Mười tỷ đô la.
Đây là một con số có thể khiến bất kỳ người nào động tâm, Thời Yên tự nhiên cũng động tâm, nhưng kế hoạch này ở trong mắt cô thật sự quá mức đầm rồng hang hổ. Cô thu hồi ánh mắt dừng trên ảnh chụp, nhìn người đàn ông đối diện: "Không biết ông có nghe qua, trên thế giới có thứ tên là xét nghiệm DNA?"
Cô không tin Âu Văn Phú nhận một cháu gái mười tỷ đô la sẽ không tiến hành kiểm tra DNA.
Người đàn ông cười với cô, nhìn qua định liệu trước: "Cái này không cần cô lo lắng, trong tay tôi tự nhiên có DNA của Âu Mỹ Lệ, đến lúc đó muốn kiểm tra, tôi sẽ đổi mẫu của cô."
Thời Yên nhíu mày, hỏi ông ấy: "Ông là người Âu gia?"
Chỉ có người Âu gia mới có thể có cơ hội gian lận trên DNA. Dường như lúc này người đàn ông mới sực nhớ, xin lỗi mà lấy một hộp danh thϊếp trong cặp, lấy một tấm danh thϊếp đưa cho cô: "Tiến vào lâu như vậy, quên mất phải tự giới thiệu, tôi là con trai nhỏ nhất của Âu Văn Phú, Âu Thế Xuyên, cũng chính là chú út, của cô."
Ông đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chú út, Thời Yên nhìn ông một cái, cầm danh thϊếp trong tay ông nghiên cứu một lúc. Danh thϊếp giả cô đã từng đã làm không ít, nhưng nếu danh thϊếp trên tay cũng là giả, vậy chi phí cũng quá cao. Cô buông danh thϊếp, nhìn người đối diện: "Nếu ông cũng là con trai Âu Văn Phú, sao lại đánh chủ ý lên nhà mình?"
Nhắc tới cái này, vẻ mặt Âu Thế Xuyên trở nên có chút dữ tợn: "Đúng vậy, tôi là con ông ta, nhưng ông ta chỉ cho tôi một chút cổ phần công ty, một căn nhà cũ, tống cổ ăn mày sao? Ông ta tình nguyện để lại tài sản cho một cháu gái đã chết, cũng không cho người còn sống như chúng tôi!"
Thời Yên cau mày suy nghĩ một lát, nói: "Nếu Âu Mỹ Lệ thật sự đã chết, vậy bản di chúc này hẳn là không có hiệu quả, người chết làm sao kế thừa di sản?"
Âu Thế Xuyên cười châm chọc: "Luật sư cũng là nhắc nhở ông ta như thế, cô đoán ông ta nói như thế nào? Ông ta nói nếu Âu Mỹ Lệ thật sự đã chết, thì quyên góp số tiền đó ra ngoài, xem như trả nghiệp kiếp trước ông tạo ra."
Cho nên Âu Mỹ Lệ cần phải còn sống, ông mới có khả năng nhận số tiền này.
Thời Yên không lập tức trả lời ông, người đàn ông đứng lên, mời nói: "Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đổi nơi khác lại nói chuyện."
Thời Yên sẽ không tùy tiện đi cùng người xa lạ, cho nên cô dẫn Âu Thế Xuyên tới một quán nhỏ mình quen thuộc, bảo ông chủ đặt một phòng. Âu Thế Xuyên rất phối hợp với cô, ngồi vào phòng, rồi lấy nhiều tư liệu ra hơn.
Thời Yên trước hết nhìn về phía ảnh chụp Âu Mỹ Lệ, người trên ảnh không hoàn toàn giống cô, nhưng thật sự quá mức giống, điểm này khiến cô rất để ý.
Nhưng cô không từng mất trí nhớ, cô có ký ức hoàn chỉnh thuộc về mình, cô xác thật không quen biết Âu Mỹ Lệ, cũng không liên quan tới Âu gia.
"Có phải cô rất để ý vì sao Âu Mỹ Lệ trông giống cô?" Âu Thế Xuyên như biết suy nghĩ trong lòng cô, đẩy ảnh Âu Mỹ Lệ về phía cô, "Đây là ảnh chụp lúc nó mười chín tuổi, cũng chính năm nó xảy ra chuyện, nếu nó sống đến hai mươi bốn tuổi, nói không chừng sẽ càng giống cô."
"Tôi không quen biết cô ấy, cũng không quen biết người nào Âu gia." Thời Yên nói, ngước mắt nhìn về phía Âu Thế Xuyên, "Ông muốn tôi giúp ông thế nào?"
"Rất đơn giản, tin tức Âu Văn Phú tìm cháu gái vừa ra, có rất nhiều người đều nóng lòng muốn thử, cũng không phải chỉ có hai người chúng ta đánh chủ ý mười tỷ kia." Âu Thế Xuyên nói, lại nhấn vào tin tức Âu Văn Phú tìm cháu gái, "Thứ bảy đầu tiên của tháng sau, trên du thuyền xa hoa của Âu gia, ông ta hy vọng cháu gái ông ta có thể xuất hiện. Cô đoán đến lúc đó sẽ xuất hiện bao nhiêu Âu Mỹ Lệ? Ngẫm lại còn có chút khiến người chờ mong."
Thời Yên nói: "Miếng thịt mỡ lớn như vậy, khẳng định người muốn cắn rất nhiều, Âu Văn Phú định xét nghiệm DNA từng người một?"
Âu Thế Xuyên lắc lắc đầu: "Xét nghiệm DNA là bước cuối cùng, ông ta chuẩn bị đề kiểm tra khác trước, tiến hành sàng lọc mấy "cháu gái" này."
Ông nói rồi, mở một danh sách ghi chép bạn học cùng lớp, đặt trước mặt Thời Yên: "Mấy người này là bạn đại học cùng lớp của Âu Mỹ Lệ, đến lúc đó, ông ta sẽ mời một số trong đó trình diện, nhớ lại thời gian đại học với Âu Mỹ Lệ."
Thời Yên nghe xong nở nụ cười: "Cái này còn không dễ lừa dối sao? Nói mình mất trí nhớ thôi, trải qua trận tai nạn xe lớn như vậy, mất trí nhớ cũng là bình thường mà?"
Âu Thế Xuyên nói: "Đương nhiên, mất trí nhớ là cái cớ rất tốt, nhưng nếu người khác đều mất trí nhớ, cô lại nhớ rõ, không phải mức độ đáng tin càng cao sao?"
Thời Yên giật khóe miệng, nếu người này nói đều là thật, như vậy bằng gương mặt cô và Âu Mỹ Lệ tương tự rất nhiều, hơn nữa DNA của Âu Mỹ Lệ trong tay ông ta, có thể nói là tuyệt không sai sót.
Âu Thế Xuyên dường như nhìn thấu ý nghĩ của cô, vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: "Cái này liên quan đến đến 10 tỷ đô, chúng ta đương nhiên phải làm càng chu toàn càng tốt! Trình độ giác ngộ của cô với nghề nghiệp chỉ đến mức độ này thôi sao!"
"......" Đột nhiên bay lên tầm cao mới, "Nhưng nếu không mất trí nhớ, vì sao 5 năm nay, Âu Mỹ Lệ không đi tìm ông nội chứ?"
"......" Âu Thế Xuyên dường như bị hỏi nghẹn họng, im lặng một lát mới nói, "Cô có thể nói, trước kia mất trí nhớ, nhưng sau khi thấy tin tức Âu Văn Phú tìm cháu gái thì chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhớ lại."
"......OK, vậy cuộc sống 5 năm này thì sao?"
"Đương nhiên là chính cô tự biên."
"......" Được.
Âu Thế Xuyên lại lấy ra ra một cái giống notebook từ trong cặp đưa cho Thời Yên: "Đây là sổ nhật ký của Âu Mỹ Lệ, nó có thói quen ghi chép nhật ký, cô nghiêm túc xem mỗi một ngày."
Thời Yên: "......"
Tuy rằng rất muốn chửi yêu cầu này của ông ta, nhưng hiện tại cô càng tò mò chính là, cặp công sự của ông ta là túi Doraemon sao?
"Làm sao thế?" Âu Thế Xuyên thấy cô xuất thần, mở miệng hỏi. Thời Yên lắc đầu, nói: "Tôi cảm thấy nhớ quá rõ ràng ngược lại không thể tin, ông còn có thể nhớ rõ mồn một từng chuyện 5 năm trước xảy ra không? Không thể đúng không."
Âu Thế Xuyên nói: "Không bắt cô nhớ kỹ toàn bộ, sau khi cô xem xong, lọc ra những tin tức cần là được."
"Được thôi." Thời Yên cất sổ nhật ký và danh sách bạn học, cười với Âu Thế Xuyên, "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện thù lao?"
Âu Thế Xuyên lại một lần mở cặp công sự vạn năng của ông, từ bên trong lấy ra một bản hợp đồng: "Hợp đồng tôi đã đóng dấu, cô có thể từ từ xem, sau khi thành công, tôi sẽ chia cho cô 1% di sản."
Tim Thời Yên nhảy bùm một cái, 1% 10 tỷ, vậy cũng là một trăm triệu đô!
Nếu thật sự có thể thành công, làm xong vụ này cô có thể chậu vàng rửa tay rời khỏi giang hồ.
"Nhưng nếu chuyện bại lộ, đây chính là lừa đảo kếch xù......"
Âu Thế Xuyên nói: "Không có khả năng, chúng ta chuẩn bị đầy đủ như vậy, không có khả năng bị phát hiện. Thân thể Âu Văn Phú đã càng ngày càng không tốt, tôi cũng coi như hoàn thành tâm nguyện giúp ông trước khi ông chết."
Ông nói tới đây dừng một chút, ý vị sâu xa nói: "Dù sao cô và Âu Mỹ Lệ thật sự quá giống nhau."
Thời Yên mím môi, đây cũng là chỗ cô rất để ý. Có điều hai người không có quan hệ giống nhau tựa hồ cũng không tính hiếm lạ, hiện tại không phải có rất nhiều ngôi sao đυ.ng mặt sao?
"Hợp đồng tôi để lại, cô xem xong cảm thấy không thành vấn đề thì liên hệ số điện thoại trên danh thϊếp." Âu Thế Xuyên nói xong, sửa sang lại cà vạt của mình, đi ra quán rượu nhỏ không phù hợp với thân phận của ông.
Thời Yên gọi một chai bia, lại gọi một phần nướng BBQ, ở phòng tiếp tục xem tư liệu.
Trước khi xem tư liệu, cô nhỏ một giọt thuốc nhỏ mắt ký ức.
Rất thần kỳ, tin tức trên văn kiện như đóng dấu trong đầu cô, xem một cái là nhớ kỹ tất cả.
Mẹ Âu Mỹ Lệ lúc sinh cô vì khó sinh mà chết, bố cũng vào lúc cô học đại học, bởi vì sự cố công trường qua đời. Những ngày cô và Âu Văn Phú thực tế ở chung chính là hai năm học đại học.
Bởi vì còn phải đi học, cô và Âu Văn Phú thời gian tiếp xúc cũng coi như không có nhiều, chỉ có lúc nghỉ đông và nghỉ hè, Âu Mỹ Lệ mới có thể ở Âu gia, hoặc là đi theo Âu Văn Phú ra ngoài du lịch.
Bạn học trong trường đều biết cô là cháu gái Âu Văn Phú, tự nhiên sinh ra cảm giác khoảng cách với cô, cho nên ở trong trường học, cô cũng không có bạn quá thân, chỉ cùng quen thuộc một ít với ba bạn cùng phòng.
Thời Yên nghĩ, nếu Âu Văn Phú thật sự muốn mời bạn đại học tới phân biệt, phỏng chừng cũng là tìm ba cô gái cùng phòng thôi?
Cô tốn ba ngày xem hết tất cả tư liệu về Âu Mỹ Lệ, đầu óc trong khoảng thời gian ngắn chứa không nổi. Cũng không biết có phải ban ngày nghĩ gì đêm sẽ mơ về nó, buổi tối cô nằm mơ đều sẽ mơ thấy chuyện liên quan đến Âu Mỹ Lệ.
Chuyện trong mơ có đôi khi rất vui vẻ có đôi khi rất khẩn trương, có điều mỗi lần cô tỉnh lại sẽ quên đến không còn một mảnh.
Điều này không hiểu sao khiến cô sinh ra cảm giác mất mát.
Nhân vật sắm vai có đôi khi rất giống người diễn, một khi quá nhập diễn sẽ phải tốn một thời gian rất dài mới có thể đi ra.
Lại qua một ngày, Thời Yên liên hệ Âu Thế Xuyên, mà hôm nay, cũng cách ngày Âu Văn Phú nhận cháu gái chỉ có sáu ngày.
Sáu ngày kế tiếp, Âu Thế Xuyên sẽ thường thường kiểm tra thí điểm cô về chuyện Âu Mỹ Lệ, Thời Yên luôn có thể trả lời hoàn mỹ. Nhưng vẻ mặt Âu Thế Xuyên cũng không vui lắm là bao, đôi khi ông khiến Thời Yên cảm thấy ông rất kỳ quái, khiến người ta đoán không ra.
Nhưng cô cũng không quá để ý cái này, càng tới gần thứ bảy, tâm trạng của cô càng khẩn trương, dù sao vụ lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên cô nhận.
Thứ bảy cùng ngày, Âu Thế Xuyên tự mình dẫn cô tới du thuyền xa hoa của Âu gia
Trước kia Thời Yên cũng thấy du thuyền trên TV, nhưng du thuyền của Âu gia rất lớn, nghe Âu Thế Xuyên giới thiệu, trên chiếc du thuyền này có hai bể bơi, một quán bar, một rạp chiếu phim gia đình, còn có một ổ mèo dùng để nuôi mèo.
"Mèo?" Thời Yên nhớ rõ, nhật ký của Âu Mỹ Lệ nhắc tới cô quả thực thích mèo.
Âu Thế Xuyên cười nói với cô: "Không sai, là đặc biệt xây cho cô."
Thời Yên mím môi, không nói gì, khi xem nhật ký của Âu Mỹ Lệ, cô cảm nhận được Âu Văn Phú rất thương yêu cô cháu gái này.
Bên ngoài du thuyền rất nhiều phóng viên, bầu trời thậm chí còn có máy bay trực thăng đang xoay quanh, Thời Yên đi theo Âu Thế Xuyên, ngược lại rất thuận lợi bước lên du thuyền.
Bởi vì hiện tại là ban ngày, quán bar cũng không sáng đèn đủ mọi màu, trên sàn nhảy có rất nhiều người, phần lớn là cô gái trẻ có diện mạo và thân hình tương tự Thời Yên.
Thời Yên thấy bọn họ, lập tức hiểu, mấy người này đều là "cháu gái" Âu Văn Phú.
"Hừ, người tới còn nhiều hơn trong tưởng tượng của tôi." Âu Thế Xuyên nhìn một vòng chung quanh, khóe miệng lại hiện ra một nụ cười, "Có điều chúng ta giống nhất."
Thời Yên mím môi, không nói gì, chỉ thản nhiên quan sát mấy người cạnh tranh.
Bỗng nhiên đám người sàn nhảy ồn ào lên, Thời Yên tưởng Âu Văn Phú tới rồi, liền quay đầu lại xem.
Người tới không phải Âu Văn Phú, mà là một người đàn ông trẻ, anh mặc tây trang đặt may đắt tiền, giống như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích, khí chất ưu nhã lại mê người.
Thời Yên lập tức ngẩn người tại chỗ, bởi vì gần đây đến thế giới này cô đã chịu 10 tỷ đô tác động, thiếu chút nữa quên mục tiêu của cô không phải 10 tỷ đô, mà là Lục Cảnh Nhiên!
Âu Thế Xuyên thấy cô ngơ ngác nhìn người đàn ông tới, cười khẽ hỏi cô: "Như thế nào, có phải thấy cậu ta rất đẹp trai?"
Thời Yên thành khẩn gật đầu.
Âu Thế Xuyên nói: "Cậu ta là vị hôn phu của cô, Lục Cảnh Nhiên."