải địa bàn Tần gia các ngươi!!!”

“Vậy thì sao??? Lẽ nào ”Vô Gian luyện ngục” còn có người lợi hại hơn ngươi???”

Ngụy Quang Hàn trầm mặc.

Tần Vô Phong hừ lạnh một tiếng: “Lần trước, chúng ta còn chưa rõ ràng phân ra cao thấp, lúc này đây, để cho chúng ta từ từ phân cao thấp đi.”

Ngụy Quang Hàn như trước trầm mặc.

Tần Vô Phong nói rất đúng, trong ‘Vô Gian luyện ngục’, võ công của hắn cao nhất, nếu như ngay cả hắn cũng đánh không lại Tần Vô Phong, những người khác tự nhiên không được, hơn nữa Tần Vô Phong cũng mang theo rất nhiều thuộc hạ tới, dù là biển người chiến cũng không sợ.

Khuôn mặt tuấn tú dưới y bào của Ngụy Quang Hàn âm trầm một mảnh: “Như vậy, ngươi động thủ đi!”

Tần Vô Phong tự nhiên sẽ không lơ là, dù sao Ngụy Quang Hàn là một đối thủ không thể bỏ qua, hơn nữa trong tay Ngụy Quang Hàn còn ôm Đại Bảo.

“Chờ một chút, hài tử, đem hài tử giao cho Vân nhi bọn họ, chúng ta tỷ thí, khó tránh khỏi không thể khống chế lực đạo, thương đến hài tử dù sao cũng là không tốt.”

Tần Vô Phong mở miệng nói.

Ngụy Quang Hàn nhìn Vân Khuynh, thả người nhảy đến bên người Vân Khuynh, đem Đại Bảo trong lòng đưa cho y: “Minh, ta tin tưởng ngươi.”

Nói xong, hắn một lần nữa xoay người, nhìn Tần Vô Phong: “Lúc này đây, nếu như ta thắng, lưu lại Lạc Minh, nếu như ngươi thắng, liền mang đi Tư Minh.”

Tần Vô Phong nhíu mày: “Lạc Minh???”

Ngụy Quang Hàn vươn tay, cởi mũ áo choàng trên đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ lại trắng bệch đến yêu dị.

Con mắt hắn đỏ như máu, khóe mắt có một viên lệ chí màu son kỳ dị dịu dàng muốn ngã.

Vì sao sẽ có lệ chí kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ là máu, kiếp này hắn nhất định phải đem toàn bộ đau đớn và nước mắt, đều nuốt vào lòng mình sao???

“Chính là Vân Khuynh trong miệng là các ngươi, ta đã quen gọi y Lạc Minh.”

Tần Vô Phong nghe xong giương mắt nhìn Vân Khuynh, lại lần nữa đem ánh mắt đặt trên khuôn mặt Ngụy Quang Hàn.

Bọn họ hai người dĩ nhiên một chút cũng không giống sắp sửa quyết chiến với nhau, ngược lại giống một đôi bằng hữu: “Cảm tạ ngươi đưa cho Vân nhi Lưu Huỳnh Kiếm, Vân nhi có nó, an toàn hơn.”

Môi mỏng Ngụy Quang Hàn hơi kéo: “Ta cũng chỉ là muốn cho y càng thêm an toàn mà thôi.”

Nói xong, ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong đó lóe ra một ít tia lửa chỉ có chính bọn họ có thể thấy và hiểu.

Bọn họ cũng đều biết, vô luận người kia gọi Lạc Minh hay Vân Khuynh, tâm bọn họ đều ở trên người người kia.

Nếu là như vậy...

Trận tỷ thí này, sẽ trở nên càng thêm quan trọng.

Lúc này toàn bộ tâm tư Vân Khuynh, đều ở trên người Đại Bảo Ngụy Quang Hàn giao cho y, hoàn toàn không chú ý tới đối thoại của hai người.

Bọn họ chỉ là đứng, thẳng tắp đứng, ánh mắt lợi hại như kiếm quan sát đối phương.

Địch bất động, ta bất động.

Tìm không được kẽ hở của đối phương, bản thân sẽ không động, gặp gỡ đối thủ lực lượng ngang nhau, dù chỉ một sai lầm, liền có thể toàn bộ thua.

Tới loại trình độ này của bọn họ, cho dù bất động cũng đã là đang so sánh lẫn nhau.

So sánh khí tràng, so sánh nội lực, so sánh sức chịu đựng, so sánh tâm trí.

Thời gian bất tri bất giác, đã qua đi thật lâu.

Vân Khuynh đã xác định Đại Bảo trong lòng khỏe mạnh, không có một chút ngoài ý muốn, lúc này y mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngụy Quang Hàn và Tần Vô Phong.

Sắc mặt hai người đều mơ hồ có chút trắng bệch, trên trán chảy ra mồ hôi.

Vân Khuynh ôm Đại Bảo, nhíu mày, hỏi Tần Vô Song bên người: “Vô Song, bọn họ... Ai có thể thắng???”

Tần Vô Song lắc đầu: “Không thể nói trước, lực lượng bọn họ ngang nhau... Khuynh nhi, mong đại ca thắng, hay mong Ngụy Quang Hàn thắng???”

Nếu là Vân Khuynh trước đây, khẳng định sẽ tránh né không đáp, nhưng Vân Khuynh hiện tại, đối với Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều là phi thường thân cận, không muốn giấu thêm bọn họ cái gì, dù là chuyện y xuyên qua, y cũng dự định tùy thời nói cho Tần Vô Song và Tần Vô Phong, vào lúc này y sẽ càng không trốn tránh.

Hơi suy nghĩ sâu xa một chút, Vân Khuynh chăm chú nhìn Tần Vô Song nói: “Ta mong muốn bọn họ hoà, đại ca thắng đương nhiên là tốt, chúng ta có thể mang theo Đại Bảo rời đi, thế nhưng Ngụy Quang Hàn thất bại... Hắn, hắn rất đáng thương.”

Tần Vô Song có chút hiếu kỳ: “Vì sao nói như vậy???”

Vân Khuynh thở dài một tiếng:

“Trước đây thì ta không biết, hiện tại tự mình đi tới ‘Vô Gian luyện ngục’ ta mới biết đây là địa phương thế nào.

Người thường ở chỗ này một đoạn thời gian sẽ điên cuồng, huống chi Ngụy Quang Hàn ở chỗ này đã hơn hai trăm năm???

Hơn nữa, hai trăm năm qua, sư phụ hắn đã chết, hắn chỉ có một người, toàn bộ ‘Vô Gian luyện ngục’ không có một người tri tâm, bên người không có người yêu...

Đây là tịch mịch cỡ nào... Cô tịch ra sao... Cho nên hắn muốn cho sư phụ hắn sống lại cũng rất bình thường...

Hắn, thực sự rất đáng thương...

Ta không nên trách hắn hiện tại đã không phải thiếu niên sạch sẽ thuần túy trước kia... Người, có ai không thay đổi...”

Vân Khuynh nói, vốn là nói với Tần Vô Song, nói nói, cuối cùng biến thành lẩm bẩm.

Đến giờ phút nầy, y mới hiểu được Ngụy Quang Hàn.

Ở một đời này gặp lại, y vẫn đối với Ngụy Quang Hàn rất chống cự, hiện tại đã biết hoàn cảnh tồn tại của hắn, đã biết hắn ở thế giới này khổ sở, mới bằng lòng vì hắn suy nghĩ một chút.

Tần Vô Song trầm mặc một chút: “Ta sẽ không ngăn cản hắn phục sinh sư phụ hắn, thế nhưng, dùng Đại Bảo đổi lấy mệnh sư phụ hắn, thì trăm triệu không thể.”

Vân Khuynh gật đầu: “Ta mong muốn bọn họ hoà, chúng ta mang Đại Bảo đi, Ngụy Quang Hàn tìm kiếm phương pháp khác cứu sư phụ hắn.”

“Khuynh nhi.”

Tần Vô Song nghiêng đầu nhìn Vân Khuynh, có chút chần chờ.

Vân Khuynh chớp chớp mắt, nhìn lại hắn: “Ân???”

“Ngươi...”

Tần Vô Song nói có chút ấp úng: “Ngươi... Cùng với Ngụy Quang Hàn... Rất quen thuộc sao... Còn có, hắn... Vừa gọi ngươi Lạc gì đó...”

“Lạc Minh.”

Vân Khuynh cười cười: “Đây là một cái tên khác của ta, chờ trở lại Tần gia, ta sẽ nói cho ngươi và đại ca đây rốt cuộc là chuyện gì.”