Chúa Tể Chi Vương

Chương 62: Tầng thứ ba của Huyền Vũ các

Hai đại thiên tài mạnh mẽ đối đầu, kích thứ nhất rõ ràng cho thấy Triệu Phong chiếm thế thượng phong.

Trong tình huống thấp hơn một trọng cảnh giới, vẫn giành được ưu thế, rõ ràng điều này quả thực khiến đám người Triệu Thiên Thương kinh hãi.

- Triệu Phong chiếm được thế nhờ vào võ học luyện thể, hơn nữa Điểm Tinh Chỉ là chỉ pháp đỉnh cấp nổi danh, uy lực đủ để khinh thường võ học cùng cấp.

Triệu Thiên Thương thở dài một tiếng, cũng không che giấu vẻ kinh ngạc trên mặt.

Thanh âm của hắn cũng đủ để Triệu Lân Long nghe thấy, mong rằng Triệu Lân Long có thể hiểu được chỗ chênh lệch trong đó.

Cảnh giới Thiết Bích Quyết của Triệu Phong đã chính thức đạt tới tầng thứ năm, mạnh mẽ vượt qua tưởng tượng.

Đây là nguyên nhân mà hắn vẫn giữ lại lực lượng nhất định, thoạt nhìn chỉ là vừa tiến nửa bước vào tầng thứ năm của Thiết Bích Quyết.

Còn nữa, uy lực công kích của “Điểm Tinh Chi” quả thật còn hơn cả “Vân Toa Chi” của Triệu Lân Long.

- Ta không tin!

Triệu Lân Long gào thét trong lòng, Võ Đạo Nội Kình điên cuồng tuôn ra, ngưng tụ tại đầu ngón tay, phát ra tiếng rít gào như vân bạo (*), kinh tâm động phách.

(*) đám mây nổ tung.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Triệu Lân Long đã tăng chiến lực của mình tới đỉnh phong.

Nếu đổi lại là bất kỳ thiên tài nào khác của thành Vũ Dương, e rằng đều không thể đối chiến với hắn.

- Điểm Tinh Tam Thức!

Thần quang trong mắt Triệu Phong trở nên sắc bén ác liệt, đầu ngón tay phun ra nuốt vào quang ngân màu xanh, càng lúc càng tập trung, thậm chí còn có xu thế phá không mà ra.

Vù vù...

Đầu ngón tay của hắn ở trong hư không xẹt qua từng đạo quang điểm màu xanh, giống như lưu tinh lóe lên rồi biến mất, trong tiếng rít gào sắc bén còn thoáng truyền đến tiếng nổ ầm.

Phụt! Phụt! Phụt...

Công kích của Triệu Phong đan thành một quỹ tích tinh điểm (*) hết sức quỷ dị, lần lượt đánh lui Triệu Lân Long.

(*) điểm sáng như ngôi sao

Ọc...

Giao phong tới chiêu thứ tám, Triệu Lân Long thổ ra một búng máu, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt.

Xem tình hình này thì Triệu Lân Long khó có thể kiên trì tới chiêu thứ mười, từ trong tay Triệu Phong.

- Đây quả đúng là một Tân Vô Ngân thứ hai.

Trong lòng Triệu Hàn và Triệu Phong* đều hoảng sợ, liếc mắt nhìn nhau.

Nhưng nghĩ lại thì ngày đó, trong Hội Nghị Thiên Tài Đỉnh Cao, Triệu Phong và Tân Vô Ngân cũng ngang tài cân sức.

Thậm chí đến chiêu thứ chín mươi chín, Tân Vô Ngân còn đột nhiên nhận thua.

Từ đó có thể thấy được sự cường đại của Triệu Phong chỉ trên Tân Vô Ngân chứ không dưới hắn.

- Tùy Phong Thức!

Lúc đến chiêu thứ chín, khí tức trên người Triệu Lân Long đột nhiên đại biến.

Phụt...

Tay áo của hắn vung lên, quanh người sinh ra vòng tròn sóng khí kình phong như sóng dữ vỗ bờ, mắt thường chỉ nhìn thấy một đạo tàn quang màu tím xanh, hung hăng quấn về phía Triệu Phong.

Đây là chiêu thức gì?

Trong lòng đám người Triệu Hàn, Triệu Phong* đều run lên, cảm giác được sự biến hóa sâu sắc của một chiều kia.

Ngay cả Triệu Phong vẫn luôn chiếm thượng phong cũng cảm thấy một tia áp lực.

- Chẳng lẽ đây chính là tàn thức của võ học Thánh Phẩm?

Triệu Phong thoáng giật mình trong lòng lại khôi phục bình tĩnh, chỉ lực của Điểm Tinh Chi ngưng tụ đêm trạng thái đỉnh phong.

Điểm Tinh Nhất Chi!

Chỉ thấy một đạo thủ chỉ màu xanh phát ra rít gào sắc bén và tiếng nổ đùng như sấm, phảng phất như một ngôi sao xẹt qua, đẹp đến chết người.

- Cái gì... Hắn đã luyện thành Điểm Tinh Nhất Chi!

- Điểm Tinh Nhất Chi! Đây chính là một trong những chiêu bài tuyệt kỹ của Điểm Tinh Chỉ, có thể tu luyện thành chiêu này, e rằng cũng không còn cách tầng thứ tư bao xa nữa.

Triệu Thiên Thương và mấy vị trưởng lão đều vô cùng rung động.

Trải qua một thời gian dài, Điểm Tinh Chỉ đã trở thành một trong những loại võ học đỉnh cấp khó tu luyện nhất của Triệu tộc, uy lực của nó cũng mạnh mẽ tuyệt luân, hầu như vô địch trong võ học cùng cấp.

Gần trăm năm qua, cũng không chỉ có một thiên tài hay nhân vật cao tầng trong tộc thử tu luyện Điểm Tinh Chi.

Thế nhưng, kết quả của bọn họ đều giống nhau, hoặc là ngón tay tàn tật, hoặc là tiến độ chậm chạp, cuối cùng đều từ bỏ nó.

Bởi vì môn chỉ pháp này không chỉ khó mà còn có tính nguy hiểm rất lớn.

Những đời trước của Triệu tộc, từng có một vị trưởng lão đã nói rằng: Điểm Tinh Chỉ có uy lực của võ học Bán Thánh Phẩm, chỉ là tính nguy hiểm quá lớn.

Thế nhưng, trùng hợp là ở thế hệ này, lại có một thiếu niên đến từ chi tộc thành công tu thành Điểm Tinh Chi, có hi vọng bước vào tầng thứ tư.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh.

Phụt phụt...

Điểm Tinh Nhất Chi phá toái hư không, đâm thủng “Phong Biển Thức” của Triệu Lân Long.

Thân hình Triệu Lân Long run lên, tay áo bị nghiền nát, cả cánh tay cảm thấy tê rần.

- Ngươi thua rồi!

Đầu ngón tay của Triệu Phong khẽ điểm lên huyệt vị trên cánh tay của hắn, khiến thân trên của Triệu Lâm Long cứng ngắc vô lực.

Trong môn võ học Điểm Tinh Chỉ này có rất nhiều huyền ảo, trong đó còn bao hàm cả phương pháp điểm huyệt, đả huyệt.

Ta thua sao?

Sắc mặt Triệu Lân Long ngốc trệ, ánh mắt có chút tan rã.

Hắn không thể không lường trước việc bản thân sẽ thua trong tay Triệu Phong, thế nhưng, lại không nghĩ rằng chênh lệch giữa hai người lại lớn đêm mức này.

Ngẫm lại bản thân mình trước đây vẫn luôn “bỏ qua”, thậm chí là xem thường đối phương thì cảm thấy thật nực cười.

- Rất không tồi, chi pháp của ngươi đã đạt đến trình độ thu phát tự nhiên rồi.

Diệp Lăng Vân mỉm cười tán thưởng.

Trải qua trận chiến này, hắn càng vui mừng và hài lòng đối với biểu hiện của Triệu Phong.

Vượt cấp khiêu chiến, cho dù là ở trong quận thành thì cũng rất hiếm thấy.

Huống chi Triệu Phong còn thắng rất dễ dàng.

Đám người Triệu Thiên Thương nhìn nhau một cái, đều âm thầm thở dài.

Bọn hắn tự nhiên có thể nhìn ra “Điểm Tinh Nhất Chi” của Triệu Phong đã hạ thủ lưu tình, nếu không thì một chỉ vừa rồi ít nhất đã phế bỏ một cánh tay của Triệu Lân Long.

Một hồi quyết đấu của thiên tài đỉnh phong trong thành Vũ Dương cuối cùng đã kết thúc.

Diệp Lăng Vân mỉm cười, dò xét Triệu Phong lại nhìn Triệu Vũ Phi một cái, tỏ vẻ rất hài lòng.

Chuyến đi này, mặc dù bỏ lỡ thiên tài của Tân gia, thế nhưng lại thu được hai thiên tài của Triệu tộc, xem như công đức viên mãn rồi.

Đặc biệt là Triệu Phong, biểu hiện của hắn còn vượt qua những gì Diệp Lăng Vân mong muốn.

- Hai người các ngươi hãy chuẩn bị ba ngày, sau đó theo ta đi đến quận Quảng Lăng.

Diệp Lăng Vân phân phó một tiếng.

Vụt...

Diệp Lăng Vân giống như một đạo ảo ảnh, lóe lên trong mắt mấy người, sau đó biến mất.

Một khắc sau, hắn đã biến mất khỏi cửa ra vào của đại điện.

Thật nhanh!

Triệu Phong trong tình huống không sử dụng mắt trái thì ngay cả bóng dáng đối phương cũng không nhìn thấy.

Nếu như Diệp Lăng Vân muốn ra tay, toàn bộ người trong đại điện, kể cả gia chủ và ba vị trưởng lão cộng lại, e rằng đều không có sức phản kháng.

- Đây là thực lực của cửu trọng võ đạo sao? Không biết Quảng Quân Hầu uy chấn tám phương trong truyền thuyết sẽ cường đại đến tình trạng nào?

Tâm thần Triệu Phong rung động, không khỏi hít một hơi.

Trong đại điện, mọi người đều nhao nhao tản đi.

- Gia chủ, chỉ còn ba ngày nữa, ta có thể phải quay trở về trấn Thanh Diệp một chuyến.

Triệu Phong nhìn thẳng về phía Triệu Thiên Thương, nói.

Hiện nay, gia tộc vẫn hạ lệnh cấm túc hắn, không cho phép hắn rời khỏi Triệu tộc.

- Đi đi.

Triệu Thiên Thương thân là gia chủ, thế nhưng, trong lòng vẫn cảm thấy vô lực.

Hai chữ này gần như đã hao hết khí lực toàn thân của hắn.

Hiện nay, Triệu Phong gần như đã được xem là người của “Quảng Lăng phủ”, cho hắn một trăm cái lá gan thì hắn cũng không dám làm khó Triệu Phong.

- Chẳng qua, việc Triệu Thiên Kiếm đã chết có liên quan tới ngươi, hy vọng ngươi có thể có một câu trả lời thuyết phục. Từ tình huống vừa rồi ngươi thi triển “Điểm Tinh Nhât Chi”, xem ra đã có năng lực một mình gϊếŧ chết Võ Giả cấp bậc như Triệu Thiên Kiếm rồi.

Trong mắt Triệu Thiên Thương đột nhiên lóe lên tinh mang.

Giờ khắc này.

Hắn chỉ muốn Triệu Phong có thể cho hắn một câu trả lời thuyết phục.

Cho dù đáp án cuối cùng là Triệu Phong cấu kết với Thu gia thì hắn cũng không thể làm gì được.

- Hai người Triệu Thiên Kiếm quả thật là do ta gϊếŧ chết, thế nhưng, cũng không phải bởi vì câu kết với Thu gia.

Triệu Phong cười nhạt một tiếng đáp.

- Vậy thật sự là ngươi...

Trên mặt Triệu Thiện Thương lộ ra vẻ hoảng sợ.

Trước đây, bọn hắn nhiều nhất chỉ hoài nghi, thực sự cũng không quá tin tưởng việc Triệu Phong có thể lấy một chọi hai, thậm chí còn gϊếŧ chết hai Võ Giả lục trọng như Triệu Thiên Kiếm.

- Còn một điều nữa, người thật sự cấu kết với Thu gia không phải là ta. Muốn biết đáp án, gia chủ nếu không ngại thì cứ kiểm tra chi tiết một mạch (*) của Triệu Thiên Kiếm...

(*) mỗi dòng tộc lớn đều chia ra nhiều mạch, gồm một mạch chính và rất nhiều mạch phụ.

Triệu Phong lưu lại một câu nói sau đó rời khỏi đại điện.

Chẳng lẽ...

Vẻ mặt Triệu Thiên Thương dường như đã ngộ ra điều gì đó.

Ngay trong ngày hôm đó, cao tầng của Triệu tộc đã xuất động nhân thủ, dùng thủ đoạn sấm sét, khống chế toàn bộ thành viên trong một mạch của Triệu Thiên Kiếm, kể cả Triệu Nhật Kiếm.

Vốn bản thân Triệu Nhất Kiểm cũng không biết tình hình chi tiết cụ thể.

Thế nhưng, trong một mạch của hắn quả thực đã tìm ra được manh mối và chứng cớ bọn hắn có lui tới với Thu gia.

Chân tướng rốt cuộc đã rõ.

Trải qua một phen này, khối u ác tính của Thu gia trong Triệu gia, cuối cùng đã bị nhổ bỏ.

Cao tầng của Triệu tộc cũng ý thức được việc đãi ngộ bất công của mình với Triệu Phong.

Nếu như là lúc bình thường thì cũng chẳng có gì.

Nhưng ngày nay đã không giống ngày xưa.

Triệu Phong đã được Quảng Lăng phủ chọn trúng, thành tựu tương lai không thể hạn lượng, thành bại ngày sau thậm chí còn liên quan đến vinh nhục hưng suy của Triệu tộc.

Vì thế, cao tầng của gia tộc mới cấp cho Triệu Phong các loại khen thưởng và tăng cường đãi ngộ.

Gia chủ và mấy vị trưởng lão còn ủy thác cho Triệu Vũ Tùng đến an ủi Triệu Phong

Trong cao tầng của Triệu tộc hiện nay, chỉ có duy nhất một mình Triệu Vũ Tùng là vẫn bao che, nâng đỡ Triệu Phong.

- Ha ha ha, thật sự khiến lòng người hả hê. Những lão già này, rốt cuộc cũng có ngày phải kinh ngạc.

Triệu Vũ Tùng chẳng những không đồng tình với cao tầng của gia tộc, ngược lại còn cười nhạo một phen.

Lúc trước, Triệu Phong chịu đãi ngộ bất công đã khiến Triệu Vũ Tùng cảm thấy không phục rồi.

Hiện nay, Triệu Phong lại cường thể quật khởi khiến cho hắn cảm thấy rất khuây khỏa và hả dạ.

- Đúng rồi cao tầng trong gia tộc đã quyết định sẽ mở ra tầng thứ ba của Huyền Vũ các, để ngươi vào đó lĩnh ngộ.

Triệu Vũ Tùng còn mang đến một tin tức khác.

Tầng thứ ba của Huyền Vũ các?

Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một nụ cười.

Kết quả này cũng không nằm ngoài dự liệu của hắn.

Ngay trong ngày hôm sau, Triệu Vũ Tùng đã liên hợp với hai vị trưởng lão khác, mở tầng thứ ba của Huyền Vũ các ra.

Tầng thứ ba của Huyền Vũ các là một địa phương cực kỳ thần bí.

Một vị trưởng lão, không thể nào mở ra được tầng thứ ba.

Tộc quy cũng có quy định rằng nhất định phải được sự đồng ý của ba vị trưởng lão, liên thủ lại mới có thể mở ra được tầng thứ ba của Huyền Vũ các.

Tầng thứ ba của Huyền Vũ các có một cánh cửa đá màu xanh thẩm.

Ba vị Đại Sự võ đạo liên hợp quán chú Võ Đạo Nội Kình dung nhập vào trong cánh cửa đá màu xanh thẩm kia.

Ô... ô... ô... n... g...

Cánh cửa đá màu xanh khẽ run lên, phát ra tiếng vang, dường như tác động đến cơ quan nào đó bên trong.

Bỗng nhiên, cánh cửa đá mở ra.

Triệu Phong lập tức bước vào tầng thứ ba, sau đó tiến vào một gian phòng bằng đá trống trải.

Bốn phía vách đá đều khắc một vài đồ án kỳ quái rất sống động nhưng lại không trọn vẹn, có nhiều chỗ còn mơ hồ không rõ.

Dưới sự dung nhập nội kình cường đại của ba vị Đại Sư võ đạo, những đồ án kia phảng phất như sống lại, đưa mắt nhìn xuống liền phát hiện bức tượng hiện ra hình ảnh ảo cảnh.

Tùy Phong Thức! Tàn Phong Thức! Quyền Phong Thức! Liệt Phong Thức...

Mỗi một đoạn đồ án bên dưới hình ảnh đều viết tên một loại chiêu thức.

Nhưng bởi vì niên đại đã lâu cho nên hình ảnh hiện ra cũng không rõ ràng lắm.

Triệu Phong mơ hồ cảm thấy, bằng vào lực lượng của Đại Sư võ đạo, dường như còn chưa đủ để hoàn toàn kích phát ra ý cảnh đại thế trên đồ án thạch bích này.

- Một loạt đồ án trong thạch bích này, hẳn là tạo thành một bộ võ học Thánh Phẩm nguyên vẹn. Chẳng qua hình ảnh trên thạch bích lại quá mơ hồ, hoặc không trọn vẹn, hơn nữa Võ Đạo Nội Kình không đủ để kích phát ra những ý cảnh chiêu thức trong đó.

Mắt trái của Triệu Phong nhanh chóng xẹt qua những đồ án này.

- Triệu Phong chúng ta nhiều nhất chỉ có thể duy trì ba mươi nhịp hô hấp mà thôi, có thể lĩnh ngộ được hay không thì phải dựa vào vận mệnh của ngươi rồi.

Thanh âm của Triệu Vũ Tùng từ ngoài cửa truyền vào.

Ba mươi nhịp hô hấp!

Tâm thần Triệu Phong thoáng run rẩy, lập tức cảm thấy gấp gáp.

Vụt...

Trong khoảnh khắc tiếp theo, mắt trái của hắn bị thúc dục đến mức tận cùng, tiến vào một giao diện siêu cấp thị giác.

Dưới tình huống mắt trái tập trung nhìn, hình ảnh trên thạch bích liền hiện ra hết sức nguyên vẹn và rõ ràng.

- Thu!

Triệu Phong khẽ thốt ra một chữ, từng đoạn ý cảnh hình ảnh hiện ra trên thạch bích đều bị hút vào trong không gian của mắt trái.

Những thứ này chính là đại biểu cho tàn thức của một chiêu võ học Thánh Phẩm.