Chú Nhỏ... Anh Thật Xấu Xa!!!

Chương 4: Thỉnh cầu ( H )

Nghe được lời hợp ý, Hứa Vĩ Quân cũng không cố gắng bắt ép. Chỉ là nam căn vẫn không có ý muốn rời khỏi u cốc, mạnh mẽ xoay người Hứa Nguyệt Hy, nâng mông cô lên bước thẳng đến phòng ngủ.

"Chú nhỏ , chú nhỏ ...a...con tự đi được, chú mau đi ra...không cần..ưmn..."

Mỗi bước đi, cự vật của Hứa Vĩ Quân không biết vô tình hay cố ý mà liên tục đâm mạnh vào hoa huyệt, Hứa Nguyền Hy gần như khóc thét. Chú nhỏ của cô vẫn chưa muốn rút ra có nghĩ là vẫn còn có ý muốn tiếp tục...?

"Em mau yên lặng và ngoan ngoãn bám cho chặt, không anh liền tại nơi này tiếp tục thao em"

Câu nói này xem như câu trả lời cho nghi hoặc của cô rồi.

"Chú nhỏ a...chú còn phải đi công tác..ưmn....không cần dưỡng sức để ngồi máy bay nữa sao...ưmn...?"

Còn chưa kịp nói hết câu, Hứa Vĩ Quân đã đến phong ngủ, Hứa Nguyệt Hy chỉ nghe một tiếng 'rầm' bên tai, hoa huyệt lập tức bị qυყ đầυ tấn công mạnh mẽ.

"Ahhh...chú nhỏ...thật đau a...người nhẹ chút..."

Lưng còn chưa kịp đặt xuống giường, hắn vội đến mức ấn cả người cô lên cửa phòng, hung hăn đẩy mạnh mấy cái khiến Hứa Nguyệt Hy khóc thét.

"Chẳng phải em nói hầu hạ anh thay đồ sao? Còn không mau cởi ra."

Hứa Nguyệt Hy chỉ còn cách phục tùng hắn, những ngón tay run run mò tới trước l*иg ngực Hứa Vĩ Quân, bắt lấy hai hàng cúc áo.

Nhưng dù cố thể nào vẫn không cởi ra được, vì mỗi lần cô tìm thấy được một cúc, cự vật bên dưới lại đâm mạnh thêm lần nữa khiến thần hồn Hứa Nguyệt Hy điên đảo.

"...chú nhỏ ..ưʍ...người như vậy...con không được...ưʍ...ah...."

Đây là ý gì, rõ ràng muốn trêu chọc cô mà. Hứa Nguyệt Hy biết nhưng lại không thể làm khác.

"Như vậy là như thế nào?"

Hứa Vĩ Quân  lại đâm mạnh qυყ đầυ vào tử ©υиɠ, đôi mắt lạnh lùng thường ngày tràn ngập sắc dục, nhìn kĩ có thể thấy ý trêu đùa.

"Là như vầy sao?"

Lại đâm mạnh thêm lần nữa, lần sau mạnh hơn lần trước

"Hay như vậy?"

"Chú nhỏ ...ưʍ...không phải...xin người...ưʍ.."

Hứa Nguyệt Hy từ bỏ việc cởϊ áσ của hắn, chỉ mong hắn đừng giày vò mình thêm nữa. Mông bị Hứa Vĩ Quân nâng lên, đè cả thân người Hứa Nguyệt Hy lên cửa, ép cô vào một tư thế chỉ có thể bị động đón nhận.

"Chú nhỏ ..ưʍ...lên giường...lên giường...được không...ưʍ..."

Lưng cô bị  đẩy về phía cửa gỗ cứng rắn rất đau.

"Được, lên giường anh hảo hảo dạy dỗ em. Còn dám nghi ngờ năng lực của anh."

Thì ra người giận vì như vậy thôi sao? Trong lòng Hứa Nguyệt Hy đã thầm chửi rủa Hứa Vĩ Quân một ngàn lần, nhưng vẫn còn phải dưỡng sức để tiếp tục chiến đấu nữa a.

oOo

Lúc kết thúc, hình như Hứa Vĩ Quân  vẫn còn lưu luyến cơ thể Hứa Nguyệt Hy,  cứ gặm cắn hai bầu ngực không buông khiến chúng chỉ toàn những vết đỏ ửng của hắn.

"Chú nhỏ, hôm nay con có hẹn đi chơi với bạn. Có thể đi không?"

"Bạn sao? Mấy người? Nam hay nữ?

Mày kiếm Hứa Vĩ Quân khẽ chau lại, cư nhiên lại không vui khi cô đi chơi với bạn.

"Thêm con nữa là năm người, có 3 nữ 2 nam. Con sẽ về sớm, chú có thể cho con đi không?"

"Không được."

Hứa Vĩ Quân lạnh lùng buông một câu, chỉ cần nghe có nam nhân đi theo cùng hắn lại chịu không được.

"Chú nhỏ con hứa sẽ cách xa bọn họ mà, còn có cả A Ngưng đi nữa."

Hứa Nguyệt Hy chớp chớp đôi mắt to tròn, ánh sáng phát ra còn sáng hơn cả những vì sao.

"Em dậy sớm không phải để tiễn anh mà là nói những lời đó sao?"

Bị hắn đoán trúng tâm tư, đôi mắt Hứa Nguyệt Hy hơi lãng tránh.

"Chú nhỏ , người ta thật sự dậy sớm để tiễn người. Người đi những nửa tháng, nếu không gặp được chắc con nhớ người chết mất."

Thật ra Hứa Nguyệt Hy  là muốn xin hắn từ đêm hôm qua nhưng vừa mở miệng đã bị hắn đè ra làm đến kiệt sức, sáng sớm mới vội vã mặc tạm chiếc áo của hắn vứt lại đuổi theo Hứa Vĩ Quân, ngay cả đồ lót cũng không kịp mặc vào nên mới có một trận nóng bỏng ngay trước phòng khách.

"Miệng lưỡi ngày càng giảo hoạt."

Tuy miệng nói vậy nhưng thần sắc Hứa Vĩ Quân đã dịu lại. Cuối xuống gặp lấy một bên đầu nhũ tiêm, hắn cuối cùng cũng thỏa thuận..

"Khi đi phải đảm bảo cách bọn họ một mét trở lên."

" chú nhỏ  yên tâm, chẳng phải có A Ngưng giám sát sao."

đôi mắt Hứa Nguyệt Hy tràn ngập niềm vui, hơi nâng đầu hôn lên môi hắn nhưng không ngờ bị giữ lại, nụ hôn đơn giản trở nên ướŧ áŧ ngập tràn du͙© vọиɠ.

" Anh đi rồi cấm em qua lại với nam nhân khác." . .

Hứa Vĩ Quân cúi xuống, ngậm mυ'ŧ lấy đầu hoa, bên còn lại bị bàn tay to lớn nhào nặn đủ hình dạng, hai quả đồi sưng đỏ nhô cao.

"Con nhớ rồi, chú mau đi sắp trễ a." Hứa Nguyệt Hy ưỡn cao ngực, như có dòng điện chạy khắp cơ thể, miệng nhỏ thở ra từng hơi nặng nhọc.

Hứa Vĩ Quân cọ cọ sống mũi cô, buông một câu cảm thán.

"Tiểu yêu tinh mẫn cảm."

Cuối cùng hắn đem cả người Hứa Nguyệt Hy nhét trong chăn, lưu luyến mặc lại tây trang rời khỏi nhà.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Hứa Nguyệt Hy, cô không còn buồn ngủ nữa, chỉ muốn nằm suy nghĩ vẩn vơ.

Không biết từ khi nào mọi chuyện đã như vậy. Đến bây giờ cô vẫn không thể tin được bản thân bị chú nhỏ, người cô gần như xem là cha mẹ, là người thân duy nhất của mình hung hăng đè cô dưới thân, ham muốn vô độ.

Thế giới này chỉ còn lại mình cô và hắn, không biết là tốt hay xấu.