Chú Nhỏ... Anh Thật Xấu Xa!!!

Chương 3: Chơi ngoài cửa lớn ( H )

" Em sợ gì chứ? Dì Tần dù có thấy cũng không thể làm gì em."

nhìn đôi mắt Hứa Nguyệt Hy ngập nước, chìm trong lo lắng, hắn nở nụ cười gian manh.

"Ưʍ...nhưng mà...không được...ư...." Hai chân cô trắng muốt, phải nhón lên mới để huyệt nhỏ kết hợp với nhục bổng của Hứa Vĩ Quân, run rẩy theo từng cú thúc của hắn. Dường như hắn chỉ cần động mạnh thêm chút nữa lập tức ngã quỵ, cánh tay  lần mò theo bức tường, chạm được vật gì liền sống chết níu giữ.

Hứa Vĩ Quân thấy bộ dạng Hứa Nguyệt Hy chật vật thật không nỡ, đưa tay đỡ lấy eo thon gọn, giữ cho cự vật thuận thế tiến vào thật sâu.

Cảm thấy phần sâu nhất của cơ thể bị tấn công, dường như toàn bộ dây thần kinh đều căng thẳng, đón nhận kɧoáı ©ảʍ bất ngờ ập tới.

Hắn dày vò, chơi đùa cô một lúc lâu mãi không chán, Hứa Nguyệt Hy cảm giác bản thân đang trôi lơ lửng giữ lòng đại dương, bất lực chỉ có thể bấu víu vào hắn.

"Chú nhỏ ...con sắp..con không chịu được nữa...aaa...đừng ẩy sâu...như vậy...ưmn...chú nhỏ.."

"En muốn ra sao? Nhanh như vậy đã cao trào, thật là tiểu dâʍ đãиɠ."

"Kh... không muốn...không muốn... ở đây...ân...ưʍ.. nhỡ đâu có người thấy"

"Không sao, em là nữ nhân của anh,  nếu thấy thì họ cũng không có quyền bàn tán lung tung."

Hứa Vĩ Quân vừa nói vừa gặm lấy vành tai mẫn cảm, đầu lưỡi lướt dọc khắp cổ, lúc thì liếʍ mυ'ŧ, lúc lại cắn mạnh để lại cho Hứa Nguyệt Hy ngứa ngáy không thôi.

Từ khi nào mà cháu gái lại biến thành nữ nhân rồi?

Tâm rất muốn phản bác nhưng miệng vẫn đang bận lấy hơi, thở dốc không kịp để lên tiếng, cả cơ thể mẫn cảm cũng chuẩn bị cho đợt cao trào sắp tới.

Biết cô sắp đạt kɧoáı ©ảʍ, hắn lại xấu xa đâm vào mạnh hơn, chín nông một sâu cuối cùng cũng khiến Hứa Nguyệt Hy lêи đỉиɦ.

"Ưmn...aaaa...."

Hứa Nguyệt Hy hét lớn một tiếng, chính là đã lêи đỉиɦ của sự kɧoáı ©ảʍ. Dù bản thân có không tình nguyện cũng không chống lại được cảm xúc nguyên thủy nhất của loài người.

Hắn vỗ mạnh vào mông tròn trịa, không những không làm Hứa Nguyệt Hy đau mà còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tiếng rêи ɾỉ thêm du dương, trầm bỗng.

"Xem em kìa, thật không có tiền đồ, khi nãy chẳng phải nói không muốn sao bây giờ lại hưởng thụ như vậy?"

"Con...con...ưʍ..."

Thật sự là vừa xấu hổ vừa không chống lại được kɧoáı ©ảʍ nhất thời không biết giấu mặt vào đâu. Bộ dạng ngượng ngùng lọt vài mắt Hứa Vĩ Quân đốt lên lửa nóng còn chưa kịp dập tắt.

Hắn đưa tay xuống hoa huyệt, nhẹ nhàng miết lấy một ít dâʍ ŧᏂủy̠ không ngờ chỉ vừa đυ.ng vào mật dich liền tiết ra nhiều hơn, ướt cả ngón tay. Cự vật rắn chắc vẫn còn chôn sâu trong u cốc cũng bị mật dịch tiết ra làm ướt một mảng quần tây và áo sơ mi.

"Hy nhi, em xem em chảy nhiều nước thế nào này."

Nói rồi hắn đưa hai ngón tay thấm đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ vào miệng, cố ý để Hứa Nguyệt Hy nhìn thấy, tận hưởng mùi vị ngọt ngào.

Hứa Nguyệt Hy vừa đạt cao trào, thêm việc liên tục bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác và xúc giác vẫn chưa định thần lại được đã bị cự vật đâm mạnh một cái, tiếp tục một cuộc chinh phạt mới.

" ưʍ...chú nhỏ..đau a...người đừng đẩy...sâu như vậy...ưʍ...."

Bên trong hoa huyệt vừa ướŧ áŧ lại liên tục co thắt, mυ'ŧ lấy cự vật làm Hứa Vĩ Quân không nhịn được mất hết lí trí, liên tục luân động, ma sát với hai vách thịt.

"Rõ ràng là em rất thích,  miệng nhỏ bên dưới mυ'ŧ lấy anh chặt như vậy a?"

Dù vậy nhưng hắn vẫn không quên buông những lời dâʍ ɖu͙© bên tai nàng. Qυყ đầυ cứ liên tục rút ra rồi đâm vào tử ©υиɠ, mật dịch theo đó chảy ra ướt  khắp nơi hai người kết hợp. Được thêm một lúc như vậy, Hứa Vĩ Quân tăng nhanh tốc độ, tiếng thở gấp rêи ɾỉ của Hứa Nguyệt Hy cũng theo đó trở nên gấp rút.

"Ưʍ...chú nhỏ...aaa...chậm...chậm chút...ư...."

Hai cửa huyệt cùng một ít nộn thịt bên trong sưng đỏ vì ma sát, chất dịch nhầy nhậy tưới ướt cả một mảnh bên ngoài hoa huyệt. Cuối cùng hắn hừ nhẹ trong cổ họng, qυყ đầυ đâm mạnh một cái, phóng hết tinh hoa vào u cốc.

"Ưʍ...ưʍ...''

Hứa Nguyệt Hy cũng không nhịn được tiếng hét, run rẩy cùng Hứa Nguyệt Hy lêи đỉиɦ lần nữa.

"Chú nhỏ ...người mau lấy ra...bụng con..thật trướng..."

Hứa Nguyệt Hy vừa thở dốc vừa mềm oặt dựa vào l*иg ngực Hứa Vĩ Quân, khẩn cầu lấy thứ to lớn đó ra khỏi cơ thể. Mới vừa đạt cao trào thêm lần nữa, giọng cô nghe đậm mùi tìиɧ ɖu͙©, nũng nịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoocmon đàn ông của Hứa Vĩ Quân.

"Nếu anh lấy ra có lẽ dâʍ ŧᏂủy̠ của em sẽ chảy đầy sàn mất. Em muốn dì Tần biết anh và em đã làm gì ngay trước cửa lớn sao?"

Nhắc đến dì Tần, Hứa Nguyệt Hy không khỏi hoảng sợ đảo mắt xung quanh tìm kiếm. Nãy giờ kêu to như thế liệu có ai nghe thấy?

"Không muốn..."

Hắn yêu chiều nhéo mũi cô một cái, cười khẩy giải thích.

"Hôm nay dì Tần có việc bận, xin nghỉ một ngày không làm việc, bây giờ đang ở nơi khác. Ở đây chỉ có anh và em."

Nghe hắn giải thích, trái tim đang treo lơ lửng của Hứa Nguyệt Hy hạ xuống. Nhưng rồi lại tức giận cắn mạnh vào cánh tay đang ôm ngực mình.

"

Sao người không nói sớm, hại con lo lắng cả buổi..."

Mắt long lanh ngập nước ai oán nhìn hắn, đáy mắt vẫn còn màn sương du͙© vọиɠ chưa tan, yêu kiều mà mĩ lệ.

Bởi vì bộ dạng ngươi sợ hãi chột dạ rất đáng yêu a!

Hứa Vĩ Quân trong lòng thầm cảm thán vẻ đẹp của Hứa Nguyệt Hy, càng nhìn càng thuận mắt, càng nhìn càng yêu thương.

"Đồ của anh bị em làm bẩn hết rồi, mau hầu hạ anh thay đồ."

Hắn cụp mắt nhìn sang nơi khác, nghiêm túc ra lệnh.

"Đây là người tự làm bẩn a. Tại sao con phải thay?"

Hắn vỗ mạnh vào mông Hứa Nguyệt Hymột cái, kéo tay cô chạm đến nơi hai người đang kết hợp, bắt những ngón tay trắng muốt cảm nhận ướŧ áŧ nơi tư mật.

"Em còn nói, đây không phải là của em sao?"

Hứa Nguyệt Hy đã biết thừa không thể chống cự vẫn cố đấu tranh.

"Rõ ràng nó là của người a!"

Hứa Vĩ Quân nghe vậy khẽ động hông, cự vật chôn trong u cốc khẽ cử động, ngóc cao đầu.

"Của anh tất cả đã ở trong này rồi, em còn không biết sao?'

Hứa Nguyệt Hy cảm nhận được cự long trong cơ thể vừa mềm nhũn nhanh như cắt cứng rắn, biến thành vật to lớn hung tợn ban nãy, sợ đến run người, không dám cãi ý chú nhỏ.

"Được, được, được a, con sẽ hầu hạ người thay đồ, đừng tiếp tục nữa..."