Buổi chiều Đàm Hinh không có lớp, cô đưa Quý Yến đến địa điểm thi.
Cô kiểm tra xong dụng cụ thi, dặn dò: "Cẩn thận đọc đề, bình tĩnh làm bài thi, chỉ cần phát huy phong độ bình thường là được, không nên quá khẩn trương."
Quý Yến nhìn cô cười, bất đắc dĩ nói: "Đến cùng là ai đang khẩn trương đây?"
Đàm Hinh không khỏi thẹn thùng.
Ừ nhỉ, người này không phải thiếu niên mười tám tuổi kia, còn cần gì đến lo lắng vớ vẩn của cô.
"Được, em không nói nữa, nhanh vào trường thi đi, đêm em sẽ hầm canh cá bồi bổ cho anh."
Quý Yến gật đầu, đưa dù che nắng nhét ở trong tay cô, nói: "Về nhà chờ anh."
Nói xong, áp sát tới, trên gương mặt lướt qua một nụ hôn.
Đàm Hinh trừng mắt, "Xung quanh còn rất nhiều người."
Người này không những không xấu hổ, ngược lại lộ ra ý cười xấu xa, nói: "Bạn gái mình, người khác quản được sao."
Còn khoảng nửa tiếng nữa là thi, thí sinh lục tục loe ngoe chạy đến địa điểm thi, đây là lúc có nhiều người, xung quanh có không ít học sinh, còn có người lớn đưa con đi thi nhìn về phía này.
Các học sinh tự nhiên thổn thức, cùng là mười tám tuổi, người ta có người yêu, tôi chỉ có tịch mịch.
Một số người gia trưởng thì không thể thờ ơ được, thậm chí có một người mẹ, trước mặt mọi người giáo dục con cái của mình.
"Đừng hâm mộ người ta, hiện tại thì tốt, nhưng đến lúc biết điểm số liền hối hận, lãng phí thời gian, còn chậm trễ học tập."
Học sinh kia nói: "Mẹ, không hiểu thì đừng nói nhảm."
"Sao mẹ không hiểu, con bé kia nhìn còn nhỏ tuổi mà không tham gia thi đại học, cũng không lên lớp, đến đưa thí sinh, nói không chừng là thành tích quá kém nên bỏ học. Mẹ nói với còn đừng yêu sớm, nói có sai đâu."
"Mẹ, kia là Đàm Hinh, người xuất sắc nhất trường cấp ba của con..."
Người mẹ kia sững sờ, cảm thấy tên này rất quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Nam sinh nói: "Mỗi lần họp phụ huynh, mẹ ở trên sô pha nghe qua bao nhiêu lần tên của cậu ấy, mẹ còn nhớ Đàm Hinh năm lớp 11 đã thi được vào Đại học S rồi không."
"Con trai, con không nhận lầm chứ..."
"Hoa khôi con có thể nhận lầm sao, mà đối tượng của cậu ấy cũng không đổi, nam sinh kia cũng là học sinh trường học của tụi con, mấy học kì trước còn lên được bảng vàng đấy. Mẹ mau trở về đi, không nói nữa."
Nói xong cầm ba lô, bước nhanh đến trường thi.
Thanh âm hai người này không lớn không nhỏ, vừa vặn người xung quanh có thể nghe được, Đàm Hinh cũng đã nghe thấy.
Cô nhìn về phía Quý Yến, nói: "Bạn học kia nói em không đổi đối tượng là sao?"
Quý Yến nói: "Trước kia lúc ở trường, em luôn dính vào anh, xưa nay lại không tiếp xúc với nam sinh khác, tất cả mọi người đều cho chúng ta là một đôi."
"..."
Đàm Hinh hỏi: "Ai dính ai?"
Quý Yến vội vàng đổi giọng, "Anh dán em, vẫn luôn là anh theo đuổi em, cảm ơn Đàm tiểu thư đã cho tiểu nhân cơ hội này."
Xung quanh truyền đến một trận cười thiện ý.
***
Kỳ thi đại học vừa kết thúc, Đàm Hinh nhận được điện thoại của Dư Hạo, nói muốn tới nhà bọn họ mở Party.
Đàm Hinh nhìn về phía Quý Yến, hỏi: "Quý thiếu, ý của ngài sao?"
Quý Yến đang chỉnh lại hồ sơ, nghe vậy ngẩng đầu, chớp mắt nói: "Đều nhờ phu nhân định đoạt."
Dư Hạo ở đầu bên kia điện thoại mặc niệm: "Ôi v*i Yến tử, còn chưa có kết hôn mà, đã thành thê nô rồi."
Đàm Hinh cười nói: "Anh ấy giỡn thồi, mới vừa nói chuyện tụ hội xong, tớ không có ý kiến nhưng không được chơi quá mức, cũng không cho phép cậu đem mấy người "bạn tốt" quen biết bên ngoài tới, tớ sợ bọn họ đập nhà chúng tớ."
"Nhất định rồi, không thể để "Tổ ấm tình yêu nhỏ" bị ô nhiễm được, ha ha, chuyện này tớ tự có ước chừng."
Ngữ khí của anh ta rất không thích hợp, Đàm Hinh hỏi: "Hạo tử, có phải cậu có lời gì muốn nói với tớ hay không?"
Dư Hạo do dự một chút, nói: "Có một điều, Giai Giai, tớ chia tay cô ấy không phải sao, không nên mời cô ấy đúng không, nếu không cậu thay tớ..."
Đàm Hinh nói: "Cậu muốn tớ mời Giai Giai tham gia Party?"
"Đúng, có thể chứ?"
"Đương nhiên có thể, chỉ là, nếu như cậu ấy biết cậu ở đó, đại khái sẽ không tới."
Đầu bên kia điện thoại truyền đến trầm thấp một tiếng "Ừm", Dư Hạo nói: " Thử giúp tớ một chút đi, xin cậu đấy."
Anh ta đã nói như vậy, Đàm Hinh đành phải đáp ứng.
Quý Yến đem sách vở đã chỉnh lại vào trong ngăn bàn, khóa lại, thấp giọng nói: "Tự mình chuốc lấy cực khổ."
"Hả?"
Quý Yến nói: "Anh nói Hạo tử, sớm nhắc nhở cậu ta đừng chỉ treo cổ trên một thân cây, trân quý người trước mắt, cậu ta không nghe, hiện tại đã thấy hối hận."
Đàm Hinh trừng mắt nhìn, hỏi: "Cậu ta treo cổ trên cái cây nào?"
Quý Yến ho nhẹ một tiếng, nói: "Là đối tượng thầm mến trước kia, một cô gái rất tốt, đáng tiếc người ta có bạn trai. Mà dáng dấp bạn trai cô ấy đặc biệt soái, còn cực kỳ thông minh, quả thực ngàn dặm mới tìm được một người như vậy, cho nên anh mới khuyên cậu ta từ bỏ."
Đàm Hinh cổ quái nhìn anh.
"Lần đầu tiên nghe anh khen người khác soái, thông minh, còn dùng từ cần ngàn dặm mới tìm được."
Quý Yến: "..."
Đàm Hinh cười nói: "Xem ra Quý thiếu chúng ta rốt cục cũng trưởng thành rồi, đã biết khen ngợi người khác."
Một bên nói, một bên nhéo gương mặt của Quý Yến, bên trong đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy vui mừng.
Quý Yến cười gượng hai tiếng.
Dọn xong phòng, hai người cùng đi siêu thị, mua đồ ăn đồ uống, còn có dụng cụ trang trí.
Đàm Hinh đẩy xe mua sắm, một bên gọi điện thoại cho Khổng Giai Giai.
"A lô?"
"Là tớ, tiểu Hinh, Giai Giai cậu thi thế nào?"
Khổng Giai Giai nghe ngữ khí rất nhẹ nhàng, cười nói; "Tớ cũng không nói được, bất quá đã thi xong rồi, cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra."
"Đúng vậy, đã thi xong thì nên thả lỏng một chút, kỳ thật tớ cùng Quý Yến dự định mở Party trong nhà, muốn mời cậu tới chơi."
"Được..." Khổng Giai Giai đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên dừng lại, hỏi: "Cái đó, anh ấy có đến không?"
Đàm Hinh khẽ thở dài: "Có, tớ cũng không muốn gạt cậu, nhưng thật ra là Hạo tử để cho tớ gọi điện thoại cho cậu, chính cậu ấy... Cũng có ý không tốt lắm."
"Tớ cũng đoán được, dù sao ở cùng với anh ấy lâu như vậy, đối với cách anh ấy xử sự xem như hiểu rõ. Thật có lỗi tiểu Hinh, chỉ sợ tớ không đi được, mọi người chơi thật vui vẻ nha."
"Giai Giai..."
Trong điện thoại di động truyền đến một tràng âm thanh báo bận, điện thoại đã bị cúp máy.
Đàm Hinh nói: "Xem ra, lần này Giai Giai thật sự tuyệt vọng với Hạo tử rồi."
Quý Yến lấy hũ gia vị, tiếp nói: "Để chính họ xử lý đi, chuyện tình cảm, người ngoài càng giúp chỉ càng rối."
Đàm Hinh nhẹ nhàng gật đầu, đạo lý này, cô hiểu.
Hai người đẩy xe đẩy chuyển đường khác, vừa vặn trông thấy Diệp Lam cùng Đào tiên sinh đi dạo, Đào Tĩnh đang sau lưng bọn họ, đeo tai nghe, bỏ một đống đồ ăn vặt cực nhanh vào xe mua sắm.
Đào tiên sinh quay đầu giật mình, trách cứ Đào Tĩnh mua quá nhiều, Diệp Lam ở một bên khuyên bảo. Đào Tĩnh trưng ra một gương mặtngốc manh không biết trên tay đồ ăn vặt nên thả vào trong xe, vẫn là bỏ lên kệ hàng đi.
Nơi này cách Tân Uyển rất gần, nhưng đây là lần đầu chạm mặt bọn họ.
Đàm Hinh đến chào hỏi bọn họ, Diệp Lam cùng Đào tiên sinh giương mắt xem xét, mặt lộ vẻ kinh hỉ, "Úi chà, là tiểu Hinh."
Đào Tĩnh trực tiếp đem đồ ăn ném đi, chạy như bay đến.
Quý Yến ngăn chặn phía trước Đàm Hinh, không cho cô nàng đáng ghét này tới gần.
Hai người kia đều có tính tình nóng nảy, một lời không hợp có thể đánh nhau, nhưng vì Đàm Hinh đang ở đây, cũng không dám động thủ, đành phải trừng mắt nhìn.
Đàm Hinh nhịn cười không được, hai người kia, một người cực kỳ giống mèo, một người thì giống chó săn, trời sinh đã không thể sống chung.
Đàm Hinh nắm tay cả hai, hai người lập tức bắt đầu ngoan ngoãn.
Cô nói: "Đêm nay cùng về Tân Uyển ăn cơm nhé."
Quý Yến & Đào Tĩnh: "Được."
Lời đồng thanh vang lên khiến cho hai người lại trừng mắt lẫn nhau.
Mặt Đàm Hinh vui vẻ tựa như bức tranh ẽ, một sự ấm áp tràn ngập trong người.
Có lẽ, đây chính là điều cô mong đợi cho tới nay: hạnh phúc thuần túy, đơn giản nhất.
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn đã xong, có một chút bổ sung và giải thích chờ mình ra phiên ngoại nha ~
(Ji: Hoàn chính văn rồi nheeeeeeeeee! Hai ngày nữa sẽ có phiên ngoại và hoàn truyện nè