Từng bông tuyết trên trời phiêu nhiên rơi xuống chỉ trong chốc lát đã bao phủ toàn bộ Tử Tinh cung.
“Sủng phi nương nương…” Linh Chi kinh ngạc đến quên cả thở nhìn Miên Miên, mà Ngải Vân đằng trước nàng ta cũng không khỏi trừng mắt, từ lúc Dạ Phong hạ lệnh cho Lôi Ảnh đưa nàng ta đi Ngải Vân đã biết một sự thật là cả hai người bọn họ đều yêu Miên Miên, chỉ là nàng ta cũng không ngờ Miên Miên sẽ vì Dạ Mị mà liều chết trở lại giúp hắn nhận một kiếm kia, ha ha, nữ nhân này quả nhiên là vẫn ngu ngốc như vậy mà!
“Miên Miên…Miên Miên…” Dạ Mị nhẹ lau máu tươi trên khóe miệng Miên Miên sốt ruột kêu.
“Không…không có việc gì, không có đâm trúng ngực…không chết được đâu!” Miên Miên mặt mày trắng bệch, bộ dáng thập phần khó coi nhìn Dạ Mị nói.
Dạ Phong sắc mặt ngày càng trở nên khó coi, một màn này không những không khiến hắn cảm động mà ngược lại càng làm tăng sát khí của hắn, đúng vậy, hắn thật sự tức giận, vì cái gì mà tất cả mọi người đều hy sinh vì Dạ Mị chứ? Đây vốn là những thứ nên thuộc về hắn, chỉ thuộc về hắn mà thôi!
Đúng lúc này thì Lôi Ảnh đã bị Miên Miên đánh xỉu được đám thị vệ đỡ dậy, may mà hắn nội công thâm hậu nếu không thì một chưởng vừa rồi hắn chết là chuyện không thể nghi ngờ. Nhưng là Miên Miên không thể có sức lực lớn như vậy được, chắc chắn là Dạ Mị đã đưa linh châu cho nàng ta rồi!
“Nhanh lên, ta muốn đi gặp vương gia!” Lôi Ảnh hướng tới đám thị vệ nghiêm túc nói, hắn nhất định phải nói cho vương gia biết chuyện này, nếu không thì hậu quả sẽ rất khó lường.
“Gϊếŧ chết hắn đi!” đám xà nhân sau một hồi kinh ngạc lại tiếp tục la lớn, hận ý càng lúc càng nhiều.
“Dạ Phong, mau truyền ngự y, mau truyền ngự y a…” Dạ Mị ôm lấy Miên Miên vẫn không ngừng chảy máu hướng về Dạ Phong lớn tiếng quát, chính hắn cũng đã bị thương rất nặng nhưng hắn không thể quản nhiều như vậy được, chỉ cần nàng bình an thì hắn có thể hy sinh tất cả.
Nhưng mà Dạ Phong lúc này sớm đã bị hành động vừa rồi của Miên Miên làm cho mất đi cả lý trí rồi, trong mắt hắn…những chuyện này thật sự là là sự xỉ nhục lớn lao. Dưới sự xúi giục của giọng nói bí ẩn, Dạ Phong cười lạnh nhìn Dạ Mị khiến cho Dạ Mị bất giác rùng mình kinh hãi, bởi vì hắn đã nghe rất rõ Dạ Phong tràn đầy hận thù nói đúng một chữ “Gϊếŧ!”
Nộ khí trong mắt Dạ Mị càng lúc càng rõ rệt, sự áy náy trong lòng cũng giảm đi phân nửa. Dạ Mị nhìn Miên Miên chăm chú rồi nhẹ nhàng đặt nàng xuống nền tuyết, tiểu cung nữ Sơn ca thấy vậy vội vàng chạy lại đỡ Miên Miên lo lắng gọi.
“Ngươi muốn gϊếŧ nàng thì nhất định phải bước qua xác của ta!” Dạ Mị vươn tay cầm lấy huyết kiếm sớm đã bị tuyết phủ lên rồi chậm rãi đứng dậy.
“Dạ Mị…” chứng kiến hắn một lần nữa đứng dậy khiến Ngải Vân nãy giờ im lặng xem kịch không khỏi chấn động, nàng thật sự không hiểu hắn vì sao lại yêu Miên Miên đến vậy? Là do không thể làm gì khác hay là do hắn đã sớm yêu nàng ta từ lâu rồi?
Đám thị vệ thấy vậy tuốt kiếm chuẩn bị xông lên thì lại bị Dạ Phong khoát tay ngăn cản: “Để cho bọn chúng làm!”, hắn biết rất rõ đám xà nhân này có biết bao nhiêu hận ý đối với Dạ Mị, để bọn chúng gϊếŧ hắn là tốt nhất!
“Gϊếŧ!” đám xà nhân lần nữa kêu gào xông tới, tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên. Miên Miên mơ hồ nhìn chung quanh, điều duy nhất nàng có thể nhận thức rõ ràng chính là những bông tuyết dường như đã biến thành một màu đỏ tươi như máu!
“Nương nương, người như thế nào rồi?” Sơn ca thấy nàng mở mắt thì lo lắng hỏi.
Ý thức Miên Miên dần thanh tỉnh, đúng lúc này thì âm thanh đao kiếm cũng dần nhỏ lại, không gian chung quanh yên tĩnh trở lại, yên tĩnh đến nỗi dễ dàng nghe được từng tiếng thở dốc.
“Bệ hạ…” tiểu cung nữ bên cạnh nàng khóc lóc thương tâm khiến Miên Miên không khỏi nhíu mày nhìn về hướng nàng ta đang nhìn, chỉ thấy Dạ Mị đang nằm trên nền tuyết đỏ tươi màu máu, mà đám xà nhân chung quanh thở dốc liên tục giống như cũng đã rất mệt mỏi.
Miên Miên duỗi tay dồn hết khí lực bản thân đẩy Sơn Ca ra, mất đi chỗ dựa khiến nàng lần nữa ngã xuống, nhưng là Miên Miên không có tâm trạng quan tâm những chuyện này, nàng nhìn theo hướng Dạ Mị đang nằm mà cố sức bò đi. Chung quanh phút chốc im ắng lạ thường, không có ai lên tiếng cũng không có ai ngăn cản nàng, tất cả đều nhìn chăm chú theo hướng nàng bò tới.
"Dạ Mị..." Miên Miên nở nụ cười gọi tên Dạ Mị rồi tiếp tục hướng phía hắn nằm bò tới, một vệt máu đỏ tươi trải dài trên nên tuyết trắng theo hướng nàng bò đi nhưng là Miên Miên lại không hề cảm thấy có chút đau đớn nào, lúc này nàng chỉ muốn được ở cùng một chỗ với hắn mà thôi…
"Dạ Mị..." Miên Miên bò tới bên cạnh Dạ Mị mỉm cười nhìn hắn.
“Miên Miên…thực xin lỗi…ta sợ rằng không thể bảo hộ nàng nữa rồi…” Dạ Mị nhíu mày gắng gượng nhìn Miên Miên nói, hắn mất máu quá nhiều nên ý thức đã có chút mơ hồ.
Miên Miên nở nụ cười nhìn hắn, nụ cười của nàng lúc này thật sụ rất đẹp, rất động lòng người rồi thấp giọng nói bên tai hắn: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi chết đâu, sẽ không…” nói rồi nhích lại gần gương mặt Dạ Mị.
“Vương gia, mau cản nàng lại, linh châu…linh châu đang ở trên người nàng!” Lôi Ảnh ở phía xa nhìn thấy Miên Miên cúi người hôn Dạ Mị lập tức la lớn, những lời này của hắn khiến Dạ Phong có chút sửng sốt nhưng rất nhanh chóng hạ lệnh cho người đi tới ngăn cản Miên Miên.
Chỉ tiếc là bọn họ đã chậm một bước rồi, ngay thời điểm Lôi Ảnh la lên thì Miên Miên cũng đã chuyển linh châu qua miệng Dạ Mị, khó nhọc cất tiếng, “Ta đã nói… nhất định sẽ không để ngươi chết!” nói rồi mệt mỏi ngã xuống trên người Dạ Mị.
Dạ Mị lúc này đã được một quầng sáng màu hoàng kim bao bọc lấy, quầng sáng mạnh đến nỗi khiến tất cả những người có mặt phải nhắm mắt nghiêng đầu né tránh. Thời gian dần qua, quầng sáng trở nên mờ nhạt dần nhưng là đã không còn thấy bóng dáng Dạ Mị cùng Miên Miên đâu nữa. Dạ Phong giận tím mặt quát lớn: “Tìm cho ta, cho dù có phải lật tung cả Thụy Tuyết quốc thì cũng phải tìm ra chúng cho ta!”, Dạ Phong hạ lệnh xong lập tức quay người nhìn phương xa, linh châu quả nhiên lợi hại nhưng mà hắn không cần biết, dù cho bọn chúng có trốn ở đâu thì nhất định hắn cũng sẽ tìm ra!