Edit: Quỳnh Thiên
Tô Nhược ở thế giới trước, thân là nhân vật công chúng, ngôn hành cử chỉ đều cực kỳ trọng yếu, ưu nhã mấy có lẽ đã khắc đến tận xương tủy, đối với ánh mắt nhìn chăm chú của Sở Cẩn cũng tập mãi thành thói quen, tự nhiên hào phóng đi theo Tô Kiêu, lại không chút nào luống cuống.
Tô phụ đứng trên đài cao ở phòng khách, thành thói quen nói mấy câu nói mang tính hình thức, sau khi mọi người phía dưới đều vỗ tay rất nhiệt tình lại giới thiệu Tô Nhược một chút, để Tô Nhược tự tay đem chiếc bánh kem cao một mét hai mở ra, lúc này yến tiệc mới tính chính thức bắt đầu.
Cha Tô đứng một chút, liền bị một đám người bao bọc vây quanh, đám người tuy cùng ông nói chuyện, nhưng vẫn nghiêng mắt hướng đến Tô trên thân Nhược mà nhìn.
Liên quan tới chuyện thân thể Tô Nhược không tốt, cơ hồ tất cả mọi người đều biết, ở trong tưởng tượng của bọn họ, cô gái ở bệnh viện lâu dài, bởi vì thân thể gầy gò, khí huyết không đủ, mặt mày hẳn là tràn đầy sầu bi, yếu đuối khác nào một chi thố ti hoa*, không có người dựa vào liền sống không nổi.
chi thố ti hoa*: hoa Tầm Gửi sống bám vào các loài cây chủ khác, hút chất dinh dưỡng, thậm chí gϊếŧ chết chúng.
Nhưng dưới mắt Tô Nhược, lại phá vỡ tưởng tượng của bọn hắn. Thiếu nữ mặt mày tinh xảo, dáng người cao gầy, khóe miệng mang theo nụ cười như có như không, hai con ngươi đen nhánh, tỉnh táo tự nhiên, môi màu đỏ rực kiều diễm ướŧ áŧ, vũ mị mê người, khí thế cường đại, đứng cùng một chỗ với Tô Kiêu người thừa kế này, cũng không rơi vào thế hạ phong.
"Ha ha ha ha ha, Tô tổng ngài thật là có một cặp con trai con gái tốt a!" Cha Tô sắc mặt mang theo nụ cười, kiêu ngạo lại tự hào: "Nào có nào có, hai đứa nó còn nhỏ, bình thường còn phải chiếu cố nhiều, nhất là con gái nhà tôi, nuông chiều từ bé lớn lên, thân thể lại yếu, cái này làm cha mẹ không thể không lo lắng a!"
"Đó là đương nhiên, chúng ta quan hệ như thế nào, về sau có chuyện gì, con cứ nói với chú, có khả năng giúp chú nhất định giúp đỡ." Một đoạn sau, là nói với Tô Nhược.
Cô gái lông mi chớp chớp, tiếng nói nhu hòa: "cảm ơn chú."
"Hẳn là." Hai người trò chuyện một hồi, lễ phép nói dừng, cha Tô tiếp tục cùng vị kế tiếp nói chuyện với nhau, nói tóm lại là nhân vật chính —— Tô Nhược không thể rời khỏi bữa tiệc.
Cha Tô nói gần nói xa, đều là khiến người này chiếu cố, người kia chiếu cố cô nhiều chút, biểu lộ ra mình đối với con gái rất coi trọng. Trong lúc này, Tô Nhược chỉ cần nhu thuận đứng ở bên cạnh, theo cha nói hơn mấy câu là tốt rồi.
Trong lúc đó cũng gặp phải cha mẹ Từ Gia Huy. Vì tham gia tiệc lần này, Từ Gia Huy kia Chuunibyou rối bời tóc chải vuốt chỉnh tề, quần áo cũng đổi thành tây trang màu đen, so với trong trường học, giống như biến thành người khác. Dù sao cũng là tinh anh được giáo dục bồi dưỡng ra từ nhỏ, không làm cầu kì, thoạt nhìn vẫn là rất có thẩm mĩ.
Tư tưởng Từ gia cùng Tô gia khác biệt, bọn họ là điển hình thông gia thương nghiệp, từ khi Từ Gia Huy sinh ra, vợ chồng hai người liền ở bên ngoài chơi bời, cũng may cả hai đều có chừng mực, cũng không có náo ra tới mức có con riêng.
"Đây chính là Nhược Nhược đi! Đã lâu không gặp, thật sự là con gái tuổi mười tám sẽ thay đổi, càng ngày càng đẹp." Mẹ Từ che miệng, khẽ cười một tiếng. Bà mặc sườn xám, dáng vẻ thướt tha mềm mại lộ ra không thể nghi ngờ, tóc ở phía sau quấn thành tóc mai, trên lỗ tai đeo ngọc trai ước chừng to bằng đầu ngón út, môi đỏ như lửa, vũ mị câu người, khác nào phụ nữ kiều diễm đến từ thời dân quốc.
Cha Từ ngũ quan tuấn lãng, dù đã có tuổi, vẫn có thể nhìn ra hắn lúc trẻ, nhất định là đại soái ca.
"Đã rất lâu không thấy, Nhược Nhược thân thể thế nào? Nghe nói bây giờ con đi học, còn cùng Gia Huy học chung một lớp." Cha Từ nói đến đây, nghiêng đầu mắt nhìn con trai rầu rĩ không vui, "Trong trường học, con phải chiếu cố Nhược Nhược thật tốt biết chưa!" Từ Gia Huy trái xem phải xem, chính là không chịu nhìn về phía Tô Nhược, người ở chỗ này vừa nhìn liền biết có quỷ.
"Con biết rồi." Lời tuy nói như vậy, ngữ khí của hắn lại không hề tốt đẹp gì, mang theo một cỗ oán khí thật sâu.
Mẹ Từ gắt giọng: "Con đứa nhỏ này, nói chuyện kiểu gì thế."
"Người trẻ tuổi mà, đều như vậy, Nhược Nhược nhà tôi cũng là bị tôi làm hư, bình thường có gì không đúng, mong Gia Huy con rộng lượng nhiều hơn." Mẹ Tô ra hoà giải.
Lại nói của bà Từ Gia Huy có chút ngượng ngùng, nói cho cùng việc này vốn chính là một mình hắn cáu kỉnh khó chịu, Tô Nhược chỉ là không thích hắn mà thôi, cũng không sai.
Thế nhưng hắn. . . Khó chịu a! Mẹ Từ nghe vậy, mặt theo cầu thang hướng xuống: "Đúng a! Nhớ ngày đó tôi tuổi trẻ, cũng thường xuyên sẽ vì chút chuyện nhỏ không quan hệ mà cáu kỉnh. Nhược Nhược và Gia Huy từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, lúc trước chúng ta còn định để hai đứa bé thông gia từ bé đâu."
"Đúng vậy a! Đây đều là chuyện rất nhiều năm trước, chớp mắt một chút đã qua thật nhanh." Cha Tô cùng theo cảm thán.
Cha Từ cười nói: "Kỳ thật việc này vẫn có thể thành, hiện tại hai đứa bé đều lớn rồi, cùng một chỗ nói chuyện yêu đương, cũng rất tốt."
"Nhược Nhược con nhìn như gì vậy?" Tô phụ "Ha ha ha" cười to, trêu chọc nói: "Ba của con cũng không phải ông già cổ hũ, có người thích thì cứ nói. . ." Ông còn lại lời còn chưa nói hết, liền bị Tô Kiêu đánh gãy.
"Ba! Nhược Nhược còn nhỏ, sao có thể dạy bảo như thế?"
"Con đứa nhỏ này. . ." Cha Tô bất đắc dĩ lắc đầu, không tiếp tục nhiều lời.
Tô Nhược phụ họa Tô Kiêu, vô cùng thận trọng nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói: "Ba, mẹ, con hiện tại là học sinh cấp 3, hẳn là lấy học tập làm trọng, những chuyện này không cần phải gấp gáp, học đại học lại nói."
"Được được được, đều tùy con." Cha Tô mẹ Tô xem ra, Tô Nhược đi học chính là nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, căn bản liền không nghĩ tới cô sẽ thật sự sẽ nghiêm túc học tập.
Đối với bọn hắn, phần lớn là lúc hài tử tuổi còn nhỏ, liền hẹn gặp mặt, nếu như cảm giác không sai, liền có thể đính hôn trước. Đương nhiên, ở trong đó tất cả mọi người rõ ràng, chắc chắn sẽ không náo ra chuyện không tốt. Trước xác định đối tượng, có thể bồi dưỡng tình cảm.
Bọn họ trò chuyện Hoan Nhạc, có hai người toàn bộ hành trình suy nghĩ lại không ở đây. Một là mẹ Tô, bà biết Từ Gia Huy tại cùng Nhan Tiểu Á kết giao, việc này bà do dự hồi lâu, cuối cùng dưới khẩn cầu của Nhan Tiểu Á, không nói cho ba mẹ cô ta biết. Hiện tại nghe bọn họ có thông gia ý tứ, sắc mặt liền lập tức thay đổi, may mắn Tô Kiêu cự tuyệt, bằng không thì bà cũng không biết có nên đem chuyện này nói ra hay không.
Một người khác là bản nhân Từ gia huy. Hắn. . . Hắn dĩ nhiên cùng Tô Nhược có thông gia từ bé, như vậy . . Coi như Tô Nhược hiện tại không thích hắn cũng không quan hệ, chỉ cần hắn về sau hảo hảo cố gắng, nói không chừng cô liền sẽ thấy ưu điểm của hắn, từ đó cùng hắn kết giao thì sao?
"Tô tổng, đã lâu không gặp."
"Là Sở tổng a! Lúc trước ông một mực ở nước ngoài, tới tham dự tiệc sinh nhật Nhược Nhược nhà tôi, thật là rồng đến nhà tôm* a!" Cha Tô nhiệt tình đáp lại, ánh mắt rơi phía sau: "Sở Cẩn, lại gặp rồi."
"hàn xá bồng tất sinh huy"* ai hiểu thì giải thích hộ để tui sửa lại ha
"Chú Tô khỏe." Sở Cẩn lễ phép đáp lại. (lúc trước edit dượng nhưng giờ chương này thấy không ổn nên đổi, sorry các cậu)
"Món điểm tâm ngọt lần trước con làm rất ngon, chú và vợ của chú đều rất thích." Nói đến đây, cha Tô liền xem như thật sự nếm qua hắn làm gì đó, cũng có chút khó chịu, tóm lại Vâng. . . Họa phong có điểm gì là lạ.
"Nếu vậy, lần sau con lại làm một chút, mang tới cho chú."
"Quá phiền toái, cái này làm sao được chứ?"
"Không sao, tiện tay mà thôi." Sở Cẩn nói chuyện đương nhiên, mang trên mặt nụ cười yếu ớt. Để cha Sở một bên, nhận lấymột màn kinh hãi nghiêm trọng, ông. . . Con của ông làm điểm tâm ngọt đưa cho những người khác ăn? ? Còn tự thân đưa hàng tới cửa.
Điểm tâm kia, chính ông cũng chưa từng được ăn mấy lần. Kết quả. . . Cha Sở phụ nhìn cô gái váy màu trắng, khuôn mặt tinh xảo, khác nào búp bê, luôn cảm thấy. . . Mình giống như phát hiện chút gì đó. Nụ cười trên mặt ông càng lớn, dùng lực xu nịnh nói: "Đây chính là Nhược Nhược đi, Tô tổng ông thật có phúc khí, con trai cùng con gái đều ưu tú như vậy."
Dừng lại một lát, ông lại tựa như nói giỡn, nói: "Ha ha ha! Đứa nhỏ này còn chưa có đính hôn đi, ông xem Sở Cẩn nhà chúng tôi thế nào, người ôn nhu, lại biết làm cơm, đàn ông ở nhà rất tốt a!"
Cha Tô mắt nhìn Sở Cẩn còn kém viết lên "Nhã nhặn bại hoại" cấm dục, ở đâu ra hai chữ ôn nhu? Ông thực sự không nhận ra a? Bên này người còn không có nói cái gì, Từ Gia Huy chỉ nghe được đôi câu vài lời theo bản năng ngẩng đầu, lớn tiếng nói: "Không được! Con không đồng ý!"
Tô Nhược: ". . ."
Mọi người ở đây: ". . ." Lúc sau kịp phản ứng, Từ Gia Huy biết mình nháo ra trò cười, sắc mặt lập tức đỏ lên, cúi đầu nhìn mũi chân, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Sở Cẩn thế đứng thẳng tắp, trong mắt xẹt qua một vòng ánh sáng nhạt, hắn hời hợt nói: "Cậu đột nhiên mở miệng, làm tôi giật cả mình, tôi nhớ trước đó Nhược Nhược cũng đã nói cô ấy không thích mẫu người như cậu đi, hơn nữa cậu. . . Còn có bạn gái?"
"Tôi cùng cô ấy đã chia tay." Từ Gia Huy phản bác.
"Ngô! Vậy bạn gái cũ của cậu chính là Nhan Tiểu Á đang ở nhờ nhà Nhược Nhược, hai người họ ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, nếu cậu cùng với Nhược Nhược, cũng sẽ rất xấu hổ."
Sở Cẩn cười cười, "Đừng để mọi người khó xử, có được hay không?"
Cuối cùng câu nói này, phảng phất như tiểu hài tử không hiểu chuyện.
Đám người: ". . ." Lượng tin tức có chút lớn, để bọn họ tiếp thu một chút.
Tô Kiêu khóe miệng giật một cái, nhìn về phía Từ Gia Huy cùng Sở Cẩn ánh mắt đã mang tới địch ý, hai tên khốn kiếp này, vậy mà đều ngấp nghé Nhược Nhược nhà hắn? Nghĩ đến mình trước đó nói phó thác, liền phi thường muốn. . . Đánh người! !
Tác giả có lời muốn nói: Tô Kiêu: Dê vào miệng cọp ngọa tào! ! Blue Skinny Hương Cô.
Thiên: Thế thôi, bao giờ có vote, cmt mới có động lực đăng tiếp a