Chú Nhỏ... Anh Thật Xấu Xa!!!

Chương 22: ᛕích Ŧhích ( H )

Trán Hứa Vĩ Quân bắt đầu lấm tấm mồ hôi, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ này còn mãnh liệt hơn so với khi nàng thoát y trước mặt hắn.

"Hy nhi, đừng động, ngoan nào."

"Chú nhỏ.."

Cô nhìn hắn khó khăn nhẫn nhịn, nín thở giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.

Nhưng chưa một phút, Hứa Vĩ Quân tay lại lần mò dưới mông cô, men theo đường cong cơ thể di chuyển lên trên.

"Đừng...chú nhỏ ...ưm"

Hắn vẫn không đáp, hơi thở càng nặng nề, trầm đυ.c. Một tay lại mò vào lớp váy mỏng, tìm thấy đai qυầи ɭóŧ tuột ra, kéo vạt váy Hứa Nguyệt Hy lên tận bụng.

Khi Hứa Nguyệt Hy còn bận tâm đến bên dưới bị chú nhỏ tấn công, không ngờ bên trên hai dây áo bị một bàn tay khác đẩy xuống, hai bầu ngực sữa không chút kiêng dè lộ ra ngoài, đỉnh hồng nhô cao xinh đẹp.

Hứa Nguyệt Hy ngại ngùng lấy tay che đi cảnh xuân, mặt đỏ đến mức nặng ra nước.

"Còn ngại? Đây cũng không phải lần đầu em ở trước mặt anh phóng túng

Hứa Vĩ Quân vừa nói, vừa đẩy cánh tay che ngực cô xuống, nhẹ nhàng mà thuần thục xoa hai tiểu bánh bao trắng hồng..

Khi hai chữ "phóng túng" bậc ra khỏi miệng Hứa Vĩ Quân, Hứa Nguyệt Hy xấu hổ đến mức tay chân bủn rủn, chỉ mong tìm một cái lỗ chui vào, kể cả hành động càn quấy của hắn cũng không để tâm.

Hứa Nguyệt Hy không từ chối, hắn càng được nước lấn tới, cho hai ngón tay chạm vào hạt châu nhỏ gần cửa huyệt, gảy gảy ấn ấn.

"Ưʍ...chú nhỏ ....đừng nơi đó...ah..."

Dưới u cốc nóng rực, mật dịch trào ra ướt đẫm hai cánh hoa, cự vật trong đũng quần cũng bị thấm ướt. Hứa Nguyệt Hy co giật người, hai mắt mờ mịt, miệng nhỏ thở dốc, không những vậy trong hoa huyệt còn mυ'ŧ chặt lấy tay hắn, chỉ sợ nó rời khỏi khỏi cửa huyệt.

Hứa Vĩ Quân nhìn giai nhân trước mắt động tình, hít sâu một hơi kéo mặt Hứa Nguyệt Hy lại gần, ôm, hôn, gặm cắn, bao nhiêu cũng không đủ.

Cảm nhận cô đủ ướŧ áŧ, thời điểm thích hợp "cạch" một tiếng, dây lưng được cởi ra, nhẹ nhàng mở khóa quần, kéo ra qυầи ɭóŧ giải phóng du͙© vọиɠ căng trướng to lớn.

"Chú nhỏ ..."

Hứa Nguyệt Hy chỉ kịp gọi hắn một tiếng trước khi tận mắt thấy cây gậy thô dài. Dường như đây là lần đầu cô thấy vật nam tính của hắn, tròn mắt ngạc nhiên vì kích thước to lớn của nó.

"Hy nhi, ngồi lên đi."

"Không được...to như vậy...sao có thể?"

Hứa Nguyệt Hy lắp bắp, nhìn cự long to như vậy, trên thân còn mơ hồ nổi lên những đường gân. Nhớ lại chuyện tối qua, cô có thể chứa được nó thật đúng là kì tích.

Nhưng dường như Hứa Vĩ Quân không nghĩ như vậy, lại hôn lên cổ tay nhỏ, làm trên làn da trắng hiện lên ấn kí màu đỏ của riêng hắn.

"Sợ gì chứ? Miệng nhỏ của em rất tham ăn nha, to như vậy mới có thể đủ cho nó được chứ. Nếu nhỏ hơn một chút, chỉ sợ không thỏa mãn được em"

"Đừng nói nữa..."

Hứa Nguyệt Hy thực sự không thể chịu nổi, mặt đỏ lựng. Tự hỏi từ nhỏ đến lớn chú nhỏ cô luôn là một mực yêu chiều cô hết mực, còn rất đứng đắn...

Hết dùng lời lẽ lại đến hành động, hắn lại cho những ngón tay hư hỏng vào sâu trong qυầи ɭóŧ, lại lần nữa kɧıêυ ҡɧí©ɧ..

"Hy nhi, như vậy thích chứ? Mau ngồi lên đi, sẽ sướиɠ hơn nữa a!"

"Ah...con ngồi...ưʍ...con ngồi...đừng... ưʍ..."

Hứa Nguyệt Hy lại bị kɧoáı ©ảʍ sai khiến, chỉ muốn lấp đầy cảm giác trống rỗng bên trong.

Hứa Nguyệt Hy vụng về nâng lên mông nhỏ, nhắm thẳng vị trí nhục bổng ngồi xuống. Nhưng qυყ đầυ chỉ vừa chạm vào hai cánh hoa lại do dự, Hứa Vĩ Quân không nhịn được nữa, ấn cả người cô xuống. Nhục bổng căng trướng thuận lợi tiến vào huyệt nhỏ mềm mại.

"Ah...chú nhỏ ...ưʍ..."

"Hy nhi, nó rất nhớ em đấy!"