Chương 22
Dịch giả: AnnBiên: Tigôn Tía
_DIANA_
James chăm chú nghiền ngẫm tấm ảnh tôi vừa gửi anh vài phút trước. Anh ta hết nghiêng đầu lại nhướng mày và đôi mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình. Được vài phút, anh mới mở miệng. "Điều này là không thể."
Tôi gật đầu và đưa tay lấy lại chiếc điện thoại. Bằng môt cách thần kì nào đó, cái màn hình đã bị vỡ khi tôi đang ở trên sông. Ngay tối qua... không thể nào giải thích được.
Nhìn lại tấm ảnh lần cuối, tôi bấm nút xoá. Trước khi tôi xử lý hoàn toàn thân thể con sói, tôi đã chụp một tấm ảnh và dự định sẽ đưa cho James xem.
"Anh biết em có thể hạ gục con sói trong một thời gian ngắn." James đột ngột nói. Anh ta vẫn ngồi bắt chéo chân, đặt khuỷu tay lên đầu gối, cằm chống lên lòng bàn tay, anh ta tiếp tục với nụ cười mỉm. "Anh tự hỏi tại sao tối qua em và Xavier lại về trễ đến thế." Anh ta ngọ nguậy chân mày tỏ ý thắc mắc. "Đừng nói với anh chuyện gì đó đã xảy - ối!" Anh ta nhăn mặt lấy tay xoa xoa chỗ tôi vừa giáng cho anh ta một cú đấm.
Tôi đảo mắt, cú tôi vừa đấm không thể đau đến thế. Như đọc được suy nghĩ của tôi, James bỏ tay ra nơi một vết thâm vừa xuất hiện. Tôi đảo mắt lần nữa, “Đó không phải lỗi của tôi.”
"Không, thật đấy. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
"Tôi sẽ khiến em tin vào duyên ngầm." Những từ ngữ đó có vẻ như đang lặp đi lặp lại liên tục trong óc tôi.
Xavier ngu ngốc. Xavier ngu ngốc chết tiệt.
Không nói gì, tôi chỉ có thể đứng lên và bỏ đi. Trời chỉ vừa hửng sáng, không có ai trong đội tuần tra vẫn còn thức ngoại trừ tôi và James. Theo quán tính, tôi bước tới căn lều của Xavier.
Tôi nhoẻn cười một tí khi nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu và hài hước của Xavier lúc đó. Cậu ta nằm nghiêng một bên với đôi chân bắt chéo, tiếng ngáy khe khẽ kết hợp một cách hoàn hảo với nước miếng nhỏ xuống từ miệng. Ai có thể tin được cậu ta là một Alpha khi đang ngáy như một cậu bé phốp pháp như thế cơ chứ?
Chợt nhận ra điều ấy hơi ngược, tôi rời khỏi căn lều.
Ở phía xa, Melissa đang tập luyện, mặc áo thể thao với quần sọt trong khi Kent ... ừ thì chỉ ngồi cạnh chiếc điện thoại với vẻ mặt nghiêm trọng.
Đột ngột ánh mắt của Melissa và tôi bắt gặp nhau, cô ta thản nhiên ngoảnh mặt đi trước.
Câu trả lời về tối qua chỉ có thể giải thích là thuật của phù thủy. Không nghi ngờ gì về điều đó. Đó là lí do tại sao James đã nói điều đó là không thể.
Chỉnh quần áo lại cho gọn gàng, tôi rời khỏi nhà vệ sinh với một cái khăn lông ướt trên tay. Cả nhóm đang nghỉ ngơi và nói chuyện rôm rả, như thường lệ Mark vẫn là người to tiếng nhất.
Tiếng chuông vang lên làm mọi người lập tức im bặt, hầu như tất cả trong khu trại đều thở dài trong khi Mark thì thầm reo yay. Điều đó có nghĩa lại bắt đầu một ngày hoạt động trong chuyến cắm trại.
"Được rồi!" Một giáo viên hét vào cái micro. Tại sao họ cứ phải hét lên như thế trong khi đã sử dụng một cái microphone khốn nạn cơ chứ? "Tất cả học sinh sẽ tham dự hoạt động thứ 2 này. Trại viên nào vẫn tiếp tục ở trong lều sẽ nhận hình phạt. Dù sao, chúng ta sẽ làm một chuyến leo núi. Mỗi trưởng nhóm sẽ đến đây sau khi hoạt động kết thúc và báo cáo kết quả cho chúng tôi ngay lập tức.
Mark nhún vai "Không có cuộc thi nào sao?" Cậu ta ủ rũ. Không may, giáo viên là một người sói đã nghe thấy và nói vào micro " Không có cuộc thi nào ở đây cả."
-
Đặt tay lên viên đá cuối cùng, tôi đứng lên nhanh chóng. Tôi cảm thấy khá là tự hào khi là người đầu tiên đến đích. Người thứ hai dẫn đầu là Xavier. Cậu khá ngạc nhiên khi tôi đã đến nơi nhưng sau đó vẫn mỉm cười. Không hề ngại khi bị một cô gái câm, "yếu đuối" đánh bại. Trong khi tôi không hề đổ mồ hôi, thì những người khác - đặc biệt là James - lại ngược lại. Anh ta là người cuối cùng trong tất cả trại viên về đến đích. Khi anh ta tới nơi, anh ta thở phì phò và nói với bản thân. "Tôi ghét leo trèo." Tôi nhạo báng, giờ thì anh mới thừa nhận điều đó. Tôi đoán rằng có lẽ không phải tất cả thợ săn đều có thể làm mọi thứ.
"Đây."
Tôi liếc qua người vừa nói với tôi. Xavier đang đứng ngay trước mặt, cậu cầm hai chai nước trong mỗi tay. Một tay đưa thẳng về phía tôi. Tôi mỉm cười trước khi với lấy chai nước từ tay cậu.
Trời đã quá trưa và thật may khi tìm thấy một cái cây để tựa vào vì nếu tiếp tục đi, ánh mặt trời sẽ đốt cháy da của tất cả.
"Xavier!"
Tất cả chúng tôi quay lại. Khá ngạc nhiên khi đấy là Fiona và nhóm của ả đang chạy về phía này, tôi thấy James đang nhìn vào bàn tay nơi khoé mắt.
Fiona cười ngọt "Liệu chúng tôi có thể ngồi ở đây không? Có vẻ như tất cả những bóng cây khác đã đông đúc hết rồi."
Tessa giang tay ra và nói "Và cái cây này cũng vậy." Mark gật đầu, đặt tay lên một trong những cái rễ nổi trên mặt đất và cười mỉa mai "Chúng tôi đang hẹn hò."
Một trong những người bạn của Fiona thì thầm mà quên mất sự thật rằng chúng tôi đều có thể nghe thấy. "Đã nói là chúng ta sẽ bị từ chối mà." Cô ta thở dài và cười với chúng tôi một cách gượng gạo và xấu hổ "Tôi xin lỗi đã làm phiền." Họ kéo Fiona rời đi. Cuối cùng thì cũng có một người trong bọn họ tử tế.
“Thế là thế quái nào?" Tessa nói to. Xavier nhún vai và thở dài. "Mặc kệ bọn họ đi. Ba mẹ của Fiona muốn tôi và cô ta đi với nhau."
Sau đó Xavier nhìn tôi trấn an "Tất nhiên điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra."
Đột nhiên tôi thấy dạ dày quặn lên dù gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, vậy tại sao Xavier lại nhận ra? Cậu nhăn mặt với tôi "Cậu chưa ăn sáng phải không?" Tôi gật đầu và cắn môi. Xavier lục trong ba lô nơi cậu để mấy chai nước và lấy ra thứ gì đó để đưa cho tôi. "Đây, cầm lấy."
Tôi nghe tiếng ai đó cười thầm "Có vẻ như Xavier thực sự yêu Diana." Marks thì thầm... to. Nếu tôi mà đang uống nước thì tôi sẽ giả bộ vô ý phun thẳng vào mặt cậu ta. Bắt chước giọng điệu của cậu ta, Tessa thêm vào "Cậu ta chẳng bao giờ để ai có được thức ăn nhẹ của cậu ta đâu."
Xavier khịt mũi và đảo mắt, "vì làm gì có ai hỏi cơ chứ." Mark đưa ngón tay lên phản đối nhưng Xavier lườm khiến cậu ta im bặt.
Tôi bặm môi và lắc đầu trước khi nhìn quanh. James đâu rồi? Tessa có vẻ đoán ra được thắc mắc của tôi "À, anh ấy đi đâu đó vài phút-" với vẻ mặt tự phụ cô thêm vào "- khi cậu đang trong vòng tay âu yếm của Xavier."
Luôn luôn, luôn luôn có một tên ngốc nào đó trong nhóm cố ghép đôi hai người.
Tôi đứng dậy, phủi mấy hạt bụi tưởng tượng trên quần trước khi gọi James để trả lời cho mấy gương mặt đang hoang mang. Không phải là tôi cần nhìn thấy James mà tôi chỉ muốn thoát khỏi mấy lời trêu chọc chết tiệt từ bọn họ.
Ba mươi phút trôi qua trước khi chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình, tôi thở dài trong bụng khi tiếp tục bước đến những nơi trống vắng mà có lẽ James đang đứng.
Ngay khi tôi định bước thêm một bước nữa, tôi cảm thấy có tiếng sột soạt trên những nhánh lá. Chỉ là một tiếng động rất khẽ mặc dù đủ để tôi cảnh giác và đặt tay về phía bên hông.
Tack.
"Whoa, thật dễ dàng!" Là Kent.
Gạt tay hắn ra, tôi thận trọng rời khỏi vị trí trước khi đứng lên.
"Cô mạnh đến chết tiệt trong khi chỉ là một kẻ nghiệp dư." Hắn lẩm bẩm, chống khuỷu tay đứng dậy.
Điều đó chỉ là bình thường khi đã tham dự một khoá học phòng thủ cho những người bình thường... phải không?
Sau đó Kent mím môi và nghiêng đầu về phía trước để nhìn theo hướng của tôi.
"Trở thành người đầu tiên đến đỉnh núi sớm có phải là hơi đáng nghi không, đặc biệt khi đối thủ của cô là người sói?"
Ngay lập tức, tôi chỉa thẳng con dao bạc nhọn hoắc được giấu trong đôi giày vào cuống họng hắn khi cúi xuống ngay trước. "Thế quái nào cậu biết được hả?" Tôi nói qua kẽ răng nghiến chặt.
"À," hắn ta nhướng mày "Vậy là cô có thể nói." Ánh mắt hắn nhìn vào tôi muốn ám chỉ điều gì đó mà tôi không thể giải thích được. "Con người duy nhất được huấn luyện nhiều đến mức có khả năng đánh bại một sinh vật siêu nhiên hẳn phải là một thợ săn.. có con dao cô đang cầm."
"Diana, cô đã bao giờ nghĩ rằng tôi có thể giả sử rằng cô là một thợ săn, thì những người khác cũng vậy không?” Gương mặt chế nhạo của hắn ta đến gần sát tôi hơn khi tôi đã hạ con dao bạc xuống. "Trong mọi thời điểm, Xavier đã tin tưởng cô. Xaiver tội nghiệp, hắn ta sẽ làm gì khi khám phá ra sự thật rằng cô là một thợ săn?"
"... và điều đó thậm chí còn thú vị hơn nữa khi cô chính là Sát Thủ Của Satan."