Trần Vân Vũ kết thúc quãng thời gian luyện tập của mình, nơi gã đang đứng lúc này là một mảnh rừng cây xanh tươi, không chút bụi bặm của đô thị, tọa lạc cạnh núi Tung Sơn, Hà Nam, Trung Quốc. Điều duy nhất khác biệt chính là thời điểm mà gã tồn tại lúc này là khoảng gần 500 năm về trước.
Trần Vân Vũ một lần nữa du hành thời gian, trở về quá khứ để rèn dũa bản thân.
Mượn nhờ sự khốc nghiệt của 18 đồng nhân Thiếu Lâm Tự, Trần Vân Vũ ngoài việc đã đạt đến cảnh giới quỷ tướng cấp 5, ma lực khổng lồ đạt cấp 10 ra, còn có một thân võ nghệ vô cùng khủng khϊếp.
Lại nói, ma thuật của pháp sư cũng như loài quỷ, được chia làm nhiều cấp bậc dựa trên ma lực và pháp thuật của bản thân. Khác biệt ở chỗ, ma lực chia làm 10 cấp, tượng trưng cho khả năng hấp thụ các hạt nguyên tố rồi thông qua đó thi triển ma pháp.
Tuy nhiên, Trần Vân Vũ dù mang một thân ma lực khổng lồ, nhưng gã lại chẳng biết nổi 1 câu thần chú mang tính sát thương nào ra hồn cả, nên ngay cả khi sở hữu ma lực rất mạnh thì gã vẫn không dám xưng là 1 pháp sư tiêu chuẩn. Mà thay vào đó, Vũ lại sử dụng toàn bộ ma lực của mình để thi triển các loại ma pháp cường hóa thân thể.
Nếu nói cao thủ võ lâm rèn luyện thân thể đến cực hạn, mượn võ công để luyện ra nội kình thì Vũ lại đi theo hướng ngược lại. Hắn có ma lực, 1 loại năng lượng tương tự như nội kình, sau khi thi triển ma thuật cường hóa sẽ có được tấm thân siêu mạnh vượt xa mọi sinh vật trên trái đất, dù chỉ trong khoảnh khắc, nhưng cũng đủ tạo được sát thương rất lớn. Bởi lẽ điểm yếu duy nhất hiện tại của Vũ nói riêng và loài quỷ nói chung chính là khả năng cận chiến.
Dùng quỷ khí để tấn công từ xa, và thuật cường hóa của các ma đấu sĩ phương tây cổ xưa để cận chiến tự vệ. Đó là đấu pháp tốt nhất mà Vũ có thể nghĩ ra cho đến tận lúc này.
“Chắc không cần chào đâu.”
Vũ lẩm bẩm, gã nhanh chóng vận dụng quỷ khí, kích hoạt đồng hồ thời gian rồi biến mất ngay lặp tức. Cảnh tượng đó lọt vào tầm mắt của Đại La Hán, người đứng đầu trong Tàng Kinh Các của chùa Thiếu Lâm, vốn đang treo mình trên đỉnh núi xa xa. Ngài không nói gì, mà đơn giản chỉ khẽ lắc đầu rồi xoay người mất hút.
Trải qua vài phút lâng lâng, Vũ cuối cùng cũng xuất hiện lại ngay bên dưới tầng hầm nhà mình.
“Mệt thật.”
Tuy vẫn chưa hoàn thiện việc lấy lại cảm xúc của mình, nhưng dù gì thì sau khi trải qua nhiều tháng ròng chiến đấu với những la hán có sức khỏe vô địch, Vũ phần nào cũng cảm thấy uể oải. Thế là gã đi thẳng một mạch lên lầu tắm rửa. Nhìn đồng hồ, thời gian mà gã vắng mặt ở thời hiện đại còn chưa quá vài phút nên thành ra trong mắt mọi người, Vũ chỉ như vừa đi ra đầu ngõ mua thuốc lá rồi quay về vậy. Chứ chẳng ai nghĩ rằng thằng này đã phơi mình ở Thiếu Lâm Tự trong quá khứ gần cả nửa năm trời.
Từng dòng nước mát chảy dài trên thân thể rắn rỏi, hoàn mỹ như một chiến thần, Vũ bắt đầu suy ngẫm về nhiều thứ trăn trở. Sức mạnh của gã tựa như đã vượt khỏi tầm kiểm soát, Vũ cảm giác như lúc này mình hoàn toàn có thể vặn gãy cổ của Ma Thần và Báo Đen bằng tay trần mà không cần phải triệu hồi ra Behemoth làm gì.
Quỷ khí tiến bộ vượt bậc, đạt đến cấp 5, tương đương với một quỷ tướng bậc trung, và hoàn toàn áp đảo các loài yêu ma quỷ quái trên trái đất.
Ma lực cấp 10, có thể sánh vai với hầu hết các đại phù thủy của The Church hùng mạnh, bởi tuy không thốt ra nổi một câu thần chú nào, nhưng gã lại biết được những ma pháp phụ trợ của các ma đấu sĩ thời cổ đại.
Đã thế, võ công của Vũ lại còn được thọ giáo trực tiếp từ các vị La Hán cổ lão xa xưa, nên giờ đây, ngay cả Dung và toàn bộ môn phái của nàng lao lên cũng không có cửa so sánh với gã.
Có thể nói, chiến lực tổng hợp giờ đây của Vũ đã ở mức khá cao so với mặt bằng chung, hoàn toàn đủ sức tiến ra vũ trụ mà dạo chơi một mình rồi.
“Alo, hiệu quả không?” – Nhấc điện thoại, Vũ vừa lau đầu vừa nghe Sơn báo cáo kết quả.
“Tất nhiên, cả đám vừa lên cấp. Mau sang đây mà xem.”
Vũ thay đồ, chạy sang căn biệt thự kế bên thì thấy mọi người đều đang ngồi ở đấy, phần lớn là các thành viên chủ chiến trong nhóm. Hóa ra sau khi biết được Vũ có thể hack thời gian để tu luyện, Sơn mới đem ấn ký linh hồn của mọi người trao cho hắn, để có thể hưởng ké một phần sức mạnh bằng tốc độ tu luyện siêu cấp đó. Kết quả là, Vũ sau khi tiến vào cấp 5 ở quá khứ rồi quay về thời hiện đại, thì quỷ khí của mọi người cũng tiến bộ lên không ít. Nhất là những ai đang ở cấp 1, đều bước sang cấp 2.
Hiện tại thì sơ đồ cấp bậc của mọi người như sau… Vũ và Sơn là quỷ tướng cấp 5, Cường cấp 3, Dũng cấp 3, những người còn lại cấp 2.
Cái đội hình này nếu biết phối hợp phòng thủ, sợ là không một tổ chức tầm trung nào có thể công phá nổi chỗ này.
Tán gẫu một chút rồi cả đám giải tán, chỉ có Vũ là ở nhà nghỉ ngơi vì gã đã trải qua nửa năm ở quá khứ rồi, chứ không phải chỉ vài phút như mọi người cảm nhận. Sơn cùng Cường quay lại công ty bất động sản của mình, Dũng và Nhân cũng phải quay lại công ty của Vũ để đầu giờ chiều đi họp, Linh thì có hẹn đi dạy, Phú và Bảo vẫn phải đi học, Tài Cẩu, Kiệt và Trung đi lấy xe chở Dung đi công chuyện nên trong nhà lúc này còn mỗi Vũ và một vài người đàn bà thôi.
“Sao thế?”
Hân xáp lại gần, bóp vai xoa cổ cho Vũ, khẽ hỏi nhẹ như người vợ hiền quan tâm chồng mình vậy. Bà có thể phục vụ bất kỳ ai, nhưng trái tim này, vĩnh viễn chỉ dành cho con trai và người chồng trẻ đang ngồi thừ ra bên cạnh mà thôi.
“Đi lâu thế có nhớ nhà không?”
“Nhớ em nhất.”
Gã vuốt ve đùi Hân, lần mò xuống vùng mu cao vυ't bên dưới lớp váy mỏng đoan trang hiền thục khiến bà cười âu yếm. Hân thừa biết Vũ đang thèm khát lắm rồi, thiếu hơi gái đến tận nửa năm cơ mà, đó là còn chưa tính đến việc bị áp lực sinh tồn đè nén nên tâm lý đàn ông sẽ vô cùng căng thẳng.
Thế là cả 2 bắt đầu đá lưỡi với nhau, rất nồng nhiệt và vô cùng nóng bỏng.
Cái cảm giác lâng lâng khiến Vũ cực kỳ cháy, gã vừa hôn hít, mυ'ŧ lưỡi vừa vuốt ve tấm thân đầy đặn của mỹ nữ trung niên đang nằm gọn trong lòng mình. Cả hai đè nhau ra sofa, trao cho nhau từng cử chỉ thân mật nhất có thể. Hân tuy rất thích được người tình trẻ âu yếm, nhưng cũng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, bởi tuy đã là bán quỷ succubus, nhưng bà mỗi ngày đều phải tiếp nhận vô số tϊиɧ ŧяùиɠ của những người đàn ông trong ngôi nhà này.
“Cưng thèm lắm rồi phải không? Từ từ thôi mà, đau người ta…”
Hân mặc kệ Vũ đang mυ'ŧ chặt chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh xinh xắn của mình, bà với tay vẫy Bích đang nấu cơm trong bếp ra, tỏ ý như muốn được trợ giúp trong cái cuộc chiến không cân sức này. Ahri thì đã chở Tâm đi mua đồ, nhà hiện tại ngoài Bích và Hân ra thì làm gì còn ai? Đã thế Vũ lại còn thiếu hơi gái tận nửa năm, kèo này chỉ sợ không đấu với nhau vài giờ thì gã sẽ không buông tha cho 2 bà đâu.
Bích từ trong bếp đi ra, bà cởi tạp dề, cười dịu dàng, nhưng sâu trong ánh mắt lại toát lên nét thèm muốn vô hạn. Không như Hân, quý bà Ngô Thụy Bích luôn trong tư thế sẵn sàng cho mọi cuộc vui bất chấp. L*и bà lúc nào cũng đầy những nước, sẵn sàng đón nhận bất kỳ ©ôи ŧɧịt̠ nào biết chiều chuộng mình.
Thế là cả 3 đổi địa chỉ lên phòng Hân, ở đấy, họ lột trần nhau ra, đem những gì nguyên thủy nhất thu vào trong tầm mắt.
Vóc người của Hân và Bích đều rất đẫy đà, tuy đã có tuổi, nhưng không hề sồ sề mà lại vô cùng đầy đặn. Đó là chưa kể đến gene của loài succubus đã cải tạo thân thể họ, khiến vòng eo thon gọn, tôn lên nét đẹp của vòng 1 và 3. Bờ mu cao vυ't nhẵn nhụi đáng yêu liên tục co giật vì sự hấp dẫn phát ra từ cơ thể hoàn mỹ của Vũ, phối cùng hình xăm của quỷ, khiến cho nét dâʍ đãиɠ được đẩy lên đến mức tận cùng.
Cả 2 lấy cần sa và đá ra đốt lên cho Vũ thưởng thức, trong khi gã tận hưởng cảm giác đê mê của thuốc mang lại, thì 2 bà luân phiên phục vụ. Hân mυ'ŧ 2 đầu ti của gã, rồi lại liếʍ xuống vùng bụng 6 múi rõ ràng, Bích thì ngoạm lấy ©ôи ŧɧịt̠ vĩ đại kia mà mυ'ŧ mát đã đời.
Mọi khi thì Vũ đều là kẻ làm chủ cuộc chơi, nhưng lần này, gã để mặc cho 2 bà muốn làm gì thì làm, phần mình thì nằm yên tận hưởng.
“Chị lên trước đi.”
Hân đùn cho Bích, bà vui vẻ trèo lên người Vũ, một tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ quỷ, một tay chống lên ngực người tình. Căn chuẩn cho mép l*и có thể bao gọn cái đầu rùa rồi ngồi sập xuống. Cảm giác mà ©ôи ŧɧịt̠ của Vũ mang lại luôn là độc nhất, với phần thân to bự đầy những bi, mỗi khi ma sát với thành âʍ đa͙σ, luôn tạo ra cảm giác ngứa ngáy đê mê khó diễn tả bằng lời.
Chiều dài ấn tượng, ép đầu rùa ních chặt tới cổ tử ©υиɠ, làm Bích vừa ngồi xuống liền thốn gần chết. Hân thấy vậy liền chạy ra sau lưng, hai tay nâng mông Bích lên, hỗ trợ bà di chuyển từ từ.
“Chị Bích càng ngày càng da^ʍ nha.”
Bích thở hừ hừ, hay tay chống hẳn lên bờ ngực rộng của Vũ, đung đưa cặρ √υ' to tròn khiến gã không khỏi với lên nắn bóp.
“Cho chị thử chiêu mới.” – Vũ cười nhạt, vận dụng quỷ khí, đem ©ôи ŧɧịt̠ đang nằm gọn trong l*и Bích nở ra một chút.
Chỉ một chút thôi, nhưng lại khiến âʍ đa͙σ của bà chật chội như bị thứ gì đó khủng khϊếp chèn ép vậy. Côи ŧɧịt̠ quỷ nở ra rồi thu lại ngay, chớp nhoáng nhưng không ngừng, mang theo sự rung rẩy chấn động cao tần, khiến Bích sướиɠ đến độ không thể sàng qua sàng lại được nữa, mà chỉ có thể ngồi yên để Hân nâng niu cặp mông của mình lên xuống.
“Thích quá… Vũ ơi… em làm gì thế.”
Đó là một kỹ năng mới mà Vũ nghĩ ra, có thể khiến cho dươиɠ ѵậŧ nở ra rồi co lại liên tục trong thời gian giãn cách rất ngắn, chẳng khác gì một cái máʏ яυиɠ siêu cấp. L*и Bích bị sự chấn động lan tỏa, làm bà phê đến mụ mị cả đầu, bởi những hạt bi thịt quanh thân ©ôи ŧɧịt̠ Vũ liên tục đánh ra đủ mọi hướng, nước nôi lênh láng, bắn ra tung tóe.
Vũ cuối cùng cũng chịu ra tay, gã lật Bích nằm ngửa ra giường, ȶᏂασ theo thế truyền thống. Phần hông gập đẩy nhịp nhàng như một cái máy bơm, đem ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ đâm sâu vào trong như đang cố xoa dịu sự nhớ nhung trong lòng. Vừa đâm thật sâu, ©ôи ŧɧịt̠ quỷ cũng vừa chấn động làm Bích thét lên như bị thọc tiết.
“Ối cha mẹ ơi… chết mất… sướиɠ… á… chị thích… sướиɠ…”
“TᏂασ chết chị đi Vũ… yêu em…”
Hân đứng ngoài nhìn mà nứиɠ ơi là nứиɠ, bà xáp lại gần, đè cặρ √υ' mềm vào lưng người tình, cảm nhận từng nhịp chuyển động của gã trong khi đang đυ. người bạn thân của mình.
Bích ra nước không biết bao nhiêu mà nói, bà bị Vũ ȶᏂασ gần nửa tiếng thì ngất mẹ nó luôn vì xuất khí liên hoàn, toàn thân co giật, lêи đỉиɦ trong trạng thái mê man. Hai mắt bà trợn ngược, lưỡi thè cả ra, nước mắt nước dãi chảy đầy, bên dưới thì lầy lội một mảng ướŧ áŧ. Bản thân gã cũng bắn ra cả một lượng tϊиɧ ŧяùиɠ cực nhiều và nóng lên bờ bụng phẳng phiu không chút vết tích thời gian của Bích.
“Tới chị.” – Vũ quay sang nhìn Hân.
Bà dịu dàng quỳ xuống, liếʍ sạch ©ôи ŧɧịt̠ của người tình, thứ sẽ ban phát cho mình sự sung sướиɠ như một con đĩ không hơn. Độ cứng và sự bền bỉ con ©ôи ŧɧịt̠ này, Hân hiểu rõ lắm chứ. Mới bắn có một lần sao đủ thỏa mãn được? Thế là bà lấy điện thoại lên, gọi cho Ahri.
“2 đứa sắp về chưa?”
“Tụi con đang trên đường về này.”
“Nhanh nhé, có người đang đợi đấy.”
Hân buộc phải gọi thêm viện binh, vì chiều nay bà có cuộc họp với hội phụ nữ, nên không thể chiều Vũ mãi được. Nhưng trong lúc đợi 2 con bé kia về, Hân đành phải chống tay vào tường, nghiên người chổng mông lên để Vũ nắc tạm từ đằng sau.
Thế là tiếng rên của Hân một lần nữa vọng vang khắp nhà, l*и bà cũng như Bích, bị cái chiêu [rung động] phá nát của tâm trí, đến khi Ahri và Tâm về đến nơi thì cũng là lúc Hân nối gót theo người bạn thân gục ngã trong tình trạng thê thảm hết chỗ nói.