928.61
"Sắc mặt Tô công tử rất tái, thoạt nhìn không tốt lắm." Đại tổng quản bẩm báo lại những gì mình nhìn thấy với Đường Quả. Len lén liếc cô đang hưởng thụ hoàng phu đút trái cây cho, sau lưng bà đổ mồ hôi lạnh.
Nhất là khi hoàng phu lạnh lùng liếc bà, đáng sợ đến mức linh hồn nhỏ bé của bà suýt bay luôn.
"Sau này không cần bẩm báo những việc như thế nữa."
"Vâng, thưa bệ hạ." Đại tổng quản vội vàng trả lời, lúc rời đi còn không thể không lau mồ hôi trên mặt. Tâm tư của bệ hạ càng ngày càng đoán không ra.
Còn hoàng phu nữa, đây mới là người thâm tàng bất lộ, được bệ hạ đối xử đặc biệt.
"A Thừa, nãy trông chàng dữ quá, Đại tổng quản cũng bị dọa sợ." Đường Quả cười trêu, "Bị dọa đến mồ hôi đầy đầu, xem chừng sau lưng cũng ướt đẫm."
"Biểu cảm vừa rồi của bệ hạ cũng dọa Đại tổng quản lắm."
Hai người nhìn nhau rồi cùng cười lên. Cuối cùng, Cảnh Thừa nói, "Quả Nhi tính xử Tô Thanh thế nào?" Không phải chàng muốn nhằm vào Tô Thanh, mà là Tô Thanh vốn đã mang ý xấu.
Nếu không phải Quả Nhi thông minh, nàng đã sớm trúng kế.
"Chàng muốn xử thế nào?" Đường Quả hỏi lại.
"Ta nghe bệ hạ. Quả Nhi không muốn giết thì cứ đuổi ra khỏi cung. Để loại người như thế bên cạnh nàng, quá nguy hiểm." Chàng không thèm quan tâm đến Tô Thanh, chàng chỉ sợ y sẽ hại đến Quả Nhi.
"Vậy chờ thêm chút nữa đi, tìm cơ hội đưa tất cả nam tử hậu cung ra ngoài."
Đôi mắt Cảnh Thừa sáng lên một chút. Đường Quả tiếp tục nói, "Chỉ còn mỗi chàng."
Ánh mắt chân thành tha thiết như thế khiến cả người Cảnh Thừa nóng lên. Chàng ôm lấy cô, "Còn Tiêu Tấn nữa. Hắn một lòng muốn mượn thế lực của Tây Thanh để đoạt lại ngôi vị hoàng đế nước Tề."
"Nguyệt Vương thoạt nhìn cũng không đơn giản. Ta quan sát một chút, nàng ta hình như không phải không phục Quả Nhi, có thể lợi dụng nàng ta nhằm vào Tiêu Tấn."
Cảnh Thừa tính kế, "Còn mặt khác, không đáng để lo."
"Không ngờ A Thừa lại hiểu biết thế cục như thế."
Bên tai Cảnh Thừa đỏ lên, "Đó là vì Quả Nhi đang trong tình thế này, ta muốn bảo vệ nàng."
"Đã biết. Ta hiểu tâm ý của chàng." Đường Quả cũng không quan tâm Cảnh Thừa điều tra gì. Cảnh Thừa có thể thản nhiên nói với cô những chuyện này cũng là vì chàng tin cô sẽ không quan tâm.
Thật đáng yêu quá đi.
Như thường lệ, ngày nào Tô Thanh cũng đi gặp Đường Quả, ngày nào cũng nhìn Đường Quả và Cảnh Thừa tình tứ.
Dưới ánh mắt của y, tình cảm của bệ hạ và hoàng phu càng thêm sâu đậm, càng nhìn càng thấy đau mắt.
Cho đến khi nữ hoàng bệ hạ tuyên bố muốn giải tán hậu cung, hơn nữa còn nói nàng còn chưa thành niên, tất cả người trong hậu cung đều trong sạch.
Nếu nguyện ý gả cho người khác, cô nguyện ý tứ hôn, còn tặng của hồi môn phong phú cho.
Nếu không muốn, cô sẽ mua nhà ở hoàng thành cho họ. Tương lại có gả cho người khác hay vẫn muốn độc thân đều do ý của họ.
Thánh chỉ hạ xuống, không chỉ hậu cung rung chuyển mà tiền triều cũng sôi trào, liên tục dâng tấu chương muốn nữ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Nhưng Đường Quả rất cứng đầu, dù họ có làm khó cô thế nào, cô đều có thể giải quyết dễ như trở bàn tay.
Về sau, bọn họ nhận ra nữ hoàng còn nắm thóp được bọn họ, cuối cùng không thể không thỏa hiệp, không dám phản đối nữ hoàng giải tán hậu cung nữa.
Không ít nam tử hậu cung thấy không thể lay chuyển được nữ hoàng mà đồng ý xuất cung.
So với ở trong cung phí thời gian, ra ngoài hưởng thụ cuộc sống dễ chịu tốt hơn hẳn.
929.62
Sau hôm Đường Quả hạ thánh chỉ, bốn người nguyện ý rời đi.
Vì bọn họ thức thời nên Đường Quả cho họ khen thưởng phong phú, còn sai Đại tổng quản mua viện tử riêng cho họ ở hoàng thành.
Sau này họ muốn sống thế nào đều do họ làm chủ, thích thế nào cũng được.
Có đồ nữa hoàng ban cho, chỉ cần không phải loại xa hoa lãng phí và hơi thông minh một chút, tuyệt đối là áo cơm không lo.
"Nếu sau này có yêu thích ai đó, cứ tiến cung, trẫm sẽ tứ hôn cho các khanh."
Những người này cũng không ngờ nữ hoàng lại tốt như thế.
Cho họ tự do, còn cho họ được làm chủ hôn nhân.
Nữ hoàng tứ hôn so với gả bừa cho người khá hơn nhiều.
Hơn nữa, có nữ hoàng bệ hạ, bọn họ cả đời không gả vợ cũng sẽ không ai dám làm gì.
"Nếu có ai dám làm khó các ngươi, các ngươi cũng có thể tiến cung." Cảnh Thừa cũng không chịu thua, "Tìm ta cũng được."
Chàng hiểu, mấy nam tử này được đưa vào cung, đa phần là để củng cố mối quan hệ giữa bệ hạ và thần tử. Sau khi xuất cung rồi, bọn họ khó tránh được cảnh bị người trong nhà coi thường.
Ở Tây Thánh không phải nam tử trong gia tộc nào cũng được sống hạnh phúc và không bị kỳ thị như nhà họ Cảnh.
"Tạ bệ hạ, tạ hoàng phu."
Có hai người nói, bọn họ thật sự yên tâm rồi.
Ban đầu họ không muốn chút nào, còn đắn đo mãi. Nhưng tất cả đều là người thông minh, đoán ra được không có được đường sống chỗ nữ hoàng nên quyết đoán ra quyết định xuất cung. Không ngờ lúc này lại vạn sự vô ưu.
Có thể được giàu có cả đời, không bị quản thúc, còn có nữ hoàng bệ hạ và hoàng phu làm chủ cho, được sống tự do sung sướng mà bao người cầu còn không được, so với l*иg giam hoàng cung này tốt hơn nhiều.
Nói cho cùng, bọn họ vẫn là nam tử, vẫn hướng đến tự do, không cam lòng ở trong một hậu cung nho nhỏ. Nếu không, trong số họ cũng sẽ có người mình thích giống Cảnh Thừa.
Đưa người đi rồi, Cảnh Thừa nhìn về phía Đường Quả, "Quả Nhi sẽ không trách ta tự quyết định chứ?"
"Sao trách chàng được. A Thừa chàng chu đáo hơn ta, những người này xuất cung khó tránh khỏi khó khăn, nếu bị nhà mẹ đẻ khó xử, chúng ta đúng là phải lo."
Trên mặt Cảnh Thừa lộ ra một nụ cười, "Ta muốn độc chiếm Quả Nhi, nên ta đồng ý trợ giúp cho họ."
"Đã có người bắt đầu rồi, vậy từ ngày mai trở đi, số người rời đi sẽ càng nhiêu, nên đợi."
Cô ở thế giới này chỉ có hai mươi mấy năm, không có thời gian đi làm những chuyện khác.
Giang sơn Tây Thánh đã rất vững, cô chỉ cần bảo vệ thật tốt rồi giao cho đời nữ hoàng tiếp theo là được.
Quả nhiên, hôm sau lại có nhiều người đến gặp Đường Quả, cáo biệt với cô.
Đối với những người thức thời như thế, Đường Quả đều rất hào phóng, ban thưởng cho nhà cửa và cửa hàng, đảm bảo cả đời họ không lo áo cơm.
Sau năm ngày, hậu cung mấy chục người đã lần lượt đi gần hết, còn lại mỗi hoàng phu Cảnh Thừa và Tô Thanh.
Đương nhiên Cảnh Thừa sẽ không đi, mà Tô Thanh ở lại cũng khiến nhiều người chú ý.
Dù sao trước khi nữ hoàng mất trí nhớ, Tô Thanh mới là người được sủng ái nhất. Hiện tại y không rời đi, rất nhiều người muốn xem liệu y có phải ngoại lệ hay không.
"Tô công tử, các thị quân khác đã đi hết rồi." Cung nhân cẩn thận nói.
930.63
Tô Thanh hơi chật vật đứng ngoài cửa sổ, nghe thấy nói thế, hơi sửng sốt một chút.
Y chậm rãi quay đầu lại, trong mắt chỉ còn có cô đơn, còn có vài phần trào phúng, "Đi hết rồi?"
"Vâng, đi hết rồi ạ."
"Một người cũng không còn?"
Cung nhân cúi đầu xuống thấp hơn nữa, "Không ạ."
"Lúc bọn họ đi có vui không?"
Cung nhân dừng một chút, vẫn đáp lại, "Các thị quân được bệ hạ ban thưởng có cười, hình như còn rất muốn nhanh chóng xuất cung."
"Đấy là vui à?"
"Chắc là vui ạ." Cung nhân không hiểu Tô Thanh hỏi để làm gì. Ông đã bên cạnh Tô công tử từ rất lâu. Tô công tử thông minh tuyệt đỉnh, từ lúc tiến cung đã được bệ hạ thích. Nhìn ngoài trông Tô công tử có vẻ rất quan tâm đến bệ hạ, nhưng lúc khác, ông thấy Tô công tử bình tĩnh nhiều hơn.
Lúc có mặt bệ hạ, Tô công tử sẽ lộ ra vài phần tình ý. Nhưng khi bệ hạ xoay người đi, trong mắt công tử rất tỉnh táo.
Ông không rõ, rốt cuộc là Tô công tử có thích bệ hạ hay không.
"Không phải ngày nào cũng vội đến trước mặt bệ hạ cầu sủng à, giờ nghe được xuất cung, có nhà có cửa hàng, còn được bệ hạ đảm bảo vô ưu cả đời, thế là không ai muốn ở lại, chỉ muốn sống sung sướng ngoài kia."
"Có thể thấy được bọn họ chưa từng thật lòng với bệ hạ."
"Tô công tử, ngài không đi ạ?"
Tô Thanh giật mình, "Ta không muốn đi." Y xuất cung thì đi đâu?
Xuất cung rồi, bao lâu y mới được nhìn thấy nàng một lần? Có lẽ cả đời cũng không gặp được.
Tưởng chừng chỉ cách nhau một bức tường hoàng cung, trên thực tế sẽ cách nhau rất xa.
Đúng lúc này, Đại tổng quản tới.
"Tô công tử."
Tô Thanh giấu biểu cảm đi, liếc Đại tổng quản, "Chuyện gì?"
"Bệ hạ có lệnh, những thị quân còn lại trong hậu cung phải rời cung trong vòng một tháng." Đại tổng quản đánh giá nam tử đã gầy rộc đi trước mặt, than một tiếng, "Tô công tử, thị quân còn lại trong cung chỉ còn mỗi ngài."
"Bệ hạ nói bắt buộc phải rời cung ư?" Tô Thanh dò hỏi.
Đại tổng quản trả lời, "Đúng vậy, cần phải rời cung."
Nhất thời, Tô Thanh không nói được gì, trong mắt có hơi mờ mịt, khóe môi cười khổ, "Ta xuất cung thì có thể đi đâu?"
"Bệ hạ đã mua nhà cửa ở hoàng thành cho thị quân, sau này Tô công tử được tự do, muốn đi đâu thì đi đó, muốn sống thế nào thì sống." Trong lòng bà cũng phức tạp, bà vốn không hiểu rõ bệ hạ nghĩ gì.
Tô Thanh làm những chuyện đó đã mạo phạm bệ hạ, vậy mà nàng vẫn tha cho hắn, còn cho nhà, cho cửa hàng, đảm bảo cuộc sống sau này của hắn.
Bệ hạ liệu có phải quá nhân từ hay không?
Hệ thống: Nghĩ nhiều rồi. Có bao giờ ký chủ nhân tử đâu, chỉ là cô trả thù theo cách khác thôi. Đuổi người ta ra cung, còn muốn người ta nhớ cả đời, không thể yên ổn nổi.
"Tô công tử vẫn nên dọn đồ xuất cung thôi." Đại tổng quản nói, "Tính bệ hạ thế nào ngài cũng biết, nói một không nói hai. Thánh chỉ đã hạ, không thể nào thu hồi."
"Ta biết rồi." Giọng nói lạnh lùng của Tô Thanh vang lên, "Ta ở lại mấy ngày, rồi đến xin xuất cung với bệ hạ."
"Vậy được." Đại tổng quản thở phào nhẹ nhõm, "Nô tỳ cáo lui."
"Đại tổng quản đi thong thả, lúc ta đi nhất định sẽ cáo biệt với bệ hạ."
931.64
Chờ Đại tổng quản đi rồi, cung nhân lại nói, "Tô công tử, khi nào chuyển đi, nô tỳ sẽ sửa sang tốt cho ngài."
"Ngươi làm đi."
Nói xong, Tô Thanh bước ra ngoài, chỉ còn tiếng vang bên tai cung nhân, "Không cần đi theo, ta muốn đi nhìn lại chỗ này."
Thời gian y ở cùng bệ hạ thật ra cũng không tính là nhiều. Nam Vân Xuyên tiến cung cùng y, cả hai mới gặp đã như thân thiết, lập tức gọi anh xưng em. Sau đó, khi đàm luận với nhau, cả hai thỉnh thoảng lại lộ ra chí hướng chung. Càng nói càng nhiều, cuối cùng cũng chung suy nghĩ, rằng nhất định phải lật đổ nữ hoàng, khôi phục địa vị nam tử.
Chuyện này xác định khi bọn họ vô tình quen biết Tiêu Tấn. Tiêu Tấn cũng rất đáng thương, tranh đấu thất bại, bị đưa đến Tây Thánh làm con tin.
Một con tin có khát vọng lớn của nước láng giềng hợp tác với bọn họ, đương nhiên là chuyện tốt. Tính thời gian, bọn họ mua vui trước mặt nữ hoàng cũng đã hơn một năm, nhưng thời gian y gần gũi với bệ hạ cũng chỉ hơn nửa năm là cùng. Đó là hơn nửa năm sau khi Nam Vân Xuyên xảy ra chuyện. Nếu không có nửa năm này, có lẽ y sẽ không động lòng với nữ hoàng.
Có một số người chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Một khi đã bước lại gần, sẽ dễ dàng bị mê muội, và một khi đã chìm trong mê muội là sẽ đi không ra, sẽ quên chuyện mình muốn làm.
[Ký chủ, cô nói xem, Tô Thanh có xuất cung không?] Hệ thống không hiểu liền hỏi, vô cùng hiếu học.
Đường Quả trả lời: "Có."
[Trời, vậy á? Tôi thấy hình như hắn không cam lòng lắm đâu. Hắn không giống Nam Vân Xuyên, phản ứng hiện tại chỉ là cô đơn hơn, không đến mức cuồng si.]
"Đương nhiên. Nêu hắn giống Nam Vân Xuyên, cái kết của hắn cũng không khác mấy."
Hệ thống run bần bật. Chó ký chủ có khác, một khi lên máu trả thù rồi đúng là không nương tay chút nào.
Nhưng mà cũng đáng lắm.
Ký chủ đại đại cho hắn cơ hội, hắn vẫn tiến hành kế hoạch, vậy thì đừng có trách ký chủ đại đại.
[Hắn xuất cung rồi sẽ cam tâm sao? Ký chủ đại đại, cô giải thích chút được không? Hắn có thể sẽ làm gì? Tôi có cảm giác hắn sẽ không cam tâm như thế.]
Hệ thống suy nghĩ, [Có ký chủ đại đại ở đây, hắn muốn duỗi tay vào trong cung cũng không được, xúi giục đại thần Tây Thánh không nổi, động viên nam tử Tây Thánh biểu tình cũng không có khả năng thành công.]
Tuy nó không hiểu biết quá nhiều nhưng ký chủ đại đại giải tán hậu cung còn ban viện tử và cửa hàng cho bọn họ chính là bồi thường. Nghĩ sâu một chút, đây chẳng phải là nữ hoàng nhân từ hay sao? Không hề hà khắc với nam tử chút nào.
Có được nữ hoàng trí tuệ như thế, cuộc sống của bọn họ sẽ càng ngày càng yên ổn, ai cũng không muốn mạo hiểm theo Tô Thanh làm ra chuyện chưa chắc chắn này. Hơn nữa, hành động của ký chủ đại đại còn có thể gọi là "xu hướng". Người trong thiên hạ biết ký chủ đại đại si tình với hoàng phu, người ta sẽ ca tụng cô và noi theo cô. Địa vị của hoàng phu càng cao, địa vị của nam tử Tây Thánh cũng sẽ tăng lên.
"Thống tử, mi càng ngày càng thông minh."
Đường Quả nghe suy nghĩ của nó, "Ta không biết Tô Thanh sẽ làm gì, chỉ biết chắc chắn hắn sẽ không an phận ở trong viện tử. Mi giúp ta quan sát hắn, chỉ cần hắn không làm gì ở Tây Thánh, không cần xen vào."
932.65
Mười ngày sau, Tô Thanh đến gặp Đường Quả.
"Bệ hạ."
Y khom lưng bái cô. Y đã gầy đi không ít, đôi mắt vốn lãnh đạm tràn đầy u sầu, càng thêm hấp dẫn người ta.
Nếu là nữ tử khác nhìn thấy y như thế, đa phần sẽ không chịu được mà hỏi y bị làm sao. Nhưng Đường Quả chỉ liếc qua một cái, "Muốn xuất cung?"
"Đúng... Muốn xuất cung." Tô Thanh thấy Đường Quả lạnh lùng và xa lạ như thế, trong mắt hiện lên thất vọng.
Y còn tưởng chờ nhiều ngày thế rồi, bệ hạ có thể nhớ đến y. Nếu nhớ, có thể y sẽ có khả năng được ở lại.
Nhưng mà y không thể chờ được nữa, "Hôm nay Tô Thanh cố ý đến đây cáo biệt với bệ hạ, sau này Tô Thanh không thể đánh đàn cho bệ hạ được nữa."
"Hóa ra trước kia trẫm thích nghe ngươi đánh đàn à?" Một câu của Đường Quả khiến cả người Tô Thanh lạnh đi. Bệ hạ đã thật sự quên y, cũng quên mất rằng nàng thích nghe y đàn nhất.
"Trước kia bệ hạ nói tiếng đàn của Tô Thanh khiến người khác cảm thấy yên bình, giống như đã rời xa xô bồ." Tô Thanh không chịu được, giải thích một chút. Có lẽ nàng có thể nhớ lại gì chăng.
Nhưng, Đường Quả chỉ gật đầu, "Ra vậy."
Rất bình thản.
"Hiện tại trẫm không thích nữa." Đường Quả lại nói, nhìn sang hoàng phu đang ngồi một bên, đưa tay lên ôm lấy chàng, "Dạo này trẫm thích xem hoàng phu múa kiếm. Hoàng phu múa kiếm ngầu lắm, rất đẹp."
Cảnh Thừa cong môi lên. Quả Nhi nhà chàng khen chàng trước mặt người khác khiến chàng hơi ngại.
Tô Thanh ngơ ngẩn nhìn hai người liếc mắt đưa tình, có một cảm giác không muốn nhìn nữa.
Nếu không có chuyện ngã xuống vách núi, người bên cạnh bệ hạ không chừng đã là y.
"Bệ hạ, Tô Thanh phải đi rồi."
"Đại tổng quản tiễn Tô Thanh đi đi."
Tô Thanh nhìn Đường Quả, trong lòng chua xót. Y hành lễ với cả hai rồi rời đi với Đại tổng quản.
Ra khỏi cung nữ hoàng, y dừng một lát, trông vô cùng cô đơn.
"Tô công tử?"
"Đi thôi."
Bệ hạ không nhớ y.
Y ở lại đây cũng vô dụng. Dù y có muốn, bệ hạ cũng không muốn.
Tất cả là do y tạo ra, có lẽ đây là quả báo trong truyền thuyết chăng?
Sau này chỉ sợ không gặp được bệ hạ nữa.
Cứ thế từ bỏ, nghĩ thế nào cũng không cam lòng.
Tô Thanh y đã động lòng với một người không nên động lòng.
Y là Tô Thanh, từ nhỏ đã biết mình muốn cái gì.
Dù có gian nan cũng dựa vào trí thông minh để từng bước thực hiện mong muốn.
Hiện giờ, y không muốn Tây Thánh, cũng không muốn lật đổ chế độ Tây Thánh và khôi phục địa vị của nam tử. Y muốn nhất, là nữ hoàng đang quản lý Tây Thánh kia.
Tô Thanh nắm chặt tay lại, trong mắt rực lửa. Y phải có được nàng.
Y phải có được nàng!
Y muốn có được nàng.
"Quả Nhi, ánh mắt Tô Thanh nhìn chàng không đáng mừng chút nào."
Đường Quả không nhịn cười được, "Thấy được mà ăn không được đó. A Thừa ghen làm gì?"
"Ánh mắt hắn quá chiếm hữu, ta không thoải mái." Cảnh Thừa ăn ngay nói thật. Chàng ngồi cạnh Đường Quả, ôm lấy eo cô, "May là hắn đi rồi."
"Bệ hạ, hai tháng nữa là lễ trưởng thành của nàng." Cảnh Thừa đột nhiên ngẩng đầu lên. Đôi mắt chàng lấp lánh, tựa như cún con đang muốn gặm xương.