Sau khi thế giới mới thành lập thành công, hệ thống thương thành đổi mới một lần.
Thuốc nhỏ mắt ký ức giá khuyến mại 100 tích phân, nhỏ một giọt là có thể khiến bạn xem qua gặp qua tất cả đồ vật sẽ không quên được, có điều thuốc nhỏ mắt có 7ML, dùng xong là hết; thuốc viên ký ức bán giá gốc có tác dụng tương đương với thuốc nhỏ mắt, nhưng ăn xong có tác dụng đến hết đời, giá bán 1000 tích phân.
Thời Yên: "......"
Thân là người nghèo, cô yên lặng lựa chọn thuốc nhỏ mắt giá khuyến mãi. Chẳng qua thế giới này cần trí nhớ sao? Không phải đang học cấp ba chứ......
Ý tưởng này làm cô kinh ngạc một chút, cô không hề muốn học lại cấp ba lần nào nữa!
【 Sắp bắt đầu truyền ký ức, xin chuẩn bị tiếp nhận 】
Tiếng hệ thống vừa dứt, ký ức tựa như thủy triều ập tới. Thấy tuổi mình là 24 không phải 18, Thời Yên thật sâu thở phào nhẹ nhõm.
Cô 24 tuổi, tự nhiên sẽ không học cấp ba, công việc của cô là một người sắm vai. Nghề nghiệp này không phổ biến lắm, đơn giản mà nói, chính là nhận ủy thác của khách hàng, căn cứ yêu cầu của khách hàng giả trang thành người có thân phận khác nhau.
Cô đã từng tiếp nhận ủy thác của người vợ, giả trang thành tiểu tứ để xé tiểu tam, cũng tiếp nhận ủy thác của học sinh, giả trang thành phụ huynh ứng phó hỏi thăm gia đình của giáo viên, hiện tại, cô đang nhận ủy thác của một cô gái, giả trang thành cô ấy, giúp cô ấy gặp mặt bạn trên mạng.
"Không, không nghĩ tới em đẹp như vậy." Chàng trai đối diện trông khoảng 20 tuổi, theo lời giới thiệu của cậu ta, cậu ta đang học năm tư đại học.
Thời Yên dùng ngón tay sơn móng tinh xảo nắm ống hút, khẽ khuấy đồ uống trước mặt, cười với chàng trai đối diện: "Trông anh cũng đẹp trai hơn ảnh chụp."
Chàng trai thẹn thùng vò đầu, nhìn cô cũng có chút ngượng ngùng: "Bởi vì em vẫn luôn không chịu gửi ảnh cho tụi anh, Hầu Tử khăng khăng em khẳng định trông rất xấu, trở về anh phải vả mặt cậu ta thật mạnh."
Hầu Tử trong miệng chàng trai Thời Yên đã nghe qua từ trong miệng người ủy thác, là đồng đội thường xuyên tổ đội chơi game với họ, Thời Yên hiện tại cũng rốt cuộc biết vì sao thế giới này cần trí nhớ ——
Vì không lộ tẩy, cô phải học thuộc tất cả lịch sử trò chuyện của bọn họ!
Thời Yên gạt tóc dài, ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên chiếc kẹp thủy tinh, đối với chàng trai trước mắt quá mức loá mắt: "Con trai các anh không hiểu, thân là người đẹp có rất nhiều phiền não, nên em không gửi ảnh của mình lên mạng."
Chàng trai nghe được liên tục gật đầu: "Đúng đúng, trên mạng có quá nhiều người xấu, phải nên chú ý bảo vệ riêng tư của mình."
Thời Yên cười nói: "Anh có thể hiểu là tốt nhất, hy vọng anh về cũng đừng truyền bá hình của em nha."
"Được, được."
Buổi gặp mặt này giằng co hai mươi phút, chàng trai còn hẹn Thời Yên đi xem phim, điện thoại của Thời Yên đúng lúc vang lên ngay lúc này, cô cười xin lỗi chàng trai đối điện: "Em đi nhận điện thoại."
Cô đi đến một bên nhận điện thoại, nói đại khái ba mươi giây, sau đó quay lại nói với chàng trai: "Ngại quá, giáo sư nói luận văn em nộp có chút vấn đề, giờ em phải về sửa chữa luận văn."
Trong mắt chàng trai rõ ràng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng vẫn nói: "Vậy em mau lên, lần sau có cơ hội lại hẹn em."
"Ừm, được." Thời Yên nhìn cậu ta lưu luyến mỗi bước đi xa, chờ sau khi cậu ta lên một chiếc xe đạp cộng hưởng rời đi, mới thu hồi ý cười trên mặt.
Một cô gái đi tới từ bàn cách vách, ngồi xuống đối diện: "Cảm, cảm ơn, giờ tôi gửi số tiền còn lại cho chị."
Thời Yên thu phí theo thời gian, lại điều chỉnh theo căn cứ độ khó cụ thể của nhiệm vụ, ủy thác lần này rất đơn giản, đối phương cũng chỉ yêu cầu hai mươi phút, tiền kiếm được so sánh với đơn hàng lớn của cô, tự nhiên là không đủ xem.
Có điều cố chủ chỉ là một sinh viên, tiền vốn dĩ không nhiều lắm, cô ngẫu nhiên cũng sẽ nhận mối làm ăn nhỏ này, điều hòa cảm xúc.
Xác nhận nhận được số tiền đối phương gửi tới, Thời Yên giơ điện thoại trong tay, nói với cô ấy: "Cảm ơn, cảm ơn cô hân hạnh chiếu cố."
Cô nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời đi, cô gái phía sau bỗng nhiên gọi lại: "Chị nói, bề ngoài thật sự quan trọng như vậy sao? Chẳng lẽ không phải là tâm hồn quan trọng hơn sao?"
Bởi vì không có tự tin với vẻ ngoài của mình, cô ấy không dám tự mình gặp mặt bạn trên mạng, sợ gặp xong sẽ mất bạn trên mạng. Bị buộc bất đắc dĩ, cô ấy qua bạn bè giới thiệu, tìm được Thời Yên.
Thời Yên nhìn cô ấy vùi đầu ngồi ở nơi đó, cong đôi môi xinh đẹp cười: "Coi trọng vẻ ngoài như vậy, còn không phải là chính cô sao?"
Cô gái nghe xong lời cô nói, bỗng nhiên có chút kích động: "Người xinh đẹp như chị làm sao hiểu được? Nếu không phải thường xuyên bị người ta bắt bẻ bên ngoài, tôi sẽ biến thành như vậy sao?"
Thời Yên nói: "Có câu nói, không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười, tôi rất tán đồng. Theo ý tôi, chỉ cần con gái trang điểm một chút thì sẽ không xấu. Mặt khác, cô nói tôi không hiểu cô, như vậy phiền não khi xinh đẹp, cô làm sao hiểu được?"
Cô chính là mới vừa trải qua!
Thời Yên nói xong, rời quán cà phê, cô và cố chủ đã thanh toán tiền hai bên thoả thuận xong, không còn liên quan, nhân vật người giảng đạo lý cuộc sống cho đối phương không có trong phạm vi nghiệp vụ của cô.
Đi tàu điện ngầm về chỗ ở của mình, lúc Thời Yên đi qua cửa hàng MaoCai ở dưới nhà, đi vào đi gọi một phần MaoCai. Cho nên nói trẻ con nói chuyện yêu đương làm gì, vừa rồi gặp mặt chàng trai, uống mấy ngụm nước có ga, cơm cũng chưa ăn một miếng.
(MaoCai (mạo thái) là một món ăn Tứ Xuyên)
Cửa hàng MaoCai này là cửa hàng cô thường xuyên đến, ông chủ cũng rõ khẩu vị của cô, lưu loát bưng đồ ăn đã làm xong lên. Thời Yên không chút cố kỵ hình tượng xinh đẹp của mình hiện giờ, ăn từng miếng một.
Ngoài cửa lại có một vị khác đi vào, ông chủ đang muốn tiếp đón ông, thì ông đi đến đối diện Thời Yên ngồi xuống.
Thời Yên nhíu mày, nhìn người đàn ông đối diện. Một khuôn mặt rất xa lạ, ở trong trí nhớ của cô không tìm thấy được một tin tức liên quan nào, cho nên đây với cô mà nói là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện.
Nếu là ở trong quán giờ cao điểm, cô không ngại cùng bàn với người không quen biết, nhưng hiện tại trong quán cũng chỉ có một mình cô, bốn phía trống nhiều chỗ như thế ông ta không ngồi, cố tình muốn ngồi bàn của mình?
Ông chủ đi lên, hỏi vị khách vừa mới tiến vào: "Tiên sinh, ngài muốn ăn gì? Có thể gọi đồ ăn ở bên khu chọn đồ ăn."
Người đàn ông mỉm cười, đôi mắt vẫn nhìn Thời Yên: "Không cần, tôi tới tìm vị tiểu thư này."
Ông chủ nhìn Thời Yên một cái, trở về quầy thu ngân, Thời Yên nuốt đồ ăn trong miệng, lại lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó nhìn người đàn ông mỉm cười: "Vị tiên sinh này, tôi không quen biết ông."
Cô nói rất chắc chắn, ánh mắt người đàn ông có vẻ thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục như thường: "Nhưng tôi biết cô, Thời Yên tiểu thư."
Thời Yên nhíu chặt mày, làm nghề này khó tránh khỏi sẽ đắc tội với người ta, cho nên bọn họ cũng rất bảo vệ sự riêng tư của mình, ngay cả ký đơn với khách hàng cũng sẽ không dùng tên thật.
Người đàn ông này vừa lên đã gọi tên họ của cô.
Thời Yên nghĩ, cô còn rất thích nơi ở hiện tại, đồ ăn vặt dưới tầng cũng rất hợp khẩu vị của cô, hiện tại lại phải chuyển nhà.
Người đàn ông thấy cô không nói lời nào, chủ động nói rõ mục đích đến của mình: "Tôi biết cô là một người sắm vai, đơn giản mà nói, chính là kẻ lừa đảo."
"Ài ông đừng có mà gộp chúng tôi và kẻ lừa đảo làm một, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp." Mặc kệ ông ta là ai, vũ nhục nghề nghiệp của bọn họ là không được!
Người đàn ông mỉm cười, nói: "Xin lỗi, tôi không có ý khác, cô cũng đừng khẩn trương, hôm nay tôi tới, không phải tới tìm cô phiền toái."
Thời Yên nhướng mày: "Vậy ông tới làm cái gì? Nhàn thoại việc nhà?"
Người đàn ông nói: "Nói làm ăn."
Tâm tư Thời Yên xoay chuyển nhanh chóng, đối phương đã tra được tên thật của cô, chắc là có chuẩn bị mà đến, hơn nữa thân phận nhất định không đơn giản. Cô không mở miệng từ chối, mà chu toàn nói: "Ông nói là làm ăn gì đã, rồi tôi nghĩ xem có muốn bàn với ông không. Vừa rồi tôi cũng nói, chúng tôi có đạo đức nghề nghiệp, hành vi gϊếŧ người phóng hỏa chúng tôi cũng sẽ không làm."
Người đàn ông nhướn khóe miệng, cười rất có phong độ: "Là một cuộc mua bán lớn, không cần gϊếŧ người phóng hỏa, cô nhất định sẽ có hứng thú."
"Hử?"
Người đàn ông lấy Ipad từ cặp công sự, nhấn vài cái bên trên, đưa cho Thời Yên: "Cái này, Thời tiểu thư nhìn xem."
Thời Yên nhích lại gần, nhìn nội dung trên Ipad.
Trên màn hình là một tin tức, người giàu có nổi tiếng trong nước Âu Văn Phú, thông qua các nhà truyền thông lớn tuyên bố tìm kiếm cháu gái mình.
Chuyện này gần đây huyên náo dư luận xôn xao, Thời Yên tự nhiên cũng nghe nói qua, cháu gái Âu Văn Phú 5 năm trước bởi vì ở cùng với lái xe hút thuốc phiện, cả người lẫn xe đều lao xuống vách núi, hài cốt không còn.
Âu Văn Phú không chấp nhận tin dữ này, bệnh không dậy nổi. Năm năm nay, bệnh tình của ông vẫn luôn lặp đi lặp lại, tựa hồ không thấy chuyển biến tốt đẹp, gần đây nghe nói bệnh viện thông báo bệnh tình nguy kịch, sau khi cấp cứu được, ông lập tức tìm truyền thông tuyên bố tin tức tìm kiếm cháu gái.
Chuyện cháu gái ông đã qua 5 năm, cảnh sát kết án từ lâu, nhưng Âu Văn Phú vẫn luôn không tin cháu gái chết đi như vậy, nói một ngày không thấy thi thể, ông phải tiếp tục tìm một ngày.
Thời Yên giương mắt nhìn người đàn ông đối diện, tây trang giày da, tóc cũng chải bóng loáng, nhìn qua không phú thì quý: "Ông có ý gì?"
Người đàn ông mỉm cười, hạ giọng nói với cô: "Không biết Thời tiểu thư hiểu biết bao nhiêu về Âu Văn Phú, cháu gái ông Âu Mỹ Lệ, là con gái của đứa con trai ông thương yêu nhất Âu Thế Hải và một người phụ nữ không được Âu gia thừa nhận. Âu Văn Phú năm đó cực lực phản đối hai bọn họ kết hôn, thậm chí không tiếc đuổi Âu Thế Hải khỏi Âu gia. Chẳng qua không bao lâu, ông lại hối hận."
Âu Thế Hải cũng có cốt khí, rời Âu gia thì tự mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, vì kiếm tiền, lúc vợ mang thai ông cũng không thể phân thân chăm sóc, cuối cùng vợ bởi vì đưa tới viện trễ, lúc sinh Âu Mỹ Lệ vì khó sinh mà chết.
Bởi vì chuyện này, Âu Văn Phú càng thêm hối hận, muốn đón con trai và cháu gái về Âu gia, nhưng Âu Thế Hải cho rằng vợ chết Âu Văn Phú cũng có trách nhiệm rất lớn, mãi đến lúc chết cũng không tha thứ cho ông.
Âu Mỹ Lệ thành cô nhi, thuận lý thành chương được Âu Văn Phú đón về, bởi vì chuyện bố mẹ cô, ông cũng yêu thương thương tiếc cô nhất, hơn nữa sớm đã lập di chúc, muốn để lại phần lớn tài sản dưới tên mình cho cháu gái.
Chỉ tiếc trời ghét hồng nhan, 5 năm trước trong lần ngoài ý muốn, Âu Mỹ Lệ bất hạnh gặp nạn.
"Hiện tại Âu Văn Phú tìm cháu gái khắp nơi, nhưng Âu Mỹ Lệ sớm đã chết, nếu như vậy, không bằng chúng ta đưa cho ông ấy một cháu gái."
Lúc người đàn ông nói lời này, trong mắt trở nên sắc bén vô cùng, tựa như một con sói theo dõi con mồi: "Tôi hy vọng Thời tiểu thư có thể giả trang cháu gái Âu Văn Phú, nhận được di sản kia."
Thời Yên cười nhạo một tiếng: "Ông nghĩ Âu Văn Phú chưa thấy cháu gái trông như thế nào sao?"
Người đàn ông lại hơi nhướn khóe miệng lấy một tấm ảnh trong cặp công sự, đặt trên bàn: "Đây là cháu gái Âu Văn Phú Âu Mỹ Lệ, có phải rất giống cô?"
Thời Yên nhìn cô gái trên tấm ảnh, hơi sửng sốt. Vậy mà thật sự có bảy phần tương tự với cô.
"Cho nên tôi mới đặc biệt tìm Thời tiểu thư." Người đàn ông thấy vẻ mặt của cô, tựa hồ rất vừa lòng, "Cô biết Âu Văn Phú để lại cho cháu gái tài sản bao nhiêu không? Mười tỷ đô la."