Sợ Cưới

Chương 109: Ấu thơ lần nữa

“Giống như trước đây ư? Dạy nó nói chuyện? Vậy là phải làm như thế nào?” Bà Trình có chút khó hiểu.

“Đúng thế, dạy cô ấy nói chuyện. Cô ấy bây giờ đã có mong muốn nói chuyện, nhưng lại nói không nên lời. Nói cách khác, cô ấy có ý muốn biểu đạt, cô ấy có năng lực ngôn ngữ, nhưng lại không có cách nào điều chỉnh, tổ chức ngôn ngữ, thiếu mất cầu nối giữa ý nguyện và biểu đạt ngôn ngữ, không biết cách nào để dùng ngôn ngữ. Việc cô phải làm, là dẫn dắt và dẫn đường ý nguyện này của cô ấy, đầu tiên có thể giúp cô ấy học phát âm cùng cô.” Bác sĩ Phương giải thích rất kiên nhẫn.

“À, chính là cô nói một từ, rồi dạy nó phát âm thành tiếng đúng không?” bà Trình có chút rõ ràng rồi.

“Đúng, nhưng lại có chút khác so với việc dạy trẻ con học nói. Dạy trẻ con học nói là dạy bọn chúng cách phát âm, nhưng dạy Mai Tây sẽ không giống. Cô ấy biết cách phát âm, nhưng hiện giờ không biết cách sử dụng chính xác, vì thế việc xây dựng hoàn cảnh ngôn ngữ chính xác, phù hợp là rất quan trọng. Phương pháp trực tiếp nhất là, cô dạy cô ấy một số từ đơn âm tiết đơn giản, để cô ấy đọc theo, đợi sau khi có thể nói được từ đa âm tiết, rồi từ từ dạy cô ấy thêm các từ tượng thanh, đôi âm tiết, rồi từ từ dạy cô ấy những câu đơn giản.” Bác sĩ Phương nói rõ hơn một chút nữa.

Bà Trình hiểu càng rõ hơn: “Cô biết rồi, giống như hồi nó bắt đầu học nói bắt đầu dạy, cho dù cô làm gì, cũng nhắc đi nhắc lại để nó học nói theo.”

Bác sĩ Phương gật đầu khen ngợi: “Đúng là như thế, nhưng nhất định phải chú ý, không cần nóng vội, cần chú ý mong muốn của cô ấy, nếu cô ấy mệt mỏi hoặc là tâm tình không tốt không muốn nói chuyện, cũng đừng ép buộc. Nhất định phải luyện tập ở tình trạng cô ấy thoải mái, thả lỏng nhất, nếu không sẽ có khả năng phản tác dụng.”

“Cô biết rồi, bây giờ Mai Tây đã dần dần khỏe lên, tâm trạng của cô cũng tốt hơn nhiều rồi, cô sẽ không sốt ruột đâu, cô sẽ kiên nhẫn từ từ học nói cùng nó, cùng lắm là coi như lại nuôi dạy nó thêm một lần nữa đi.” Bà Trình tràn đầy tin tưởng.

“Vâng, cô chú là bậc cha mẹ yêu con cái như thế, có cô chú làm bạn, Mai Tây nhất định sẽ nhanh chóng tốt lên.” Bác sĩ Phương quay đầu chăm chú nhìn Mai Tây.

“Bác sĩ Phương, cô muốn nhờ cháu một việc.” Bà Trình nhìn thần sắc chuyên chú của bác sĩ Phương, chờ đợi một lát mới mở miệng.

“Cô nói đi, chỉ cần cháu có thể giúp, nhất định không từ chối.” Bác sĩ Phương trịnh trọng nói.

Về chuyện Mai Tây đã khôi phục ý thức, đừng cho Lục Tử Minh chồng nó biết. Nhìn tình hình này, hai đứa chúng nó chắc không có cơ hội chia tay hòa bình, cô muốn giấu chuyện này, như thế đối với Mai Tây sau này sẽ có lợi hơn.” Bà Trình thở dài thườn thượt.

“Cô, cháu hiểu được sự khó xử của cô, chồng cô ấy thực chẳng phải người tốt. Chuyện cô lo lắng không phải không có lý, cô yên tâm, cháu sẽ không nói cho anh ta biết chuyện này đâu. Hơn nữa, cô chú nhất định không được để cho cái cô bồ nhí kia đến phòng bệnh của Mai Tây nữa, tránh cho Mai Tây bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bệnh tình lại tái phát, đến lúc đó là vô cùng phiền phức, cũng có khi không hồi phục được.” Bác sĩ Phương vừa hứa hẹn với bà Trình, vừa tiêm cho bà một liều thuốc dự phòng.

Bà Trình gật đầu nhìn bác sĩ Phương: “Cháu yên tâm, cô biết cân nhắc cái quan trọng, từ giờ cô sẽ trấn giữ trong phòng bệnh của Mai Tây, cô sẽ không cho phép bất cứ ai được làm tổn thương Mai Tây nữa.”

“Được rồi, cô chăm sóc Mai Tây cho tốt, cháu cho cô số điện thoại của cháu, như thế khi nào Mai Tây có tình hình gì cô có thể gọi ngay cho cháu, cháu sẽ nhanh chóng tới.” Bác sĩ Phương đưa số điện thoại cho bà Trình rồi cầm lấy hồ sơ bệnh án đi ra ngoài.

Bà Trình nhìn bác sĩ Phương ra khỏi phòng bệnh, quay lại cầm lấy tay Trình Mai Tây, hai mắt nhìn Trình Mai Tây: “Mai Tây, bác sĩ Phương này thật tốt bụng, lại còn đẹp trai, lại quan tâm đến con, sao con lại không tìm được người con trai tốt như thế cơ chứ?”

Trình Mai Tây nhìn chằm chằm bà Trình, lúc bà Trình nhắc tới bác sĩ Phương, trong mắt rõ ràng hiện lên vẻ thẹn thùng.

Phản ứng của Trình Mai Tây không né tránh được ánh mắt của bà Trình: “Có lẽ nào con quen biết bác sĩ Phương? Chẳng lẽ con thích nó? Hay là nó thích con? Đúng rồi, nó nói trước kia còn gặp con đi khám cấp cứu, có phải là lúc đó đã quen nhau không?”

Ánh sáng trong đôi mắt Trình Mai Tây phút chốc liền biến mất, bà Trình vội vàng nói ‘phi, phi phi’ xả xui, vô cùng ảo não: “ Xem cái miệng của mẹ này, thật là, không ở trong chăn không biết chăn có rận, Mai Tây, con đừng để bụng, là mẹ không chú ý.”

Nhìn vẻ khẩn trương của bà Trình, Trình Mai Tây cố gắng điều chỉnh tâm trạng, dùng ánh mắt nói cho mẹ cô không sao. Bà Trình nhìn vẻ mặt Trình Mai Tây dần dần dịu đi mới yên tâm.

“Con là Trình Mai Tây, từ bé mẹ đã gọi con là Tây Tây, con nói theo mẹ ‘Tây Tây’ nhé?” Bà Trình bắt đầu dựa theo lời bác sĩ nói dạy Trình Mai Tây phát âm.

Trình Mai Tây cố gắng đọc theo bà Trình, nhưng vọng lại vẫn là ‘Ân Ân’, bà Trình nản lòng, nhưng nghĩ tới lời bác sĩ Phương nói phải kiên trì, lại nhẫn nại dạy Trình Mai Tây: “Con là Trình Mai Tây, mẹ, mẹ.”

Trình Mai Tây xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt, nhưng lại chỉ phát ra hai từ ‘a, a’, cuối cùng vẫn phát ra được hai âm tiết, bà Trình vẫn rất vui mừng

Hai mẹ con dường như quay lại 30 năm trước, Trình Mai Tây bắt đầu y a học nói. Khi đó, bà Trình chính là từng chữ từng từ, từng câu dạy cô nói. Nhưng tâm trạng lúc này và lúc đó lại hoàn toàn khác nhau. Cô con gái đã trưởng thành, lại phải bắt đầu học nói từ đầu, cho dù cho trấn an bản thân thế nào, bà Trình đều khó lòng thoát ra khỏi cảm giác đau lòng.

Nhưng dù sao, so với việc không nói được, hoàn toàn bất động trước đây đã là tốt hơn rất nhiều, trong lòng bà Trình vẫn là vô cùng cảm kích. Đối với người làm mẹ mà nói, việc con gái có thể khôi phục khỏe mạnh là quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Bây giờ nhìn thấy Trình Mai Tây từng chút từng chút khỏe lên, bà vẫn hết sức vui mừng.

Hai người đang ở trong phòng nỗ lực luyện tập, y tá giúp đỡ đẩy ông Trình đi vào. Ông Trình vốn vô tình, thấy bà Trình đang dạy Trình Mai Tây nói chuyện, đã hoàn toàn quên chính mình vốn là một bệnh nhân, lập tức tinh thần tỉnh táo: “ Mai Tây có thể nói chuyện rồi à?”

Bà Trình nhìn ông oán trách: “ Vừa thấy con gái là thấy có tinh thần rồi. Nào nào, ông đừng kích động, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát. Giờ không chóng mặt đấy chứ?”

Ông Trình tránh cánh tay nâng của y tá, vọt thẳng đến bên giường Trình Mai Tây: “Bà đừng lo cho tôi, mau nói tình hình của Mai Tây cho tôi.”

Y tá treo túi truyền vào cây treo, rồi dặn dò bà Trình: “ Bác sĩ Phương nói để bệnh nhân ở đây truyền dịch, cô chú ý chăm sóc, có việc gì cô nhớ rung chuông, cháu sẽ tới ngay.”

Bà Trình còn chưa trả lời, ông Trình đã vội vã ngắt lời cô y tá: “Mai Tây sao rồi? Có nói chuyện được không? Có cử động được không?”

Bà Trình nhìn vẻ vội vàng của ông, cũng không tranh thủ đùa nữa : “Mai Tây còn chưa nói chuyện được, nhưng có thể phát ra âm thanh, ông xem này ‘ba, ba’”

Trình Mai Tây cố gắng phối hợp mở miệng, cho dù hết sức cố gắng, lại chỉ phát ra âm thanh ‘a, a’. Ông Trình nghe được tiếng của Trình Mai Tây, cũng chẳng bằng tiếng lúc Trình Mai Tây 7 tháng tuổi gọi ‘ba ba’ lần đầu. Cho dù âm thanh này còn không rõ ràng bằng âm thanh khi đó, nhưng đối với ông Trình, nó lại có ý nghĩa phi thường, bởi vì, điều này có nghĩa là, con gái mà ông yêu quý nhất, đang đi trên con đường hồi phục mạnh khỏe.

Ông Trình dùng tay phải ôm Trình Mai Tây, tay trái còn đang cắm ống tiêm ôm bà Trình. Bà Trình có chút xấu hổ định giãy dụa, ông Trình hết sức cảm khái thở dài: “Cuối cùng cả nhà chúng ta lại được ở cùng nhau rồi!”

Lời của ông Trình làm trong lòng bà Trình ngổn ngang trăm mối xúc cảm, ba người tuy là luôn ở cùng nhau, nhưng mà đối diện với Trình Mai Tây gần như không còn chút cảm giác nào, trong lòng chỉ có bi thương và phẫn nộ, chỉ có giờ khắc này, những chuyển biến tốt đẹp rõ ràng của Trình Mai Tây mới làm cho họ cảm nhận được sự vui sướиɠ của gia đình đoàn tụ.

Ông Trình ôm chặt lấy hai mẹ con bà Trình, miệng nói: “Tôi sẽ không bao giờ để bất cứ kẻ nào làm tổn thương Mai Tây nữa! Nếu ai dám làm tổn thương con gái bảo bối của tôi, tôi liều mạng với nó!”

“Được rồi, được rồi. Chúng ta không nói chuyện buồn, chỉ cần chúng ta một nhà 3 người ở cùng nhau, cái gì cũng không sợ.” Bà Trình dùng một tay ôm lấy hai bố con, ba người ôm chặt, không bao giờ e ngại gió mưa gì nữa.

Qua khoảng gần 10 phút, bà Trình giãy ra khỏi lòng ông Trình: “Đúng rồi, tôi đã nói tình hình của Mai Tây cho bác sĩ Phương, cũng nhờ cậu ấy đừng nói với Lục Tử Minh tình hình của Mai Tây, tôi sợ nó biết Mai Tây đã có ý thức, lại xảy ra chuyện gì.”

Ông Trình gật đầu đồng ý: “Bà suy nghĩ chu đáo lắm, nhiệm vụ lớn nhất của chúng ta bây giờ là bảo vệ Mai Tây, không để nó bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hay tổn thương gì nữa.”

Ba người đang hưởng thụ thời gian đoàn tụ ấm áp, bác sĩ Phương đã đi vào. Ông Trình vội vàng buông tay ôm bà Trình và Trình Mai Tây. Nhìn cả gia đình vui vẻ ngọt ngào, bác sĩ Phương mấy ngày nay vẫn biểu tình lạnh nhạt cũng lộ ra nụ cười hiếm có, cười với ông Trình: “Chú, huyết áp đã hạ chưa?”

Ông Trình ngượng ngập cười: “Hạ rồi, chỉ cần con gái tôi khỏe, là tôi cũng khỏe.”

“Đúng rồi, cô chú nghĩ thế này là đúng rồi. Chỉ cần người mạnh khỏe, các vấn đề khác đều là chuyện nhỏ. Cháu tới chủ yếu là để nhắc nhở mọi người, bây giờ cô ấy đang khôi phục, cô chú phải cố gắng hết sức để giảm kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối với cô ấy, đừng để cô ấy gặp người không nên gặp.” Bác sĩ Phương nói có hàm ý khác.

Ông bà Trình cũng ngầm hiểu ý: “ Cô chú biết rồi. Hai chúng tôi cũng vừa đang bàn bạc, phải tuyệt đối bảo vệ Mai Tây, không để con bé chịu thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào nữa.”

“ Mọi người đã bàn bạc xong rồi thì tốt, cháu yên tâm. Còn nữa, vì Mai Tây còn đang cần người chăm sóc, huyết áp của chú cũng hạ rồi, cháu sẽ không sắp xếp cho chú nằm viện nữa. Nhưng mà chú lúc nào cũng phải chú ý nhé, mấy ngày nay chú có thuốc hạ huyết áp có uống đúng giờ không?” Bác sĩ Phương hỏi thăm kỹ càng.

“Được, mấy ngày gần đây có việc nên chú quên không uống thuốc, về sau chú sẽ uống đúng giờ.” Ông Trình gật đầu có chút ngượng.