Mối Tình Đầu Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 37: Hào môn kiều nữ (16)

Edit: Quỳnh Thiên

Tô Kiêu cùng Tô Nhược, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. So với cha mẹ làm việc bận rộn, thường xuyên không trở về nhà không chịu trách nhiệm, tình cảm của hai người bọn hắn, hiển nhiên càng thêm sâu sắc hơn dày hơn.

Nhất là Tô Nhược thân thể không tốt, yếu ớt mềm mại, giống như khí lực lớn một chút, là có thể đem cô cho bóp nát. Tô Kiêu trong lúc vô tình, đối với em gái sinh ra cũng giống như cha mẹ đối với con gái, tinh thần trách nhiệm cùng cảm giác bảo hộ.

Em gái mới vừa vặn đầy mười tám tuổi, bên người thì có hai đầu sói nghĩ tha đi, ha ha! Tô Kiêu chưa yêu đương, nhưng bên người anh em bạn bè không ít, một đường chứng kiến bọn họ phân phân hợp hợp, tình huống phần lớn, đều là người nữ bị tổn thương. Nam nữ tuổi dậy thì hormone tràn đầy, lại không có tâm lí gánh vác trách nhiệm tương lai, hắn làm sao có thể yên tâm đây?

"Nhược Nhược, em bây giờ tuổi còn nhỏ, tìm bạn trai không vôi." Tô Kiêu giảm thấp tiếng nói xuống, hướng dẫn từng bước nói: "Chờ lên đại học, anh giới thiệu người tốt cho em."

Tô Nhược gật gật đầu: "Anh haim anh yên tâm, em đều hiểu." Tô Kiêu nghe vậy lúc này mới yên lòng, thu hồi ánh mắt phẫn nộ, lấy tâm bình tĩnh đi đối đãi hai người đối diện.

"Gia Huy cậu cùng Tiểu Á yêu đương?" Cha Tô cả kinh nói.

Mẹ Từ đôi mi thanh tú hơi nhíu, trong đầu suy tư một vòng, rốt cục đem Nhan Tiểu Á nhớ được tên, hai tay gắt gao nắm túi xách, trên mu bàn tay lông mày sắc mạch máu có thể thấy rõ ràng, miễn cưỡng cười vui nói: "Nếu đã chia tay, vậy cũng không cần phải nói."

"Trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chơi đùa thôi." Cha Tô hát đệm mà nói.

Vừa mới còn đối với Từ Gia Huy còn hài lòng, chuẩn bị để hai người kết giao thử một chút: ". . ."

thực lực diễn xuất trên mặt Cha Từ cùng mẹ Từ, lời vừa vặn ra khỏi miệng, lập tức có thể thay đổi. Đối với thông gia thương nghiệp không hề có tình cảm như cha mẹ Từ gia mà nói, loại hình thức này bọn họ đã thành thói quen, đồng thời cũng hi vọng con trai có thể tìm vợ hiền khỏe mạnh biết nội trợ, không cần quá thông minh xinh đẹp, nhưng phải hiểu chuyện nghe lời, còn có gia thế tốt, có thể cung cấp trợ lực.

Mà Tô Nhược, hiển nhiên là tốt nhất. Có người thừa kế là anh trai của cô , thân thể không tốt, tính cách Ôn Nhu, chưa từng gây chuyện, còn có cha mẹ đưa tặng cổ phần công ty. Cùng Từ Gia Huy từ nhỏ đã quen biết, có cơ sở tình cảm, cũng không bài xích lẫn nhau. Nhưng hết lần này tới lần khác lại lòi ra một Nhan Tiểu Á.

Tô Nhược đứng ở một bên, đáy mắt đem sự tính toán này của bọn họ thấy rất rõ ràng, trong lòng cười xùy một tiếng, nói thật, Từ Gia Huy cái loại hình này, thật đúng là chướng mắt cô, tra nam ngay từ đầu, không chừng lúc nào đó liền đem mình tức chết.

Mắt thấy tình huống không đúng, Từ Gia Huy tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Ngày hôm nay làm sao không thấy Tiểu Á a? Cô ấy đâu?"

Đám người: ". . ." Hết chuyện để nói, tên này sẽ không phải là kẻ ngốc a.

Sở Cẩn chậm rãi sửa lại ống tay áo một chút, nụ cười nhạt nhẽo, giọng trầm thấp như là đàn Cello, ưu nhã từ tính: "Hôm nay là lần đầu tiên Nhược Nhược gặp mọi người, mang người theo sau, có chút không tốt lắm." Người tham gia tụ tập đều biết, cũng là có chú trọng.

Người trong nhà có thể tùy ý mang theo ai, nhưng loại tiệc các nhân vật lớn tề tụ thế này, mang người ra ngoài gặp mặt, thì phải được gia tộc thừa nhận. Nhất là chủ nhân hôm nay là Tô gia, một nhà bốn miệng khỏe mạnh, thận trọng đem con gái đưa vào thượng lưu xã hội, cho cô có nhân mạch tiến cử, nếu như cùng Nhan Tiểu Á, chẳng phải là thừa nhận đối phương và con gái nhà mình không có gì khác biệt.

Về sau nếu như Nhan Tiểu Á náo xảy ra chuyện gì,mất mặt cũng là Tô gia. Mà những gia tộc nhỏ muốn cùng Tô gia tạo dựng quan hệ, không ôm chân công chúa nhỏ chân chính,cũng sẽ không để ý đưa ánh mắt đặt ở một vị trí khác. Mẹ Từ âm thầm bấm eo contrai một cái, để hắn ngậm miệng, chớ nói nữa. Cha Từ thì cười ra hoà giải, đemchủ đề xóa bỏ, thẳng đến cùng người Tô gia sau khi tách ra, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Con cùng con bé Nhan Tiểu Á là xảy ra chuyện gì?"

"Là trước kia từng yêu đương qua." Từ Gia Huy hoàn toàn thất vọng.

"Con chắc chắn?"

Từ Gia Huy gật đầu, "Ân" một tiếng, về sau không kịp chờ đợi đặt câu hỏi: "Cha, hai người vừa mới nói con và Nhược Nhược có định thông gia từ bé, cái này là thật sao?"

Cha Từ: "Lúc ấy từng nói qua."

Mẹ Từ ghét bỏ nhìn con trai: "Con đã nghĩ muốn cùng với Tô Nhược như vậy, sao còn muốn yêu đương với Nhan Tiểu Á, con thỏ không ăn cỏ gần hang con biết không?"

"Cái này còn không phải. . . Lúc trước cô ấy đuổi theo con sao?" Từ Gia Huy lẩm bẩm, hiển nhiên không có cảm thấy mình có lỗi.

Cha Từ thấy thế, không khỏi lắc đầu: "Đừng suy nghĩ, con và Tô Nhược không đâu."

"Tại sao ?"

Mẹ Từ vuốt huyệt Thái Dương, môi đỏ hé mở: "Nhan Tiểu Á ở nhà họ Tô đã hai năm, sau này coi như dọn ra ngoài, chỉ cần con bé có tâm tư, sẽ biết chạy qua chạy lại, làm một họ hàng gần, con nếu cùng Tô Nhược ở bên nhau, gặp mặt càng thêm xấu hổ. Người Tô gia thương con gái, sẽ không cho phép Tô Nhược với con ở chung một chỗ."

"Là bởi vì cái này?" Từ Gia Huy không thể tin nói.

Tô mẹ bất nhã trợn mắt, trừng một cái, chỉ vào thân ảnh Sở Cẩn cách đó không xa: "Nhìn thấy không? Con trai, đối thủ cạnh tranh của con so với con còn mạnh hơn, đây chính là nhược điểm lớn nhất của con."

Từ Gia Huy tức giận bất bình nói: " Con mọt sách Sở Cẩn chỉ có dáng dấp so với con tốt hơn một chút, vừa mới nãy hắn nhất định là cố ý nhấc đến Nhan Tiểu Á, quá ghê tởm, dối trá."

Cha Từ kéo khóe miệng, đặc biệt bất đắc dĩ thở dài một hơi, nghĩ đổi chỗ.

". . . Được rồi, chờ sau này con trưởng thành sẽ hiểu thôi." Mẹ Từ cũng đi theo thở dài. (Thiên: cha mẹ có lòng, nhưng con trai quá ngốc phải làm sao?)

Từ Gia Huy ốm yếu đi theo đằng sau cha mẹ, trơ mắt nhìn cha Tô mang theo Tô Nhược ở bữa tiệc đi dạo một vòng, cuối cùng mang con gái giao cho Tô Kiêu. Lúc này yến hội đã qua một nửa, bầu không khí chính nhiệt liệt. Hắn cùng cha mẹ lên tiếng chào, đi tới trước mặt Tô Nhược.

"Nhược Nhược, em thật sự. . . Không thích anh một chút nào sao?" Từ Gia Huy cắn răng hỏi ra miệng. Đèn thủy tinh chiếu sáng trên đỉnh đầu, Tô Nhược khuôn mặt trắng nõn bóng loáng kiều nộn, mí mắt hơi nhếch lên, vì cô tăng thêm mấy phần quyến rũ, cô khóe môi mỉm cười, ưu nhã vừa vặn: "Thật xin lỗi, tôi luôn coi anh là bạn."

"Là bởi vì hắn sao? Cho nên em mới cự tuyệt anh." Từ Gia Huy đem ngón tay hướng về phía Sở Cẩn.

"Không có quan hệ gì với hắn."

"Đã như vậy, em vì sao không chấp nhận anh?" Tô Nhược bị mạch kín trong não hắn làm cho muốn bật cười: "Chỉ đơn giản là, tôi không thích kiểu người như anh mà thôi, chỉ vậy mà nhất định phải xem xét những người khác sao? Thật xin lỗi, tôi không có ý định yêu đương trong lúc học cấp ba." Học tập, khiến cô vui vẻ.

Nếu như nói lần trước bị cự tuyệt, Từ Gia Huy còn không có cảm giác chân thực. Lần này nghe cô mang theo giọng điệu giễu cợt, hắn tức giận toàn thân đều đang run rẩy: "Em sẽ hối hận."

"Rửa mắt mà đợi." Tô Nhược nhún vai, không có vấn đề nói.

Từ Gia Huy quay đầu bước đi, lửa giận ngút trời, Ôn Nhu cái gì gặp quỷ? Tất cả đều là giả, Tô Nhược ngụy trang tốt như vậy, hắn dĩ nhiên hiện tại mới phát hiện diện mạo thật của cô. Lúc này, hắn ngược lại bắt đầu hoài niệm Nhan Tiểu Á.

Chí ít. . . Cô cho tới bây giờ đều nghe lời, sẽ không làm hắn tức giận. Từ Gia Huy gọi điện thoại: "Em ở chỗ nào?" Nhan Tiểu Á không hiểu rõ nói: "Em đang ở trong phòng của mình."

"Anh lên phòng tìm em." Nhan Tiểu Á nghe vậy, do dự một chút, nhẹ gật đầu: "Được!" Thừa dịp cha mẹ không chú ý, hắn dọc theo thang lầu chạy lên tầng hai, gõ cửa phòng Nhan Tiểu Á, Từ Gia Huy đi vào, liền bắt đầu phàn nàn Tô Nhược, cảm thấy chân tình của mình đều cho chó ăn, toàn bị đạp đổ.

Nhan Tiểu Á ở một bên lửa cháy đổ thêm dầu, để Từ Gia Huy nộ khí thiêu đốt càng thịnh vượng. Không biết qua bao lâu, Từ Gia Huy giống như là tựa như nghĩ tới điều gì, hắn hai mắt tỏa sáng, vội vàng nói: "Tiểu Á em đổi bộ váy, anh dẫn em đi dự tiệc, không phải lấy thân phận người Tô gia, mà là bạn của anh."

" chuyện này có được không? Có thể hay không tăng thêm phiền phức cho anh?" Nhan Tiểu Á trong miệng nói như vậy, tay đã rất thành thật mở tủ quần áo ra.

Từ Gia Huy không quan trọng bĩu môi: "Cái này có cái gì, không phải là cùng nhau chơi đùa sao? Đám Lão Cổ Đông kia chính là nghĩ quá nhiều."

"Kia anh chờ em một chút, em lập tức thay đồ xong."

"Được." Nếu như Từ Gia Huy cẩn thận một chút, liền sẽ phát hiện Nhan Tiểu Á đã sớm trang điểm tỉ mỉ, lễ phục mới cũng đã sớm chuẩn bị tốt, cho dù hắn không xuất hiện, ở phút cuối bữa tiệc, cô cũng sẽ lấy cớ đói bụng tìm đồ ăn xuống lầu. Vậy là tính không hề làm gì, ác tâm một phen Tô Nhược cũng tốt.

Hiện tại có người dẫn đường, Nhan Tiểu Á cầu còn không được. Bộ lễ phục là Nhan Tiểu Á tự mình bỏ ra hai ba mươi ngàn mua, váy trắng, ngắn giản lược cao eo, cắt may gọn gàng, không phải xa hoa lãng phí, ở bên trong cửa hàng kiểu dáng trông rất phổ thông, kể cả như vậy, lúc dùng tiền cô cũng đau lòng không thôi.

Tô gia cho cô tấm thẻ, mỗi tháng không sai biệt lắm có thể có năm sáu ngàn tiền tiêu vặt. Kia cũng là cô từng chút để dành được a! Từ Gia Huy bình thường nhìn các loại lễ phục quen thuộc, quen thuộc từng cái nhãn hiệu các loại kiểu dáng, cơ hồ đại khái ngắm một chút, liền rõ ràng quần áo Nhan Tiểu Á trị giá bao nhiêu tiền.

Trong trường hợp, rất nhiều người đều nhìn quần áo ước định giá trị bản thân.

"Váy này là dì Tô chuẩn bị sao? Đi dự tiệc. . ." Từ Gia Huy sờ mũi một cái, "Được rồi, chấp nhận, mặc đi."

Nhan Tiểu Á ủy khuất nhìn hắn: "Quần áo là tự em mua, Tô Nhược trở về, dì sao còn để ý đến em đây?" Nói đến đây, cô cười khổ một tiếng, ánh mắt bi thương, "Anh không phải cũng vậy sao? Tô Nhược tốt bao nhiêu a! Có mọi người yêu, em lại. . . Cái gì cũng không có. Em rõ ràng cố gắng như vậy, nghĩ phải trở nên tốt hơn, có thể xứng với người mình thích, nhưng mà. . ." Nói đến phần sau, từng giọt nước mắt dọc theo khuôn mặt rơi xuống.

Từ Gia Huy bỗng nhiên khẽ giật mình, trong lòng vi diệu thích điều này, nổi lên mặt nước. Do dự một chút, hắn đưa tay ôm lấy Nhan Tiểu Á, mở lời an ủi nói: "Được rồi, em đừng khóc, sau này anh sẽ chăm sóc em."

"Thật sao?"

"Ân."

"Chúng ta vẫn tiếp tục yêu đương sao?"

"Có thể a!" Từ Gia Huy nói có điểm tâm hư, dù sao. . . Chỉ là yêu đương mà thôi, cũng không phải kết hôn, không cần nói với cha mẹ đi? Nhan Tiểu Á nín khóc mỉm cười: "Em thích anh, Gia Huy."

"Anh biết." Từ Gia Huy có chút tránh đầu bên cạnh ra , "Được rồi, em mau đem mặt tẩy trang một chút, chúng ta xuống lầu."

"Chờ em ba phút, rất nhanh." Nhan Tiểu Á đi nhanh đến toilet, dùng ngoáy tai thận trọng đem nước mắt lau đi, lại trang điểm thêm, lúc này mới cười đi ra: "Em xong rồi, Gia Huy chúng ta đi xuống đi."

"Ân." Lúc này bữa tiệc chính náo nhiệt, một đám người tụ tập một chỗ, cười cười nói nói, dù cho có người thấy được Từ Gia Huy cùng Nhan Tiểu Á cùng nhau đi xuống từ cầu thang cũng rất nhanh dời đi ánh mắt.

Nhan Tiểu Á lại nhịn không được khẩn trương, trước đó mẹ Tô mang theo cô đi gặp mặt các nhà giàu tụ tập một chút, nhưng đó cũng chỉ là tiệc nhỏ, cô cũng không có cảm giác gì.

Không giống bây giờ, Nhan Tiểu Á không biết những quyền quý kia rất cao, lại nhận biết mấy đại minh tinh trong đám người hỗn tạp. Những cái này dưới cái nhìn của cô, đã là người có tiền rất lợi hại, ở đây nụ cười lại khiêm tốn, không có tự cao tự đại, thậm chí là. . . Có một chút ý tứ cung kính. Đối với quyền thế Tô gia, cô đột nhiên. . . Có trải nghiệm mới. "Tiểu Á em phát ngốc cái gì a? Đi thôi, anh mang em đi tìm anh Tô Kiêu a!" Từ Gia Huy ý khí phong phát (?) nói.

"A? Tốt." Nhan Tiểu Á hít sâu một hơi, cất bước đuổi kịp.